Nhàn Thê Đương Gia

Chương 120: Yết Bảng Tìm Cao Nhân



Edit: Aquarius8713

Thất Nhàn thầm kêu không tốt, vội vàng muốn xông lên, nhưng mà tốc độ không kịp.

Trơ mắt liền thấy một đôi ưng trảo đặt lên cổ nhỏ tuyết trắng của tiểu Ái Nhàn.

“Khụ” , tiểu tử kia liền ho ra tiếng, thật khó chịu nha. Nước mắt to như hạt đậu chạy đến trên khóe mắt, nhưng vẫn gắt gao nhịn xuống. Mong chờ nhìn Thất Nhàn. Người này thật đáng ghét! Nương, nương mau đánh đi.

Trong lòng Thất Nhàn đau một trận , con của nàng. Nàng thậm chí thấy được máu ứ đọng trên cổ của tiểu tử kia. Làm sao bướng bỉnh như vậy, lại không khóc. Nhưng mà, như vậy càng khiến cho lòng của nàng nghẹn chặt.

Là mình, không có bảo vệ tốt cho bé nha.

Trong mắt giống như đến đỉnh núi tuyết, băng tuyết bao trùm: “Cao đại nhân, ngươi thật có bản lãnh, lại muốn giết một đứa nhỏ sao?”

Cao Hùng ho mấy tiếng: “Nếu không phải cần thiết, tại hạ cũng không muốn ra hạ sách này. Mong rằng phu nhân tha lỗi.”

Tha lỗi? Thất Nhàn kiềm chế xuống lửa giận hừng hực trong nội tâm, nàng thật sự là hối hận, mới vừa rồi không có cho người này một đao, để hiện tại biến thành cái loại tình trạng này.

Tình thế, trong nháy mắt thay đổi.

“Nếu như phu nhân chịu hợp tác, theo tại hạ trở về. Tại hạ bảo đảm, quyết không thương tổn tiểu công tử một sợi lông.” Cao Hùng ngay sau đó lại nói.

“Khụ” , tiểu tử ho khan lên tiếng: “. . . . . . Nương. . . . . .”

Thất Nhàn nhắm lại mắt: “keng” một tiếng ném đại đao: “Cao đại nhân, như vậy là được rồi chứ. Đứa nhỏ vô tội, mong rằng đại nhân thủ hạ lưu tình.”

“Phu nhân đã như vậy, tại hạ thật sự là không yên lòng. Tiểu công tử, liền trước để cho tại hạ trông chừng.” Vừa nói, Cao Hùng vừa ôm lấy tiểu Ái Nhàn, tuy là buông lỏng ngón tay đặt trên cổ, bàn tay to cũng không rời đi cổ của đứa nhỏ. Chỉ đợi Thất Nhàn nếu có phản kháng, liền nắm lấy cái cổ non mịn kia.

Thất Nhàn nhìn chằm chằm thẳng Cao Hùng, trong bụng đã muốn thiên đao vạn quả hắn, cùng sử dụng thập đại cực hình của Mãn Thanh hầu hạ hắn một lần.

Tiểu Ái Nhàn ở trên tay của hắn, nên nàng không thể làm gì khác.

Thật sự là một bước đi sai, cả bàn đều thua.

Lần này thất bại, sau này sẽ không dễ dàng mà rời đi, vậy lại càng không thể nào.

“Mấy người các ngươi, sửng sốt ở đó làm cái gì? Còn không ‘mời’ phu nhân trở về!” Cao Hùng hét to một tiếng với mấy cung vệ núp sau đầu.

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhìn lại Thất Nhàn không có động tĩnh, lúc này mới nâng lên dũng khí đi lên.

“Đi!” Mỗ cung vệ áp lên Thất Nhàn, muốn đi trở về. Lúc này, cũng là diễu võ dương oai, ngược lại so với thái độ nhát như chuột lúc trước. Trên mặt dương dương đắc ý, ai bảo nữ nhân này còn dọa bọn họ. Lúc này cũng không phải rơi vào trên tay bọn họ sao?

Thất Nhàn trong mắt sâu lạnh, trở tay một trảo, nắm ở trên cổ cung vệ: “Đừng có đụng vào ta!” Nhiệt độ đã đạt tới dưới âm, xông vào da người, nội tạng cùng với cốt tủy.

