Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 342: Phản ứng khác nhau (3)



“Dạ... nhưng thưa sếp, bây giờ còn đàm phán chuyện hợp tác phát hành “Plants vs Zombies” làm gì nữa ạ?” Ngẩn người mất vài giây để hiểu ra người sếp muốn nói về cái gì, Quốc nắm chặt chiếc điện thoại trong tay cố gắng giãi bày: “Trò chơi đó đã được tung ra thị trường lâu lắm rồi mà sếp? Hình như bên Ninja Studio còn tự mình phát hành trò chơi đó ở cả một số khu vực quốc tế nữa cơ.”

“Cụ thể là khu vực nào?” Người sếp nghe thấy Quốc nói vậy lập tức hỏi vặn.

“Dạ…. Hình như là... khu vực Bắc Mỹ ạ.”

“Còn gì nữa?”

“… Cái này thì, em cũng không rõ lắm thưa sếp.”

“Có còn khu vực quái nào nữa đâu mà không rõ?” Chỉ chờ có thế người sếp lập tức gắt lên: “Công ty Ninja Studio đó chỉ mới phát hành trò chơi tại một thị trường quốc tế duy nhất là Bắc Mỹ thôi. Chúng ta vẫn còn có cơ hội theo chân kiếm chác, nhất là với bối cảnh náo loạn hiện tại thì công ty đó khả năng cao sẽ cần đến sự trợ giúp của chúng ta.”

“Náo loạn? Náo loạn gì vậy ạ?”

“Náo loạn gì thì chú lên mạng mà xem! Đối tác làm ra động tĩnh lớn đến như vậy mà cũng không thèm quan tâm, rốt cuộc là chú làm ăn kiểu gì vậy hả? Mà thôi, không nhiều lời nữa ngày mai chú phải liên lạc với bên Ninja Studio ngay cho anh, kết quả tốt xấu gì thì suy xét sau.”

“Nhưng em vẫn thấy chúng ta không nên dây dưa gì với công ty đó thì hơn anh ạ. Bọn chúng kênh kiệu vênh váo lắm, cậy có mấy trò chơi ăn khách nhất thời thôi mà không coi ai ra gì…. Hả, sao cơ?” Đến đây thì thư ký Nhiên cảm thấy không đành lòng để Quốc mất mặt thêm nữa nên cô rảo bước lại gần thì thầm mách nước đôi câu. Sắp chết đuối bỗng vớ được cọc thế là Quốc lập tức liến thoắng: “Thêm nữa trò chơi “Plants vs Zombies” hiện tại đã có phiên bản hệ máy PC, nếu chúng ta tham gia phát hành thì sẽ vi phạm cam kết khi xưa với Navigame đấy sếp. Hai công ty không được nhảy vào lĩnh vực của nhau mà?”

“Không dây dưa cũng phải cố mà dây dưa. Chú có biết là Navigame bây giờ nhờ có công ty người ta đứng sau cố vấn mà trò chơi nào làm ra cũng thành hiện tượng của năm không? Cho đến vênh váo, anh nói thật với cái tính cách của chú thì không có lửa làm sao có khói? Đang hợp tác mấy tháng ngon lành bỗng dưng người ta sinh chuyện để giải quyết vấn đề gì cơ chứ, trăm phần trăm là do chú sai trước!”

“Còn cam kết khi xưa với Navigame chỉ là hai bên không động vào trò chơi thuộc hệ máy đối phương hoạt động và phát triển mà thôi. Công ty chúng ta không cần phiên bản PC, chỉ cần cầm về quyền phát hành trò chơi “Plants vs Zombies” phiên bản hệ máy di động tại các thị trường quốc tế còn lại là được rồi. Mất Bắc Mỹ thì ta phát hành ở Nam Mỹ, châu Âu, châu Úc, mấy nơi đấy lại bảo không kiếm được tiền à?”

