Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 333: Angry Bird (2)



“”Angry Birds”? “Chim điên”?” Nghe thấy cái tên trò chơi Duy Hải là người phản ứng trước tiên: “Bối cảnh trò chơi mà sếp Khoa xây dựng lại liên quan đến chim chóc à? Sếp Khoa có vẻ thích xoay quanh chủ đề này nhỉ, hết “Flappy Bird” rồi “Angry Birds”.”

“Nào có, chỉ là đơn thuần trùng hợp thôi anh. Linh cảm nó đến một cách tự nhiên mà.” Dương Khoa mỉm cười đáp lại.

“Hẳn là tự nhiên cơ đấy.” Duy Hải cũng cười, bàn tay anh nhận lấy tập bản thảo sau đó đưa luôn cho Xuân Quế: “Ông bạn thử xem xem thế nào, chứ tôi thì có lẽ không cần đâu. Sếp Khoa một khi đã cung cấp bản thảo dạng này thì thường các anh em trong tổ thiết kế cứ dựa theo đó tiến hành thôi, chứ ít ai thắc mắc phản đối lắm vì riêng khoản này chẳng có ai giỏi hơn ông sếp của chúng ta cả. Đừng nhìn một số chi tiết trông có vẻ kỳ quặc mà coi thường, đến lúc áp dụng vào thực tế nó sẽ đem lại hiệu quả không ngờ đấy.”

“Cái này tôi biết. Dân mạng vẫn thường hay kháo nhau là sếp Khoa nổi tiếng với những ý tưởng độc đáo không giống ai mà, ngay cả người của những công ty lớn cũng phải chắp tay bái phục chứ đừng nói anh em mình!”

“ ( ̄ヮ ̄;) Ầy, hai anh đừng tâng bốc quá lên vậy. Cứ xem qua bối cảnh trò chơi của em một lượt đi, gặp phải chi tiết nào khó hiểu hay là cảm thấy nội dung không phù hợp thì em còn biết đường giải đáp với cả bàn tính sửa chữa lại luôn.” Dương Khoa vội vã xua tay tỏ ý khiêm tốn. Bản thảo Xuân Quế vừa cầm lấy ban đầu vốn chỉ là bản viết nháp hắn soạn ra nhân những lúc rỗi rãi buồn chán trong chuyến du ngoạn cùng với Thảo My trước đó, định bụng sau này về Ninja Studio chỉ cần chỉnh lý lại theo bộ khung có sẵn là xong. Nào ngờ người tính không bằng trời tính, chuyến du ngoạn còn chưa kết thúc thì Xuân Quế đã tới công ty làm việc, khiến hắn không thể không gấp rút hoàn thiện kỹ càng nội dung từ A đến Z luôn.

Mà một khi đã gấp rút thì sai lầm chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi. Chưa kể lần này bên cạnh thay đổi bối cảnh Dương Khoa còn thuận tiện sửa lại một số nội dung liên quan đến lối chơi hạch tâm sao cho chất lượng trò chơi tăng lên một nấc thang mới, lấy đó làm cơ sở để hiện tượng “chim điên” một thời của thế giới cũ tái hiện lại huy hoàng tại nơi đây. Đương nhiên, chúng được lấy ra từ trí nhớ của bản thân hắn chứ không thông qua Btop nên chắc chắn không thể nào giống 100% với trò chơi gốc, nội dung đã không đảm bảo chuẩn xác một cách tuyệt đối như vậy thì cứ khiêm tốn trước là hơn. Chuyện tương lai mà, ai nói trước được gì đâu.

“Vậy phiền sếp đợi một chút.” Thấy Dương Khoa đã có lời Xuân Quế bèn chuyển dời sự chú ý của bản thân vào tập bản thảo trong tay. Anh đặt nó ngay tầm mắt rồi bắt đầu lật từng trang nghiền ngẫm, và chỉ không đầy nửa phút sau anh đã trợn mắt thật to vì ngạc nhiên.