“. . . . . . Oẹ. . . . . .” Cung vệ kia hai tay dùng sức, muốn đẩy ra móng tay nhọn của Thất Nhàn.

Đụng phải tròng mắt của Thất Nhàn, người nọ lập tức hoảng sợ gật đầu.

Mấy người còn lại “xoẹt, xoẹt, xoẹt” rút ra đại đao, Thất Nhàn ngoan lệ liếc một cái về phía sau, lập tức lui về phía sau mấy bước, không dám tiến lên nữa.

“Phu nhân!” Cao Hùng trong mắt lòe lòe: “Phu nhân không quan tâm tới tiểu công tử sao?” Ưng trảo lại muốn đặt lên cổ của tiểu Ái Nhàn.

Thất Nhàn ném cung vệ như ném đồ vật, chuyển hướng về phía Cao Hùng: “Cao đại nhân, nếu như nó có gì nửa phần không may, ta sẽ khiến cho ngươi trả lại gấp trăm lần.”

Giọng nói không nóng không vội, cũng là “sưu sưu” tản ra khí lạnh dày đặc.

Cao Hùng trong nháy mắt giống như là bị sói nhìn thẳng, ánh mắt của cô gái trước mắt giống như trực tiếp xuyên thấu quá thân thể của hắn, khiến cho hắn cả người lạnh như băng.

“Chỉ cần phu nhân phối hợp.” Hắn lúng ta lúng túng đáp.

Thất Nhàn xoay người, liền đi về phía Hậu Vân cung.

Phía sau, cung vệ thủ môn bị hù sợ đến gần vỡ mật, xa xa đi theo Cao Hùng cùng tiểu Ái Nhàn đang bị kèm hai bên.

Trong hậu Vân cung, Bắc Đường Hành ngồi trên ghế cao, hí mắt trừng chặt Thất Nhàn. Hắn đã ngồi ở đây hồi lâu.

Thất Nhàn không che một thân máu tanh, một bộ quần áo thái giám nhuốm máu, đứng ở trước mặt thiên tử.

“Nghe nói, ngươi có một thân võ nghệ? Lại dám ở trong Hoàng trong đình làm bậy, người quả thật là lớn gan lớn mật?” Đại náo trước cửa cung hắn đã biết được.

“Bệ hạ khen trật rồi.” Thất Nhàn tự nhiên cười một tiếng: “Tiểu phụ nhân làm sao có bản lĩnh như Cao đại nhân.” Vừa nói chuyển hướng sang Cao Hùng hầu hạ ở một bên: “Có phải hay không, Cao đại nhân?”

Cầm đứa nhỏ làm bia đỡ đạn, bản lĩnh biện pháp đếu rất hay.

Cao Hùng cúi thấp đầu, có chút thẹn thùng.

“Ngươi đừng tưởng rằng thái tử đối với ngươi sủng ái có thêm, liền muốn làm gì thì làm.” Bắc Đường Hành vỗ án: “Nơi này không phải là Thiên Diễm quốc của ngươi, không phải là chỗ ngươi có thể đủ ý làm bậy.”

Vốn là, đang lo lắng chuyện giải độc cho Tẫn Nhi. Cô gái này hết lần này tới lần khác không an phận, lại sinh ra chuyện náo loạn, quấy đến hắn lại càng phiền lòng không dứt. Nếu không phải cố kỵ đến Tẫn Nhi để ý cô gái này như vậy, hắn đã sớm lấy tội đảo loạn nội cung trị tội nàng.

Thật sự là cô gái không biết tốt xấu.

Thiên tử tức giận, từ đâu tới giống như sấm dậy đất bằng, kinh thiên chấn động.

Người hầu ngoài cửa cả kinh, đỉnh đầu mọi người buông xuống thật chặt, đại khí cũng không dám thở ra một tiếng.

Hết lần này tới lần khác có người không biết điều biết phải, đem thiên lôi cho rằng giống như mèo nhỏ kêu to.

Thất Nhàn lên tiếng nói: “Bệ hạ thật là thật là oan uổng cho người khác, tiểu phụ nhân chưa bao giờ muốn làm gì thì làm. Ở Thiên Diễm cũng vậy, cho tới Bắc Hãn cũng như thế. Huống chi, thái tử sủng ái có thêm gì?” Cười lạnh một tiếng: “Bệ hạ nói đùa sao? Sủng ái có thêm chính là cầm tù chốn thâm cung sao? Sủng ái có thêm chính là ngày ngày uống thuốc độc sao?”