“Dạ, kiếm được thì kiếm được thưa sếp. Nhưng….”

“Thôi thôi thôi, chú “nhưng” nhiều quá rồi anh không muốn nghe nữa. Chuyện khó xử do chú gây ra thì chú phải cố mà tìm cách giải quyết, còn nếu không giải quyết được thì bảo anh để anh tìm người khác!” Đến đây thì người sếp ở đầu dây bên kia mất hết kiên nhẫn, chỉ thấy Quốc phải đẩy điện thoại ra khỏi tai khi nghe thấy câu chốt cộng thêm tiếng dập điện thoại bàn vang lên rõ to. Khuôn mặt vẫn còn mang theo vẻ buồn bực người trưởng phòng phát hành của GVN quay sang truy hỏi thư ký đứng ngay cạnh một tràng:

“Sao sếp tự dưng lại đả động tới Ninja Studio vậy? Lại còn nói đã biết hết chuyện nữa chứ, rốt cuộc là thế nào hả Nhiên? Ban nãy em thưa máy sếp bảo những gì?”

“Em cũng không rõ sếp nghe ai kể chuyện anh và Ninja Studio xích mích với nhau, chỉ biết là sếp nắm được thông tin từ khá lâu rồi, chẳng qua đến bây giờ đọc báo thấy tin tức liên quan tới Ninja Studio nên sếp mới sừng sộ lên thôi. Ban nãy sếp cũng không bảo gì nhiều, chỉ lẩm bẩm vài câu bảo anh làm ăn thế này thì chết rồi đòi gặp anh ngay.” Nhiên điềm đạm đáp lại, bộ dạng có sao thì nói vậy không chọc ngoáy hay thêm bớt gì.

“Nắm được từ lâu? Là cái thằng mất dạy nào….” Vò đầu suy nghĩ mất một lúc, không tìm ra được kẻ đồng nghiệp khả nghi nào Quốc bèn hỏi sang chuyện khác: “Thế còn tin tức liên quan đến Ninja Studio, nó là tin tức gì mà khiến sếp làm ầm lên thế?”

“… Chờ em chút.” Thư ký Nhiên thở dài lấy điện thoại ra thao tác, trong lòng than phiền không ngớt rằng hôm trước cô đã nhắc nhở qua về bài phỏng vấn Dương Khoa rồi vậy mà không chịu tìm hiểu luôn đi. Để đến hôm nay bị đích thân sếp tìm đến quát mắng một trận ra trò, thử hỏi có mất mặt không cơ chứ?

Mà bộ mặt cấp trên của cô với bộ mặt của cô thì có khác gì đâu? Công ty này ai mà chả biết hai người bọn họ đầu mày cuối mắt với nhau chứ?

Tìm được bài phỏng vấn Dương Khoa trên trang báo trực tuyến eRam, thư ký Nhiên trao điện thoại của mình cho Quốc để theo dõi nội dung bài viết “cũ người mới ta”. Càng đọc khuôn mặt Quốc càng trở nên đặc sắc, buồn vui đan xen lẫn lộn với nhau khiến cho bất kỳ ai cũng không thể đoán ra tâm tư của hắn lúc này. Phải mất một lúc sau, Quốc mới trả lại điện thoại cho người thư ký rồi thấp giọng toan tính:

“Không ngờ đám Ninja Studio lại khá đến thế, thành tích phát hành trò chơi thế này là ngang ngửa với thành tích phát hành một số trò chơi thuộc hàng “điểm” của công ty chúng ta rồi. Có điều lên mặt báo tuyên chiến với cả đống thế lực tại thị trường trong nước thì quả là ngu không ai bằng, mới có tý thành tích thôi đã nghĩ mình vô địch thiên hạ sao?”