“Sao thế ông bạn? Nội dung khó hiểu quá à?” Ở bên cạnh thấy vẻ mặt Xuân Quế biến đổi bất thường Duy Hải lập tức lên tiếng hỏi thăm.

“(Lắc đầu) Không, khó hiểu thì không. Chỉ là… nói thế nào nhỉ. Không hổ là sếp Khoa, chắc chỉ có sếp mới nghĩ ra được những ý tưởng độc đáo thế này thôi. Thế gian tuyệt đối không có người thứ hai!”

“Chà, ông bạn làm tôi tò mò rồi đấy. Đâu cho tôi xem nào.” Biết là ông bạn mới quen đang tìm cách tâng bốc trắng trợn sếp lớn, thế nhưng khi nghe thấy những ý tưởng Dương Khoa đưa ra lần này vẫn cứ mới mẻ như mọi khi Duy Hải không kìm được cơn hiếu kỳ dâng lên mãnh liệt trong lòng. Thế là chỉ vài giây sau anh đã lại nghiêng đầu quay sang xem bản thảo cùng Xuân Quế, cứ như lời tuyên bố dõng dạc trước đó như gió thoảng bên tai vậy. Để rồi cũng giống như Xuân Quế, khuôn mặt anh biến đổi thành “mắt chữ A, mồm chữ O” ngay khi những con chữ và một hai hình vẽ phác thảo minh hoạ trên giấy đập vào mắt.

“… Thay thế đạn pháo bằng những con chim? Mà lại, chim phóng ra từ một chiếc ná? Ý tưởng này… đúng là độc đáo thật. Và cũng đi ngược lại khoa học thường thức nữa, ai mà nghĩ ra được chuyện tung mấy con chim lên trời cao thay vì để nó tự bay ngoài sếp Khoa chứ?” Đứng như trời trồng hồi lâu, cuối cùng Duy Hải mới định thần trở lại lên tiếng nhận xét.

“Thì đâu có ai đánh thuế tưởng tượng đâu hả anh Hải?” Làm người đứng ngoài bàng quan chứng kiến hết thảy Dương Khoa chỉ cười. Mấy thành viên dưới trướng hắn xem ra cần phải linh hoạt hơn nữa trong tư duy, chứ mới chỉ thế này mà đã kinh ngạc thì chưa ăn thua.

Tại sao cứ là chim thì nhất thiết phải tung cánh bay? Ai quy định thế vậy? Trong hiện thực có ối loài chim chẳng bao giờ chao liệng trên bầu trời lấy một lần kia kìa, chứ đừng nói đến trong trò chơi – nơi mà bất cứ điều gì cũng có khả năng xảy ra. Lại còn cái gì mà khoa học thường thức nữa chứ, ông anh Hải này của hắn cứ vui tính!

“Vì bị lũ lợn tham lam ăn cắp mất trứng nên đoàn quân chim chóc đã tụ tập nhau lại hòng tìm cách lấy về, đồng thời dạy cho chúng một bài học nhớ đời. Nhưng những con lợn tinh khôn sau khi đắc thủ đã bỏ trốn, và người chơi sẽ dẫn dắt đoàn quân chim lên đường chinh phạt. Bối cảnh này… thực ra nó cũng tương đối quy củ, thế nhưng chi tiết dùng ná “bắn chim” theo đúng nghĩa đen thế này thì quả là tuyệt vời. Anh có thể tưởng tượng ra cái cảnh người chơi thích thú căn chỉnh đường bay của những con chim rồi.” Xuân Quế cũng đưa ra ý kiến của mình ngay sau đó, trong giọng nói không hề che giấu chút nào sự khâm phục dành cho Dương Khoa. Bối cảnh mới mẻ này chắc chắn ăn đứt bối cảnh pháo thủ tung hoành dọc ngang xứ sở sương mù kỳ bí của anh rồi, bàn về sự sáng tạo thì hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Nhưng có thế mới xứng đáng là thiên tài truyền cảm hứng cho anh chứ.

“Chà, xem chừng anh Quế thích thú với bối cảnh mới này lắm hả?”