Bắc Đường Hành nhất thời cứng họng, nhưng rốt cuộc là đế vương, sao có thể cho phép người bên cạnh phản bác. Lại là quát chói tai một tiếng: “Lớn mật! Dù vậy, cũng là ngươi tu luyện được phúc khí mấy đời.”

Cực kỳ vô sỉ.

Thất Nhàn hừ lạnh: “Như thế, phúc khí này, tiểu phụ nhân cũng không cần.”

Bắc Đường Hành tức đến nổ phổi, híp híp mắt, quyết định không nói nhảm nhiều với nàng nữa: “Người đâu, đưa súp lên.” Lại nói với Thất Nhàn: “Trẫm liền ở chỗ này tự mình nhìn ngươi uống xuống. Trẫm cũng muốn xem người nào còn có thể đùa giỡn cái gì?”

Thất Nhàn cắn răng, mắt thấy cung nhân lấy ra bình bạch ngọc, rút ra nút chai, cho thuốc bột vào bên trong bát.

“Uống….uố…ng!” Bắc Đường Hành lại quát một tiếng.

Thất Nhàn nhìn một chút cung nhân đưa tới chén canh trước mặt, ngẩng đầu lên nói: “Bệ hạ, tiểu phụ nhân có một thỉnh cầu, mong rằng bệ hạ thành toàn.”

“Nói.”

“Hi vọng bệ hạ có thể lưu lại đứa nhỏ kia cho tiểu phụ nhân, lấy giải sầu nhàm chán.” Đưa tay chỉ tiểu Ái Nhàn trong ngực ma ma.

Đứa nhỏ ở bên cạnh mình thì mình sẽ yên lòng rất nhiều. Nếu bị người bên cạnh ôm đi, không chỉ có mình bị quản chế, đứa nhỏ còn không biết bị đãi ngộ như thế nào.

Bắc Đường Hành nhìn nàng một chút: “Nếu như ngươi có thể an phận, không đùa bỡn bất kỳ thù đoạn gì khác, chịu đem chén canh này uống xong, trẫm có thể đem đứa nhỏ lưu lại cho ngươi.”

Thất Nhàn lập tức đón : “Bệ hạ, thiên tử một lời, nặng như núi . Hi vọng bệ hạ sẽ không nuốt lời.” Vừa nói, bưng lên chén canh, “Ọc ọc” liền đem bát súp cùng thuốc kia uống vào trong bụng.

Bắc Đường Hành phất tay một cái: “Đưa đứa nhỏ cho nàng!”

Lão ma ma vội vàng đem tiểu Ái Nhàn đưa tới.

Tiểu tử kia vừa đến trong ngực Thất Nhàn, miệng quắt thật lâu rốt cục không nhịn được, nước mắt nhẫn nại hồi lâu rốt cục lăn xuống, níu lấy vạt áo của Thất Nhàn, liền không hề buông tay ra. Cất lên tiếng nói, gào thét lên.”Oa —— oa —— nương, nương ——”

Thất Nhàn nhẹ lay động, phủ phủ đỉnh đầu tóc mềm của đứa nhỏ: “Ngoan! Tiểu Nhàn, đừng khóc nha!” Trong lòng cũng là một trận áy náy, bởi vì mình, khiến cho con trai bị ủy khuất lớn như vậy.

“Một mình ngươi suy nghĩ , không nên làm tiếp loại phản kháng vô vọng này, nếu có tiếp theo, trẫm định sẽ không nhẹ nhàng tha thứ.” Đứng dậy, phất tay áo, “Tự giải quyết cho tốt!”

Rồi mang theo cung nhân, bước nhanh rời đi.

Chỉ nghe bên ngoài có người cao giọng thét ra lệnh: “Cho một đội hộ vệ quân bảo vệ nơi này, cửa sau các nơi đều canh gác cẩn thận!”

Thất Nhàn hừ cười một tiếng, vì coi chừng nàng, thật đúng là mất công phu lớn như vậy

“Nương, nương. . . . . .” Tiểu Ái Nhàn trong lúc chảy nước mắt, hung hăng toát ra mấy từ, “Đánh. . . . . . Đánh. . . . . .”

Người nơi này đều rất đáng ghét. Muốn đánh, đánh, dùng sức đánh.