“Anh Quốc đừng nói vậy. Sếp cũng vừa dặn rồi đấy, hiện tại mình là kẻ đi cầu cạnh người ta thì nên nhún nhường một chút. Dẫu không đàm phán hợp tác thành công thì ít nhất cũng xong được việc sếp giao phó.” Thư ký Nhiên vội vàng cất lời nhắc nhở. Cô sợ người cấp trên này của cô lại tùy hứng làm việc thì nguy to! Cuộc gọi của sếp vừa nãy đã mang tính chất cảnh cáo rồi đấy.

“Ừm, em nói cũng có lý. Anh sẽ cân nhắc.” Quốc gật đầu biểu thị tán đồng ý kiến của thư ký Nhiên. Làm thành viên thuộc giai tầng quản lý một công ty lớn đương nhiên là Quốc còn không đến mức hết thuốc chữa, lời phải hắn vẫn nghe vào tai chứ không để cảm xúc chi phối hết thảy quyết định đưa ra.

Chỉ là ngay sau đó Quốc chép miệng lắc đầu tỏ vẻ khó xử. ** nó, vậy là sắp tới lại phải diễn kịch rồi. Trước mắt những kẻ ngang hàng về địa vị thì không nói, chứ với những kẻ mới nổi như thành viên Ninja Studio thì hắn chẳng nguyện ý tý nào.



Công ty trò chơi SmileIndie.

“Ghê gớm quá, chàng trai khiêm tốn năm nào giờ đã có thể tự tin khiêu chiến với thế lực chế tác trò chơi ăn theo rồi cơ đấy. Khi xưa anh đã biết kiểu gì cậu cũng là người làm nên nghiệp lớn mà.”

Ngồi trên ghế ung dung thưởng thức tách cà phê cuối ngày, Tịch vừa theo dõi nội dung vài ba bài báo trên chiếc máy tính bảng kê ngay đùi vừa khoái chí bình phẩm. Không ngờ Dương Khoa – chàng thanh niên trẻ tuổi mà anh vô cùng ngưỡng mộ lại trực diện khai chiến với đối thủ sớm đến thế, nguyên bản anh cứ tưởng phải đợi thêm một vài năm nữa thì bản thân mới được nghe những lời như vậy cơ.

Bất quá không thành vấn đề. Lấy chất lượng sản phẩm đạt chuẩn và chiến lược vận hành chuẩn chỉ, cộng thêm cả tính cách cẩn thận cùng những chiêu số bất ngờ của ông chủ Ninja Studio thì cuộc chiến này chắc chắn bọn họ sẽ không thua. Tệ lắm cũng chỉ là rơi vào thế hoà không phân thắng bại mà thôi, ai bảo lực lượng fan hâm mộ tử trung mà Ninja Studio có được sau từng ấy bài phỏng vấn Dương Khoa đột nhiên bành trướng một cách mãnh liệt chứ.

“Phải gọi điện chúc mừng Liễu mấy câu mới được. Thuận tiện… có lẽ mình nên trao đổi qua một chút về tương lai của “Slither”?” Bàn tay cầm lấy điện thoại định bấm số, nhưng rồi nghĩ đến một chuyện khác có liên quan tới Dương Khoa nụ cười trên khuôn mặt Tịch chợt tắt.

Vậy mà đã gần hai năm rồi. Trò chơi “rắn săn mồi” trực tuyến từng gây ra náo động không nhỏ ngày nào giờ đã chuẩn bị hết thời hạn cam kết duy trì server trong hợp đồng ký kết giữa công ty và cá nhân Dương Khoa. Chỉ là mặc dù tuổi đời đã không còn nhỏ nữa, thế nhưng đến thời điểm hiện tại “Slither” vẫn còn thu hút tương đối nhiều người chơi tìm đến vui đùa. Thu nhập mà nó mang lại theo đó cũng hết sức ổn định, nhất là kể từ khi SmileIndie được Dương Khoa trao quyền tự thiết kế thêm ngoại hình giun đất mới hay cảnh quan trang trí mới để bán trong cửa hàng.

