Nhàn Thê Đương Gia

Chương 116: Hạ độc Bắc Đường



Edit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Đứa nhỏ lại “phì phì” hai ngụm nước miếng, cánh tay mập giơ lên, “chát” một tiếng đẩy bàn tay của kẻ vô sỉ kia rời khỏi cằm của mình. Cái gì đây? Ăn đậu hũ của bé sao? Quả nhiên giống như nương nói, vô sỉ!

Cái gì? Bắc Đường Tẫn giận trợn mắt nhìn đứa nhỏ, còn dám đánh hắn? Thật là càng ngày càng làm càn. Ban thưởng cho nó dòng họ Bắc Đường, đã là tổ tiên của nó tích đức, vô cùng vinh quang rồi.

Nếu không phải nhìn mặt mũi của Thất Nhàn, hắn quản tên tiểu tử này sống hay chết sao?

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thình lình nghe được một tiếng gọi mềm mại: “Tẫn ca ca!”

Bắc Đường Tẫn nhíu nhíu mày, thân thể đứng thẳng lên,tư thái đoan chánh.

Chỉ thấy một bộ váy màu vàng, thiếu nữ xinh đẹp từ lầu hai xuống, vẻ mặt thần sắc mừng rỡ, chạy tới bên cạnh Bắc Đường Tẫn: “Tẫn ca ca, muội vẫn chờ Tẫn ca ca.”

“Ngươi đến đây làm cái gì?” Không kiên nhẫn hỏi.

“Tẫn ca ca, muội đương nhiên là tới đón Tẫn ca ca trở về.” Giọng của thiếu nữ đầy vui mừng: “Muội ở chỗ này chờ cũng khoảng nửa tháng rồi.” Có chút ít tranh công đòi phần thưởng.

Nói tới đây, nàng kia tựa hồ mới phát hiện lần này còn có người ở bên cạnh. Hơn nữa còn là nữ nhân.

Cô gái chuyển mắt vừa nhìn, lập tức sửng sốt: “Là ngươi?” Giọng nói phức tạp, giống như kinh ngạc, ghen tỵ, lại như sợ hãi.

Khóe miệng Thất Nhàn co rút, thật là người quen chỗ nào cũng có. Thiếu nữ này, chính là quận chúa Na Lạp ngang ngược của Bắc Hãn ngày đó từng có gặp mặt một lần.

Quay đầu lại hữu hảo cười một tiếng: “Lại gặp mặt rồi, quận chúa. Có thể được quận chúa nhớ, thật là vinh hạnh cho tiểu phụ nhân đây.”

“Tẫn ca ca, nàng tại sao lại ở chỗ này?” Thiếu nữ quay đầu lại, vội hỏi. Cô gái này, nàng nghe nói đã gả cho Dực Vương của Thiên Diễm quốc mà, sao lại cùng Tẫn ca ca của nàng ở cùng một chỗ?

Chẳng lẽ Tẫn ca ca đi Thiên Diễm quốc lần này lại là vì cô gái này?

“Na Lạp, ngươi quản quá rộng rồi.” Giọng của Bắc Đường Tẫn lạnh lùng.

“Tẫn ca ca. . . . . .” Na Lạp muốn nói gì, nhưng mà vì mắt lạnh của Bắc Đường Tẫn đảo qua mà kịp thời á khẩu.

Đảo mắt về phía Thất Nhàn, mang theo bén nhọn, dữ tợn nói: “Ngươi nữ nhân này, không tuân thủ nữ tắc, lại tới câu dẫn của Tẫn ca ca của ta sao?”

Cái gì? Quận chúa này nói ngược sao? Nàng khi nào thì câu dẫn người kia? Biết cô gái này mê luyến Bắc Đường Tẫn, nhưng cũng không cần vu oan người khác như vậy chứ.

Bắc Đường Tẫn lạnh mắt. Na Lạp này, thật quá lớn mật. Lại làm trò trước mặt hắn nói ra những lời như vậy với Thất Nhàn, mở miệng định mắng Na Lạp.

Thì có một giọng nói cùng lúc bật ra chặn lời hắn: “Mẹ!” Giọng trẻ con non nớt vang lên. Đứa bé nào đó buông Thất Nhàn, giương nanh múa vuốt định bổ nhào về phía người Na Lạp.