Trong lòng Thất Nhàn buồn cười, con trai của nàng quả nhiên có chút khuynh hướng bạo lực.

Vuốt ve đầu của bé: “Tốt! Chúng ta sẽ đánh cho bọn họ trở về tìm bà ngoại. Nhưng mà, Tiểu Nhàn a, nương hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Con phải ngoan nha.”

Đầu đã hôn mê , cả người cũng bắt đầu không có sức rồi! Đáng chết, người nọ là cho nàng uống bao nhiêu nhuyễn cân tán vậy, hiệu lực so với trước kia mạnh hơn nhiều lần.

Mềm nhũn đi về phía giường lớn, đem tiểu tử kia nhẹ nhàng đặt ở trên, rồi buông mình té xuống.

“Nương, nương. . . . . .” Chỉ còn lại có tiểu Ái Nhàn không ngừng kêu to.

“Vô liêm sỉ! Các ngươi nghiên cứu lâu như vậy, nói cho trẫm đúng lại là những lời này? !” Bên trong tẩm cung của Thái tử, Bắc Đường Hành giận vỗ án, chấn động khiến mấy cái tách bạc rung lên không ngừng.

“Bệ hạ, là bọn thần vô năng.” Mỗ thái y lau một chút mồ hôi bên thái dương, kiên trì đi lên phía trước: “Bọn thần đã dựa theo cách điều chế trong cổ thư, điều chế cổ thuốc cho thái tử, theo như y lý mà nói, cho dù không thể gạt ra độc tố, cũng là có thể áp chế mới đúng. Cũng không biết vì sao. . . . . .”

“Trẫm muốn không phải là cái này. Trẫm muốn thái tử khi nào có thể tốt.” Bắc Đường Hành bỗng nhiên đứng dậy: “Trẫm nuôi các ngươi, chỉ để bày trí thôi sao? Các ngươi nếu như trị không hết cho thái tử, liền đem đầu tới gặp trẫm.”

Thái y lập tức hoảng sợ quỳ xuống xin tội: “Bệ hạ bớt giận!”

“Bớt giận! Bớt giận! Các ngươi lại nói những lời nhảm nhí này!” Bắc Đường Hành hét to: “Chẳng lẽ vẫn chưa có biện pháp nào thiết thực hay sao?”

“Bệ hạ, thần có một đề nghị, không biết có nên nói hay không.” Mỗ thái y đứng thẳng sống lưng lên.

“Nói!”

“Tuy nói, loại độc này thật là hiếm thấy, nhưng thiên hạ to lớn, không có chuyện gì là không thể xảy ra. Dân gian tất nhiên không thiếu người tài ba dị sĩ, nói không chừng có người có biện pháp giải loại kỳ độc này.” Lại cúi đầu xuống nói: “Bệ hạ nên hạ chỉ dán Hoàng bảng tìm y cho điện hạ. Như vậy làm được hai tay chuẩn bị. Còn có lợi cho việc giải độc của điện hạ.”

Bắc Đường Hành tự định giá hạ xuống, thật là không tệ.

Lập tức, phân phó thái giám bên cạnh: “Truyền khẩu dụ của trẫm, nếu có người có thể giải được độc cho thái tử điện hạ, phần thưởng một vạn ngân lượng, một nghìn mẫu ruộng.”

Vì thế, một tờ treo giải thưởng chiêu dụ thần y liền tung bay ở trên không trung của Bắc Hãn quốc.

Nếu nói, trọng thưởng tất có dũng phu. Hướng về phía giải thưởng kếch xù trên bảng, vô số người kéo bảng, vào cung.

Nhưng kỳ độc kia đâu dễ dàng giải. Hoàng đế đâu phải người tốt sống chung.

Dưới cơn nóng giận, Bắc Đường Hành liền đem những thầy thuốc kia, những tên lường gạt toàn bộ giam vào trong ngục.

Vẻn vẹn một ngày, người tiến vào trong cung giải độc cho thái tử liền giảm xuống. Dù sao, tiền tuy rất trọng yếu, nhưng mà, nếu như không thể kiếm được bạc, hết lần này tới lần khác lại đem tánh mạng của mình bồi vào bên trong, vậy thì cũng không đáng giá.

“Cái gì? Ngươi muốn kéo Hoàng bảng này? Ngươi cần phải hiểu rõ ràng nha!” Trước Hoàng bảng, một người đi đường hảo tâm ngăn cản một người nhà quê muốn xé hoàng bảng.