Hay đúng như lời tiên đoán của cậu ta khi xưa, một mình trò chơi tối giản đến mức cùng cực ấy vậy mà nuôi sống biết bao thành viên của SmileIndie.

Thời hạn cam đoan duy trì server kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc SmileIndie sẽ không còn ràng buộc gì đối với trò chơi nữa. Có điều sau khi nếm trải ngon ngọt “Slither” mang lại, toàn bộ thành viên công ty từ trên xuống dưới ai nấy đều ước gì công ty và trò chơi ràng buộc với nhau thêm vài năm thậm chí cả chục năm nữa, chứ đừng nói đến chuyện ngừng vận hành. Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như thế. Khi thời hạn hai năm kết thúc, theo điều khoản đã cam kết trong hợp đồng không chỉ SmileIndie có quyền đưa ra quyết định ngừng vận hành trò chơi mà Dương Khoa cũng có, chỉ là kẻ sau sẽ phải chịu một chút thiệt thòi mà thôi.

Nhưng lấy vị thế của Dương Khoa hiện giờ, chút thiệt thòi ấy thực sự không coi vào đâu.

Nếu hai bên không tìm được tiếng nói chung, vậy thì anh sẽ phải trơ mắt nhìn người đứng đầu Ninja Studio thu hồi trò chơi về, sau đó không ngoại trừ khả năng đưa trò chơi ấy vào hệ thống phát hành của công ty thuộc về riêng mình. Đó hiển nhiên là điều không một ai muốn xảy ra, ngay cả những thành viên SmileIndie ghét Dương Khoa vô cùng như người sếp lớn, hay là người cháu của sếp – kẻ đá trợ thủ đắc lực một thời của anh ra khỏi công ty cũng vậy.

“... Thôi, hay là cứ gọi điện chúc mừng trước. Nếu Liễu chủ động gợi chuyện thì mình tiện một công trao đổi luôn, còn không thì để thư thư một vài hôm nữa cũng được. Dù sao thì vẫn còn gần nửa năm nữa mới hết hợp đồng.” Trù trừ suy tính một hồi, cuối cùng Tịch vẫn quyết định nhân dịp này chúc mừng và hỏi thăm đàn em khi xưa ra sao. Chuyện “Slither” đến đâu thì đến, nếu số phận đã định sẵn nó không thuộc về mình thì có cố tìm cách níu kéo cũng vô ích thôi.



Cục Bản quyền.

“Ơ kìa ông bạn tôi ơi, chưa về à?” Một người đàn ông trung niên đang rảo bước thẳng tiến tới thang máy để ra về thì bất chợt ngừng lại khi thấy căn phòng làm việc vừa đi ngang qua vẫn còn sáng đèn. Thế là ông lập tức đẩy cửa ngó đầu vào, sau đó lên tiếng hỏi thăm một người đàn ông trung niên khác ngồi bên trong.

“Sắp rồi, đợi tôi chút tôi đọc nốt bài báo cái đã.” Người đàn ông ngồi bên trong phòng trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

“Là về cái gì mà say sưa thế?” Tò mò, người đàn ông trung niên mở rộng cửa tiến đến bên cạnh đồng nghiệp rồi cúi đầu nhìn xuống màn hình máy tính theo dõi nội dung bài viết: “Ồ, ai đả động gì đến chúng ta đó?”

“Ninja Studio. Một công ty thiết kế trò chơi điện tử mới nổi.”

“Ồ, tôi có biết công ty này. Năm ngoái Hiệp hội trò chơi phối hợp với Cục chúng ta mở một đợt truy quét các trò chơi sao chép “Flappy Bird” ông nhớ không? Trò chơi đó là do công ty ấy làm ra.”