“Đương nhiên rồi.” Nói tới đây Xuân Quế chợt gãi đầu tỏ vẻ băn khoăn: “Cơ mà theo như thiết lập chi tiết của bối cảnh mới này thì trò chơi sẽ cần có sự góp mặt của những mẫu nhân vật ngộ nghĩnh dễ thương. Mà cái này thì... e là hơi khó khăn cho anh, vì thực lòng anh khá là tệ trong việc thiết kế những mẫu nhân vật kiểu dạng thế này.”

“Không sao đâu anh Quế đừng lo. Ban nãy em cũng đã nói là sẽ đáp ứng yêu cầu nhân lực cho dự án miễn là nó hợp lý rồi còn gì? Dự án này đâu chỉ có mỗi mình anh hay anh Hải đảm đương chứ, đã có một hoạ sỹ chuyên nghiệp bắt tay vào vẽ phác thảo các mẫu nhân vật giúp anh rồi.” Dương Khoa vội vàng lên tiếng trấn an.

“Hoạ sỹ chuyên nghiệp…. À à, cái Lam cũng tham gia vào dự án này hả? Vậy mà anh cứ tưởng Lam nó sống chết với dự án “Age of Empires” chứ. Mà sếp Khoa cũng thật là, đã có cái Lam tham gia vào cả hai dự án vô tư vậy rồi mà đến lượt anh vẫn còn làm khó dễ ạ. Thiên vị quá đáng. ( ̄ヘ ̄) “

“Thiên vị gì chứ, trường hợp của chị Lam không giống với anh đâu anh Hải. Em chỉ nhờ chị ấy phác thảo các mẫu nhân vật sẽ xuất hiện trong trò chơi thôi, còn đâu các anh sẽ phải tự mình bắt tay vào hoàn thiện chúng cùng với tất tần tật nội dung cần thay đổi của trò chơi gốc. Khối lượng công việc bên nặng bên nhẹ khác hẳn nhau mà.”

“Thuận tiện cũng phải nói thêm, em biết việc dựa vào bản phác thảo làm ra mẫu thiết kế nhân vật chuẩn chỉ không phải là việc dễ dàng gì. Thế nhưng với trình độ cơ sở của anh Quế và nhất là hiện tại có thêm anh Hải gia nhập vào thì em tin là các anh có thể đảm đương được, cho nên em sẽ đặt kỳ vọng cao vào thành phẩm cuối cùng các anh làm ra. Mong anh Hải và anh Quế chuẩn bị sẵn sàng tinh thần ngay từ bây giờ giúp em.”

“Yên tâm, đảm bảo sếp sẽ hài lòng với thành quả của dự án.”

“Được sếp. Anh cam đoan sẽ không khiến sếp và mọi người phải thất vọng.” Cả hai người đồng thanh cam kết.

“Ok. Bối cảnh và đồ hoạ mới của trò chơi như thế là các anh đã nắm được rồi nhé. Ở phần cuối của tập bản thảo em có ghi thêm một vài chi tiết liên quan đến lối chơi hạch tâm của trò chơi cần chỉnh sửa bổ sung. Không có gì phức tạp cả, chung quy chỉ là thay đổi nhiệm vụ cần hoàn thành để qua màn mà thôi. Thay vì bắn phá công trình hư hại đến một mức độ nhất định thì người chơi chỉ cần tìm cách tiêu diệt những con lợn trốn sau công sự hay chướng ngại vật là được.”

“Tức là kiểu giải đố tiêu diệt mục tiêu truyền thống?” Duy Hải nhạy bén nắm bắt được vấn đề.

“Đúng thế. Có điều khác với những trò chơi truyền thống, lần này “Angry Birds” của chúng ta sẽ không hiển thị thông số góc bắn hay thanh lực. Người chơi sẽ chỉ có đường đạn của phát bắn trước đó làm căn cứ tham chiếu, còn đâu họ sẽ phải tự rút ra kinh nghiệm căn chỉnh sao cho hợp lý.... Thôi cái này nói ra hơi dài dòng, các anh cứ mang bản thảo về tìm hiểu đi rồi sẽ rõ. Đừng quên trong quá trình nghiên cứu nếu có bất kỳ thắc mắc gì cứ tìm đến em, em sẽ giải đáp tận tình.”