“Nói như thế nào?” Người nọ dừng lại tay, nói một ngụm tiếng Bắc Hãn không lưu loát lắm.

“Quả nhiên là từ phần đất bên ngoài tới.” Người đi đường thở dài, lắc đầu: “Tuy nói giải thưởng này rất mê hoặc, nhưng thái tử điện hạ này cũng không biết là đắc tội người nào. Độc này trên người, thật đúng là mọi cách cũng không thể giải. Nếu không, người đi vào, đến bây giờ cũng không có có thể ra. Nghe nói, cũng bị bệ hạ giam vào trong lao. Các ngươi những người nhà quê này, không biết tình huống, cũng không thể vọng động.”

Người nọ cười cười: “Thì ra là như vậy. Nhưng mà, vô sự, ba người sư huynh đệ chúng ta quanh năm ở trên Thiên Sơn tu luyện, lần này xuống núi là vân du tứ hải, cứu trợ thế nhân. Loại tiểu độc này, tự nhiên không nói chơi.” Vừa nói, liền quay đầu lại hỏi: “Đúng không, hai vị sư đệ?”

Người đi đường đang thở dài người trước mắt vừa nói lời điên khùng này, đi theo đảo mắt nhìn lên, thấy được hai đôi mắt băng hàn. Trong lòng cả kinh, mấy người này có lẽ thật là cao nhân.

Thiên Sơn? Dường như thật nghe nói trên đó có người tu đạo thành tiên. Khó trách thấy ba người này mặc một thân đạo sĩ. Nói không chừng thật có thể giải được độc cho thái tử điện hạ.

Ba người này, chính là nhóm ba người Vân Lẫm đã dịch dung tiến vào Bắc Hãn.

Mấy người họ đang lo không cách nào tiến vào hoàng cung Bắc Hãn, không nghĩ tới, trên trời thật đúng là có cái bánh ngon rơi xuống. Tìm danh y? Vậy bọn họ liền làm danh y là được.

Cố Thanh Ảnh một tay kéo xuống bảng vàng óng ánh kia. Ba người liếc mắt nhìn nhau, vào nha môn.

Trong hoàng cung của Bắc Hãn, Bắc Đường Hành lại phát lôi đình: “Cái gì danh y, cái gì cao nhân, tất cả đều là lang băm, đều là tên lường gạt!”

“Loảng xoảng”, bình bình lọ lọ vứt bừa trên đất.

“Bệ hạ bớt giận!” Mặt rồng giận dữ, cung nhân ngoài cửa hoảng loạn.

“Các ngươi nói trẫm bớt giận như thế nào? Lại đi qua một ngày, độc của thái tử, lại sâu sắc một phần. Kỳ hạn bảy ngày, chỉ còn có hai ngày, các ngươi nói trẫm sao có thể không tức giận” Tay áo bào quét về phía bàn ngự án, liền quét xuống một chiếc lư hương.

“Bịch” một tiếng, vang dội trong đại điện.

“Bệ hạ, bệ hạ! Tin tức tốt!” Thái giám một đường chạy chậm, lảo đảo đi vào.

“Hừ! Còn có tin tức tốt gì?” Bắc Đường Hành tiếng hừ lạnh ngồi trên ghế rồng.

“Bệ hạ, lại có danh y kéo hoàng bảng.” Thái giám kính cẩn dừng bước, hưng phấn hồi báo.

“Danh y? Lại là mấy người lừa đời lấy tiếng sao.” Tiếp tục hừ lạnh. Cũng là mấy người vì tiền mà đến, mà không phải người có bản lĩnh thật, nhìn đều phiền.

“Không phải, bệ hạ! Lúc này yết bảng nghe nói là cao nhân trên Thiên Sơn.”

“Thiên Sơn? Cao nhân?”

“Đúng vậy, bệ hạ. Nghe nói có người thấy tận mắt ba người sư huynh cứu người chết thành người sống. Trong thành đã coi bọn họ truyền thành thần tiên sống rồi.”

“Thật? Vậy còn suy nghĩ cái gì? Mau mời vào!” Bắc Đường Hành sắc mặt vui mừng nổi lên, thật là trời xanh có mắt, Tẫn Nhi được cứu rồi?

Thái giám lập tức lĩnh chỉ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.