Nhân Thần

Chương 7: Trở mặt



Dịch giả: todryan

Người bình thường muốn cầu hôn đều phải nhờ người mai mối ra tay. Nhưng hiện giờ Diệp Quân Sinh làm sao có đủ khả năng mời bà mối, hơn nữa hắn luôn luôn cho rằng việc hôn nhân theo hình thức "Chỉ phúc vi hôn" này rất vô lý, nhất là khi gia tộc của hắn đã suy tàn.

Cho nên, Diệp Quân Sinh đối với cái này cũng không hi vọng gì nhiều. Dù cho tiểu muội muốn hắn đi cầu hôn nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc đi làm cái chuyện tự rước lấy nhục vào thân này.

Trước tiên hắn chỉ định đến thăm và nhân tiện dò xem ý tứ của Giang gia thế nào.

Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Quân Sinh cẩn thận dặn dò tiểu muội rồi ra ngoài. Trên đường đi hắn mua chút lễ vật, tuy rằng đơn sơ nhưng có còn hơn không.

Ở huyện Bành Thành, Giang gia là danh gia vọng tộc. Diệp gia vốn đã suy tàn không thể nào so sánh nổi.

Đi tới cổng, Diệp Quân Sinh tự giới thiệu rồi nhờ gia đinh vào thông báo.

Gia đinh nhìn qua Diệp Quân Sinh một chút rồi lạnh nhạt nói : "Ngươi chờ chút". Sau đó quay người đi vào trong nhà.

Thời gian khoảng chừng nửa chén trà sau, tên gia đinh đi ra nói: "Phu nhân cho mời."

Câu nói này chứa rất nhiều thâm ý, Giang gia gia chủ tuy rằng mất sớm nhưng lão gia chủ vẫn còn sống khỏe mạnh nắm vai trò chủ nhân của gia đình. Theo đạo lý thì hắn phải tiếp Diệp Quân Sinh mới đúng, cớ sao lại là phu nhân?

Theo tên gia đinh đấy đi vào nhà, qua hết một hành lang lắt léo, trên đường đi nhìn thấy cảnh vật trong nhà bố trí rất đẹp và hài hòa.

Đến nơi thấy một vị phu nhân tuổi trung niên ngồi ở thượng tọa, dáng người đoan trang, mắt môi tô điểm, quần áo lụa là. Tuy nhiên trang điểm có vẻ hơi đậm, cảm thấy có chút giả tạo.

Mặc dù ký ức hơi mơ hồ nhưng Diệp Quân Sinh vẫn đoán chắc đó chính là mẹ của Giang Tĩnh Nhi. Do dự một chút hắn chắp tay hành lễ nói : "Bá mẫu."

Giang phu nhân tỏ vẻ lạnh lùng, hờ hững nói : "Ngồi đi."

Diệp Quân Sinh ngồi xuống.

Nghe thấy đối phương nói giọng lạnh lùng, không có ý tứ "Xin mời", một lúc vẫn không thấy nô tỳ dâng trà mời khách, trong lòng hắn đã tỏ tường nhiều chuyện.

"Quân Sinh đến chơi không biết có chuyện gì muốn nói?"

Diệp Quân Sinh trả lời : "Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là đã lâu con chưa đến nhà thăm hỏi, sợ bá mẫu trách phạt nên đến vấn an."

Câu nói này rất đúng mực, có khí độ.

Giang phu nhân hơi kinh ngạc nhìn hắn rồi nói : "Ra là vậy... Từ lâu đã nghe tiếng Quân Sinh say mê đọc sách đến mất ăn mất ngủ nên nhà ta cũng không dám làm phiền."

Diệp Quân Sinh cười trong bụng: cái gì gọi là không dám làm phiền, chẳng qua là "Hàng xóm vô tình."

Giang phu nhân nhếch mép cười : "Quân Sinh đọc sách nhiều năm như vậy có gì tâm đắc không?" Lời nói mang theo ý trào phúng rõ ràng.

Diệp Quân Sinh giả vờ không để ý mà cao giọng trả lời: "Tiểu chất đọc sách nhiều năm cũng có chút tâm đắc, sang năm định dự đồng tử thí tìm chút công danh."

Hắn thật sự không quen với việc phải nói chuyện theo lễ nghi nho nhã như vậy nhưng nhập gia thì phải tùy tục, không theo cũng không được.

Sự việc nằm ngoài dự liệu của Giang phu nhân, vốn nghe Diệp Quân Sinh mọt sách đã lâu, ngớ ngẩn không biết gì khác, nhưng biểu hiện của hắn trước mắt lại tao nhã, lễ độ, không có chút nào gọi là si ngốc.

Chẳng lẽ lời đồn đại sai sự thật??

Nghe nói mấy ngày trước Diệp gia bị các chủ nợ xiết đi hết toàn bộ sách vở, chẳng lẽ nhờ bị đả kích nặng nên hắn hoàn toàn tỉnh ngộ rồi?

Thôi mặc kệ, Diệp gia thật sự đã lụn bại, hi vọng Diệp Quân Sinh ghi tên trên bảng vàng chẳng khác nào hi vọng lợn mẹ biết leo cây.

Giang phu nhân suy nghĩ mông lung một lát liền có quyết định, vỗ tay một cái. Bên cạnh có ngay nha hoàn bưng một cái mâm có phủ vải đỏ bên trên đưa đến trước mặt Diệp Quân Sinh.

Lật tấm vải đỏ ra thấy bạch quang chói mắt, hóa ra là thỏi bạc, có tất cả là mười thỏi mỗi thỏi năm lạng bạc.

Mười thỏi bạc, có tới năm mươi lạng.

Diệp Quân Sinh ngẩn người hỏi: "Bá mẫu, đây là có ý gì?"