Thất Nhàn nhất thời im lặng. Tên tiểu tử này không ngờ không nhận thức rõ mẫu thân như thế, thấy nữ liền bổ nhào vào. Nhìn thằng nhóc vẻ mặt hưng phấn, có phải từ trước đã quen hay không?

Na Lạp thoáng cái sửng sốt, mặt trong nháy mắt đỏ lên. Mình vẫn là thiếu nữ chưa gả, tiểu quỷ này lại làm trò trước mặt Tẫn ca ca gọi nàng là mẹ không phải là phá hủy danh dự của nàng sao?

Nhất thời, chửi ầm lên: “Ở đâu ra tiểu quỷ không có giáo dưỡng này, ai là mẹ của ngươi?”

Đứa nhỏ nghiêng đầu một cái, ánh mắt quay tròn chuyển lại chuyển. Cô gái này, thật hung dữ nha.

Mắt của Thất Nhàn rùng mình. Không có giáo dưỡng? Nữ nhân này lại còn nói con trai nhà nàng không có giáo dưỡng?

Không đợi Thất Nhàn lên tiếng, Bắc Đường Tẫn thế nhưng đã lạnh lùng mở miệng: “Hắn là con ta.”

Phi phi! Đứa nhỏ khi nào thành con của hắn? Trong lòng Thất Nhàn thầm mắng. Người sinh con như nàng làm sao lại không biết?

Na Lạp ngạc nhiên. Con trai của Tẫn ca ca? Nàng lúc trước còn mắng. . . . . . Như vậy ấn tượng của Tẫn ca ca đối với mình tuyệt đối sẽ bị hạ thấp đi rất nhiều.

Nhưng mà, Tẫn ca ca tại sao lại từ Thiên Diễm quốc mang một đứa con trai trở lại? Chẳng lẽ là cùng cô gái trước mắt này sinh?

Tàn bạo trừng về phía Thất Nhàn: “Đây là con của ngươi?”

Thất Nhàn cũng là không trả lời nghi vấn, hung hăng tới một câu: “Ta cũng không phải loại người vụng trộm với nam nhân khác.”

Na Lạp hài lòng. Không phải là con của nữ nhân này, vậy hết thảy đã thành. Nàng thế nhưng lại đem Thất Nhàn làm tình địch duy nhất.

Lập tức, Na Lạp nở nụ cười: “Bé ngoan, đến, mẫu thân ôm một cái.” Vừa là con của Tẫn ca ca, nàng thuận tiện làm một mẫu thân vậy, cũng không còn cách nào.

Đứa nhỏ nghiêng đầu nhìn nàng vài giây, liền mở miệng nở nụ cười rực rỡ, vươn ra cánh tay mập, lập tức liền đầu nhập vào trong lòng của Na Lạp, chôn vào lồng ngực của nàng.

Khóe mắt của Thất Nhàn giật giật. Đứa nhỏ này, tuyệt đối không phải là con nhà nàng. Rất không có tiết tháo. Mới vừa còn bị người này mắng, bây giờ lại nịnh hót người cười giống như chó Nhật vậy.

Na Lạp dương dương đắc ý, con của Tẫn ca ca, lại thích nàng như vậy đây. Khiêu khích nhìn về phía Thất Nhàn, xem đi, đứa nhỏ này, dính trên người mình không chịu xuống đâu.

Thất Nhàn bất đắc dĩ ngẩng đầu, đã có người nguyện ý thay nàng chiếu cố đứa nhỏ này miễn phí, nàng còn có cái gì không vui?

Cũng trong nháy mắt ngẩng đầu, sửng sốt. Đứa bé này, rốt cuộc đang làm cái chuyện tốt gì vậy?

Chỉ nghe “roẹt” một tiếng, quần áo màu vàng nhạt trên người quận chúa Na Lạp đều bị kéo xuống dưới chân. Lộ ra áo lót quần lót bên trong .

Na Lạp ngẩn ra, thẫn thờ.

Cả tửu lâu cũng yên lặng một giây.

Sau đó bàn luận xôn xao, cười giễu.