“Vậy xin phép sếp anh đi nghiên cứu luôn đây.” Xuân Quế cuộn bản thảo trong tay lại rồi nhanh chóng nói lời chào tạm biệt Dương Khoa, trước khi quay trở về với góc làm việc mới toanh của bản thân. Hiện tại trong lòng anh chỉ muốn đem áp dụng hết tất cả những nội dung mới mẻ vừa nhận được vào ngay trò chơi ngay và luôn mà thôi, không thể chờ đợi thêm một phút một giây nào nữa.

“Từ từ thôi nào ông bạn, đợi tôi cái.” Duy Hải thấy vậy cũng chạy biến khỏi phòng đuổi theo Xuân Quế, bộ dạng có chút gấp gáp vội vã khác hẳn vẻ trầm ổn thường ngày. Đến nỗi thoáng thấy Thu Lan đang khoan thai tìm đến cũng không kịp chào.

“Anh Hải và anh nhân viên mới bị làm sao mà chạy như ma đuổi vậy Khoa?” Mang theo vẻ ngờ vực Thu Lan tiến vào trong phòng tìm đến Dương Khoa hỏi thăm.

“Gặp được ý tưởng tuyệt vời nên muốn bắt tay vào làm ngay xem kết quả ra sao ấy mà, chị đừng bận tâm.”

“Lại mở dự án mới phải không?”

“Đúng đó chị.”

“So sánh với mấy trò chơi trước thì thế nào?”

“... Này thì hơi khó để dự đoán trước.” Biết Thu Lan muốn hỏi về doanh số dự kiến của trò chơi trong tương lai, cũng như đánh giá của cộng đồng về nó nên Dương Khoa ngập ngừng một chút rồi mới trả lời: “Tuy nhiên em có thể đảm bảo với chị là nó sẽ hơn đứt “Cut the Rope” về mọi mặt. Trong trường hợp may mắn đứng về phía chúng ta, Ninja Studio sẽ lại có thêm một trò chơi ăn khách không thua gì “Fruit Ninja” khi xưa.”

“Vậy nếu đội ngũ thiết kế cần bên chị phối hợp làm những gì thì cứ đề xuất với bên chị nhé.” Biết được dự án sắp sửa đi vào triển khai có tiềm năng không nhỏ như vậy là được rồi, Thu Lan gật đầu biểu thị bộ môn của cô sẽ chú trọng trong việc phối hợp chế tác nên trò chơi. Chẳng có ai ngại công ty nhà mình nhiều sản phẩm xuất chúng hết, kể cả đó có là một công ty đang sở hữu chuỗi thành quả vô cùng ấn tượng như Ninja Studio. Chỉ cần Dương Khoa đảm bảo trò chơi trong tương lai thành công về tiếng tăm hoặc là doanh thu thì Thu Lan sẵn sàng duyệt kế hoạch đầu tư phát triển ngay, hiện tại cô đã không còn chút nghi ngờ nào về phán đoán của chàng thanh niên trẻ tuổi tài ba trước mặt.

“Nhất định rồi. À mà người đã đến chưa chị?”

“Vừa đến rồi, đang đợi ở phòng sinh hoạt chung. Chị sang để thông báo cho em biết đây.”

“Vậy ta đi thôi.” Dứt lời Dương Khoa đứng dậy khỏi bàn làm việc, kế đó hắn theo chân Thu Lan đi ra ngoài hành lang thẳng tiến về phòng sinh hoạt chung. Như đã hẹn thì hôm nay thành viên được các cụ trong họ đề cử nắm giữ vai trò quản lý chi nhánh Ninja Studio trong tương lai sẽ đến gặp mặt hắn, và lúc này hắn cũng đang nóng lòng muốn xem xem người tới rốt cuộc có phải là con người thích hợp, đáng tin cậy để hắn giao phó trọng trách hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.