Giang phu nhân mỉm cười nói : "Chuyện đã đến nước này ta nói thẳng luôn cho ngươi biết. Mười nén bạc này đổi lấy tấm hôn thư của ngươi."

Diệp Quân Sinh đã có dự liệu từ trước nên trả lời: "Như vậy có nghĩa là bá mẫu không muốn gả Tĩnh Nhi cho tiểu chất."

"Đương nhiên không muốn."

Thái độ của Giang phu nhân trở nên lạnh lùng

Diệp Quân Sinh hỏi: "Nếu Giang gia muốn giải ước tại sao Giang gia gia không ra mặt?"

Giang phu nhân nói: "Hôm trước Gia công đã đi Ký Châu bàn chuyện làm ăn, ta là mẹ của Tĩnh Nhi lại vốn không đồng ý chuyện hôn sự này cho nên không ai có thể làm trái."

Diệp Quân Sinh cúi đầu không nói lời nào.

Giang phu nhân khuyên: "Quân Sinh, niệm tình hai nhà chúng ta là thế giao ta mới cho ngươi gọi một tiếng "Bá mẫu", người cũng nên tự trọng, chớ được voi mà đòi tiên. Ngay cả tiểu muội của ngươi ngươi còn nuôi không nổi làm sao mà có thể chăm sóc thê tử? Tĩnh Nhi nhà ta đã quen sống trong nhung lụa, chắc chắn ta sẽ không gả nó cho ngươi để chịu khổ."

Diệp Quân Sinh hít một hơi dài vòng tay, nói : "Đã như vậy, cáo từ!."

Nói xong liền xoay người đi.

Giang phu nhân vỗ bàn đứng dậy nói: "Ngươi có thể đi nhưng nhất định phải để lại tấm hôn thư. Mười nén bạc này đủ cho huynh muội các ngươi sống mấy năm, ngươi nên suy xét cho kỹ."

Diệp Quân Sinh xoay người lại nghiêm nghị nói: "Chuyện giải ước có thể được nhưng phải là lão gia tử trực tiếp làm bởi vì hôn ước này là do ông ấy tự tay ký."

Giang phu nhân thấy hắn mạnh miệng không chịu nghe lời liền trở mặt: "Diệp Quân Sinh, cho ngươi thể diện mà ngươi không biết, ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi xứng đôi với Tĩnh Nhi nhà ta? Biết điều thì cầm tiền rồi trả lại hôn thư, nếu rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt thì sẽ không tốt lành gì. Ta nói luôn cho ngươi biết, Tĩnh Nhi nhà ta đang hẹn hò cùng Bành nhị thiếu gia, nếu ngươi vẫn nhất quyết dùng dằng không quyết, hừ hừ, đừng trách bá mẫu không nhắc ngươi trước…".

Lời này không nói ra thì không sao, vừa nói ra thì lập tức kích phát sự tức giận trong lòng Diệp Quân Sinh, đến tượng đất còn không chịu nổi huống chi là người "xuyên việt" như hắn?

Thực sự nếu như Giang gia muốn giải trừ hôn ước, đối với hắn cũng là chuyện bình thường. Là thanh niên thời hiện đại hắn vốn không thích chuyện ép duyên. Huống chi hoàn cảnh của mình lúc này nghèo rớt mồng tơi, không xứng với người ta. Giải ước cũng không có gì là to tát đối với hắn nên hắn không mấy quan tâm.

Vấn đề là ở chỗ theo như tình hình trước mắt, Giang gia gia còn chưa đồng ý giải ước mà Giang phu nhân đã tự ý chủ trương, cho dù nàng là mẹ của Tĩnh Nhi nhưng đối với chuyện này căn bản nàng không có quyền quyết định.

Quan trọng nhất là thái độ của vị "Bá mẫu" này làm Diệp Quân Sinh cảm thấy rất khó chịu. Đối phương thể hiện bộ dạng cao cao tại thượng, trước tiên dùng tiền tài dụ dỗ không thành lại ngay lập tức trở mặt cưỡng bức, coi Diệp Quân Sinh chẳng khác nào người đất, muốn xoay sao thì xoay.

Hắn cứng cỏi trả lời: "Giang bá mẫu, nếu như Giang gia gia muốn giải ước con lập tức đồng ý mà không lấy một đồng nào. Nhưng nếu chỉ là chủ ý của riêng của người thì xin thứ lỗi cho tiểu chất rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chúng ta phải tôn trọng khế ước do thế hệ trước lập ra nếu không lại là thất lễ, người xem con nói có đúng không?"

Nói xong hắn liền vòng tay hành lễ rồi xoay người bỏ đi.

"Ngươi!"

Giang phu nhân nóng mặt thở hổn hển, bộ dạng đoan trang lúc đầu đã biến mất, hất tay khiến toàn bộ mọi thứ trên bàn rơi xuống đất, vỡ nát tùm lum.

Nàng vốn tưởng rằng Diệp Quân Sinh là kẻ ngu dại không hiểu chuyện, chỉ cần lừa gạt một chút là thành công, không ngờ lại là một kẻ khôn ngoan, vừa đấm vừa xoa đều không được, thật sự là tức chết.

"Hừ, cho rằng như vậy là ta không làm gì được ngươi sao? Muốn lấy lại tờ hôn thư dễ như trở bàn tay. Không được rồi, việc này phải làm sớm, lão gia tử vốn rất cố chấp, nếu như hắn biết tiểu tử kia bỗng nhiên tỉnh ngộ không còn ngu dại, ta sẽ không còn lí do nào để phản đối."

Giang phu nhân nghĩ đến đấy, hai mắt xẹt qua một vệt sáng lạnh lùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.