Cô gái này, sao phóng đãng không biết liêm sỉ như vậy? Đang là ban ngày ban mặt, lại cởi quần áo trước mặt mọi người?

Mặt của Na Lạp trong nháy mắt biến thành màu gan heo, sau đó chuyển xanh, rồi lại biến thành đen.

Thất Nhàn vỗ trán thở dài, cái nham hiểm này hẳn không phải là ai dạy ra, đoán chừng là bẩm sinh đi. Thiên địa làm chứng, nàng cũng không có dạy con trai nhà nàng đi cởi quần áo con gái nhà người ta.

Quần áo Bắc Hãn quốc không phức tạp giống với Thiên Diễm quốc. Đại khái là phối hợp với tính cách táo bạo hào phóng của người Bắc Hãn, váy áo thiết kế đều đơn giản hơn nhiều. Ở trước ngực quần áo của nữ tử thường có móc cài, nếu như cởi ra, sẽ cởi hết quần áo.

Nghĩ đến, đứa nhỏ vừa mới vùi đầu vào trong ngực của Na Lạp, nhưng tại sao lại làm ra chuyện lớn như vậy chứ?

Nhìn một chút, đầu nhỏ kia hiện tại đang gật rồi lại gật, giống như đối với việc mình làm cực kỳ tán thưởng.

Na Lạp nhất thời không biết nên làm sao cho phải, chỉ muốn tìm cái hầm ngầm ình chui xuống đất. Nàng lúc nào bị mất mặt lớn như vậy? Lại còn là đang ở trước mặt Tẫn ca ca.

Nàng nâng mắt trộm dò xét, cái trán của Bắc Đường Tẫn đã tạo thành hình chữ Xuyên (川) thật sâu.

Na Lạp hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng lại không thể làm cái gì với kẻ gây họa này. Dù sao cũng là con trai của Tẫn ca ca, đây chính là tiểu hoàng tôn nha, đánh không được, chửi cũng không được.

Không khí, nhất thời cứng lại.

Lại thấy đầu của tiểu quỷ bắt đầu động. Cánh tay mập lộ ra, bàn tay lại muốn đưa về phía áo lót của Na Lạp.

Trán Thất Nhàn đầy vạch đen, đầu của tiểu quỷ này, quả nhiên cùng cha của hắn giống nhau, đều là sắc quỷ a.

Na Lạp hoảng sợ hét lên, nhanh chóng đem đứa nhỏ để xuống đùi Thất Nhàn, chạy như bay về phòng.

Mọi người lưu lại xem náo nhiệt cười vang từng trận.

“Mẹ, mẹ. . . . . .” Tiểu tử lại bắt đầu không biết mệt mỏi “dụi dụi” về phía cổ của Thất Nhàn.

Thất Nhàn buồn cười nhìn về phía bé: “Làm sao? Hiện tại liền gọi ta là mẹ rồi? Mẹ ngươi rốt cuộc có mấy người?”

Tiểu Ái Nhàn nháy đôi mắt nhìn mẫu thân nhà mình, giống như đang cố gắng nghĩ xem nên diễn tả như thế nào, mới có thể khiến mẹ hiểu bé. Thật lâu cũng không nghĩ được nói thế nào, chỉ dùng sức kêu: “Mẹ, mẹ!” Dùng cái này để diễn tả trung thành của mình.

Bắc Đường Tẫn sợ Thất Nhàn mệt , một tay ôm lấy tiểu Ái Nhàn: “Tên tiểu tử này cũng rất hiếu động.” Ít nhất, hắn chưa có gặp được đứa nhỏ nào càng khiến người thêm yêu thích như đứa nhỏ này. Lại giật quần áo của quận chúa, có gan lớn.

Tiểu Ái Nhàn không vui xoay xoay quả đấm nhỏ, phun ra hai ngụm nước miếng: “phì phì.” Cái gì gọi là hiếu động, hắn cái này gọi là thông minh. Thật là không biết thưởng thức. Còn có, người này tại sao lại ôm mình tới đây? Bé muốn mẹ mà.

Duỗi duỗi cánh tay, duỗi duỗi chân, quẫy về phía mẫu thân nhà mình.