“Tôi cũng biết. Và sắp tới có khi chúng ta lại phải xem xét đệ trình kế hoạch tiến hành một đợt truy quét khác sang bên Hiệp hội rồi. Đây, ông đọc bài báo này đi rồi sẽ rõ.” Đoạn người đàn ông trung niên đang ngồi đưa cho đồng nghiệp con chuột để cuộn lên trên đọc bài báo từ đầu.

Năm phút sau.

“... Khí phách lắm. Không hổ là thiên tài đang lên những năm gần đây.” Xem hết nội dung bài báo người đàn ông trung niên gật gù: “Phát ngôn tuy có hơi động chạm nhưng vẫn trong chừng mực chấp nhận được. Trọng điểm là cậu ta nói đúng về chuyện chúng ta phải có trách nhiệm với tình trạng trò chơi ăn theo tràn lan trên thị trường.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Trăm hoa đua nở là tốt, nhưng mỗi bông hoa phải có vẻ đẹp riêng chứ tất cả không thể có cùng một màu được. Thế nào, năm nay ông có định về phe tôi đệ trình kế hoạch truy quét tiếp không?”

“Xem tình hình thế nào đã. Vụ “Flappy Bird” năm ngoái Hiệp hội muốn làm ngặt là vì không kiểm soát nổi số lượng sản phẩm ăn theo nó thôi. Năm nay tôi nghĩ chưa chắc mấy lão trên kia đã chịu mở đợt truy quét nữa đâu, chứ đừng nói tới mấy lão bên Hiệp hội. Xung đột với nhiều bên lắm.” Vừa nói ngón tay của người đàn ông trung niên vừa chỉ lên phía trên để minh họa.

“Hay nói cách khác là ông sợ chứ gì?”

“Sợ chứ! Càng lớn tuổi lá gan càng nhỏ đi mà. (cười khành khạch) “

“Lá gan nhỏ à, vậy thì thôi để tôi chiến đấu một mình cũng được. Dù sao có ông hay không nó cũng chả quan trọng.” Người đàn ông trung niên đang ngồi nhếch mép đáp lại rồi tắt máy tính chuẩn bị ra về: “Cơ mà cái cậu Dương Khoa chủ công ty Ninja Studio này đúng là người tài. Tỷ phú tuổi hai mươi, rồi lại còn là cha đẻ của một loạt trò chơi ăn khách nữa. Không hổ là con cháu nhà họ Dương.”

“Ông biết cậu ta à?”

“Chưa gặp mặt bao giờ, nhưng bố cậu ta thì tiếp xúc vài lần rồi. Quan to lắm đấy, đến mấy lão trên kia hay mấy lão cầm trịch Hiệp hội trông thấy cũng phải cúi chào thôi.”

“To lắm à? Vậy sao ông với người ta lại biết nhau thế?”

“À thì vẫn cứ là lo toan cho sự nghiệp của con thôi, ông bố nào mà chả thế.” Tắt đèn khóa cửa, hai người đàn ông trung niên nhanh chóng rời khỏi phòng rồi cùng nhau ra về. Vừa đi hai người vừa tiếp nối câu chuyện thú vị còn dang dở.

...

Nhà Dương Khoa.

“Ai da, em giai tuyên bố dõng dạc quá! Không ngại cạnh tranh cơ đấy!” Vừa bế con Kim Chi vừa đưa chiếc máy tính bảng trong tay lên ngang tầm mắt của cả hai: “Con ơi con thấy chú Khoa của con lên báo trông đẹp giai hông? Nhớ kỹ mặt chú vào con nhé, sau này con cứ bám riết lấy chú ấy vòi quà cho mẹ. Chú Khoa của con nhiều tiền lắm của lắm không ngại đâu.”

Dương Khoa: ( ̄д ̄;)

Tía má ơi, chị có thấy con chị còn không mở nổi mắt ra để mà xem ảnh không hả? Làm màu làm mè cho ai xem vậy? Mau cất đi đi, trẻ con ai lại cho tiếp xúc với đồ điện tử sớm thế? Cận thị bây giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.