Thất Nhàn liếc mỗ tiểu quỷ đang duỗi chân quẫy đến thích thú: “Thật là hiếu động.”

Cái gì? Tiểu tử ủy khuất liền ngừng nhúc nhích. Bé là hoạt bát, sao nương cũng nói như vậy. Đáng thương nhìn về phía Thất Nhàn.

Thất Nhàn đã liên tục chiến đấu với đống thức ăn trên bàn. Nàng chưa bao giờ gây sự với dạ dày của mình. Ăn uống no đủ, mới có thể có tinh lực nghĩ ra biện pháp tốt chạy khỏi tay Bắc Đường Tẫn.

Tiểu Ái Nhàn thấy mẫu thân không để ý mình, có chút rầu rĩ nhìn về phía Bắc Đường Tẫn. Cũng là tại người này. Hại nương không để ý tới bé. Đáng ghét!

Cánh tay mập bắt được chéo áo của Bắc Đường Tẫn, dùng sức xé. Thẳng đem góc áo này coi như là Bắc Đường Tẫn, cực độ oán hận.

Khóe mắt xoay đến nút áo đen, đưa tay muốn cởi ra.

Bắc Đường Tẫn đang buồn bực tiểu quỷ này làm sao đột nhiên an tĩnh như vậy, cúi đầu nhìn lên, lại thấy tiểu quỷ đang đưa tay nhỏ bé về phía cúc áo của mình.

Lập tức sầm mặt. Tiểu quỷ này lại lên cơn nghiện cởi áo sao? Coi nút áo giống như nút thắt quần áo của Na Lạp sao? Hắn có nên ngăn móng vuốt nhỏ kia hay không?

Nhưng vẫn chậm một bước. ngón trỏ của Tiểu Ái đụng vào đường sắc trên cúc áo, cắt ra một vết rách.

Máu đỏ tươi lập tức chảy ra.

“Oa” một tiếng, kèm theo ủy khuất, xen lẫn đau đớn, tiểu tử rốt cục khóc lên.

Bắc Đường Tẫn vội vàng đem tiểu tử đặt lên bàn, đưa tay lau sạch vết máu, một bên nhẹ nhàng trấn an: “Ngoan! Đừng khóc! Không đau nha!”

Thất Nhàn nâng mắt, quái dị nhìn bé. Máu? Máu?

Nếu như nàng không có nhớ sai, thì con trai nhà nàng là độc oa nha.

Nàng đã từng nghĩ tới để cho nhi tử lấy ra chút máu, đem tất cả một nhóm Bắc Đường Tẫn đều độc ngất đi, nàng sẽ dễ chạy trốn rồi. Nhưng mà, nàng lại không đành lòng để cho con trai bị đau. Vì vậy, cái kế hoạch này mới mắc cạn.

Không nghĩ tới, thần xui quỷ khiến lại để cho tiểu Ái Nhàn chảy máu.

Bắc Đường Tẫn cảm giác được ánh mắt của Thất Nhàn nhìn không giống với dĩ vãng, cho là nàng cảm động mình đối với tiểu Ái Nhàn ân cần, nâng đầu lên: “Ta đối với trẻ con thật ra thì cũng rất có kiên nhẫn, nàng nhìn ra được rồi sao?”

Thất Nhàn lắc đầu, có chút đáng thương nhìn: “Cái kia ta nhìn không ra. Ta chỉ nhìn ra ngươi sắp không xong rồi.”

Bắc Đường Tẫn cau mày, nữ nhân này nói mê sảng gì vậy?

Đang suy nghĩ, đột nhiên đã cảm thấy một trận mê muội, trước mặt xuất hiện rất nhiều Thất Nhàn.

“Rầm” một tiếng, rốt cục, Bắc Đường Tẫn từ trên ghế dài té xuống.

Một tiếng động lớn này tự nhiên đưa tới ánh mắt nóng rực của mọi người trong tửu lâu. Một bàn này, lại xảy ra chuyện gì?

Ái Nhàn lập tức ngưng khóc, nghiêng đầu nhìn tên đáng ghét bất tỉnh nhân sự trên mặt đất kia một chút.

“Khanh khách” , trên khuôn mặt nhỏ nhắn vương nước mắt lập tức cười thành đóa hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.