Nhàn Thê Đương Gia

Chương 154: Phiên ngoại 2: Thiếp làm bồ ti nhiễu quân tâm 2 (Tự sự của Vân Lam)



Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ta rõ ràng nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng vui mừng.

Huệ Nhi lần đầu tiên gọi tên ta, không phải hai chữ “Bệ hạ” kia, mà là “Lam”. Trong lòng không khỏi cảm thấy tràn đầy vui sướng. Có phải đây là nói Huệ Nhi chưa quên ta hay không?

Ta nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Huệ Nhi, bàn tay này lúc trước mềm nhẵn bóng loáng, bây giờ ta lại cảm thấy được có vết chai sạn trong đó. Nhất thời, cảm thấy đau lòng.

Huệ Nhi vẫn giống như đang ở trong mộng mà lẩm bẩm: “Lam. . . . . . thiếp đã chờ thật lâu. . . . . . thiếp với người đi. . . . . . thiếp làm sao để mình người đi trước. . . . . .”

Cho dù ta có chậm chạp hơn nữa, cũng không thể không nhìn ra tình cảm cùng sự kiên nhẫn trong chuyện này chứ?

Đây là nữ nhân ta thích nhất! Đây cũng là nữ nhân mà ta một lòng tìm kiếm! Đây chính là người trong mắt ta, nữ nhân so với ngôi vị hoàng đế kia cao hơn gấp bao nhiêu lần!

Ta yên lặng hướng ông trời cầu xin, cầu người cho ta thêm một chút thời gian —— ta thật không muốn rời xa Huệ Nhi của ta.

Ta nghĩ, là lòng tham của ta.

Lúc trước ta chỉ nói, chỉ cần nhìn thấy nàng một lần, chỉ cần nhìn nàng sống tốt.

Nhưng mà, giờ phút này, sự lưu luyến của ta đối với cái thế giới này không thể nào đè nén được. Ta lưu luyến không phải là quyền lực ta dành nửa đời để bảo vệ, ta lưu luyến chỉ có nữ nhân muốn đi theo ta trước mắt này.

“Ta. . . . . . Tới đón nàng . . . . .” Ta nghe thấy giọng của mình có chút khàn khàn.

Cho dù Huệ Nhi đi theo người nam nhân kia thì thế nào? Cho dù Huệ Nhi có nữ nhi lớn như vậy thì sao?

Chỉ cần trong lòng Huệ Nhi còn có ta, ta liền làm ác nhân một lần nữa, đoạt lấy Huệ Nhi, thì như thế nào?

Sau khi ta chết sẽ xuống âm ty địa ngục sao. Chỉ cần, chỉ cần lần nữa cho ta mượn một chút thơi gian, làm bạn bên cạnh nữ nhân mà ta yêu thương nhất là được.

……..

“Cha, cha, con muốn ăn kẹo hồ lô.” Niệm Nhàn lôi kéo tay ta, hưng phấn chạy đến nơi chỗ bà bán kẹo đường.

“A Tam, dọn quán rồi sao?” Bà cười híp mắt hỏi, thành thạo mà bao lấy một xâu mứt quả lớn, nhiều hơn chút nữa sẽ tràn ra mất.

Ta khẽ mỉm cười, đưa cho nàng hai lượng: “Đúng vậy, A Lan hôm nay kêu ta về sớm một chút.”

Bà chỉ lấy một phần tiền, đem phần dư lại âm thầm đưa cho ta, có chút tức giận trách: “A Tam, sao ngươi đáng trách như vậy. Chúng ta nhìn tiểu Niệm Nhàn lớn lên, loại kẹo đường này đưa cho nàng ăn cũng không sao. Hai vợ chồng các ngươi kiếm tiền cũng không phải dễ dàng, tích lũy tốt ình đi.”

Ta gật đầu nói tạ ơn. Những người nơi này luôn nhiệt tình chất phác như vậy, là những người ta yêu thích nhất trong nửa đời người ta gặp đến nay.

Ta quay đầu lại nhìn tiểu nữ nhi ăn kẹo một chút, trong lòng lại một trận cảm kích cùng mừng rỡ. Ta cảm kích trời xanh ưu ái với ta, lưu lại nữ nhi cho ta cùng Huệ Nhi, để ta lại có khả năng có chút liên quan cùng Huệ Nhi, gạt bỏ sai lầm lớn năm đó thiếu chút nữa ta đã phạm phải.

Ta ngẩng đầu, hít thở lấy không khí yên bình trong thôn xóm này.

Đã tới đây hơn một năm, đương nhiên ta biết Huệ Nhi cùng nam nhân kia không có chuyện gì, biết Tiểu Niệm Nhàn thật ra là nữ nhi của ta. Càng biết ta thiếu chút nữa đã giết chết hài tử của mình —— mặc dù ta thật không phải cố ý.

Cho đến bây giờ nghĩ lại, nội tâm của ta vẫn như trước hết sức hối hận đau khổ. Ngày đó ta lại đem Huệ Nhi đang mang thai đẩy ngã vào góc bàn!

Nhưng ngược lại, ta cũng hết sức may mắn, hoàn hảo, hài tử đều bình an. Nếu không, ta nghĩ, ta cùng Huệ Nhi không thể nào vãn hồi được rồi. Ta hết sức cảm tạ hai vị cao nhân trong miệng của Huệ Nhi, nếu không phải nhờ bọn họ, sợ rằng, duyên phận của ta cùng Huệ Nhi sẽ bị cắt đứt mất.

“Cha, người nhìn xem, đó là tiểu hầu tử (khỉ con) do người khắc nha.”

Ta nhìn lại theo ngón tay của nữ nhi, cách đó không xa, một thiếu phụ trong tay đang ôm một đứa trẻ oa oa khóc, thiếu phụ một tay khác cầm lấy tấm tượng gỗ Tiểu Hầu Tử chơi đùa cùng đứa bé. Tiểu oa nhi đại khái cảm thấy mới lạ, nên ngưng khóc, “Khanh khách” cười đến vui vẻ thoải mái.

Tâm tình của ta, cũng vui theo. Đồ của mình điều khắc khiến người khác vui vẻ, ta tất nhiên sẽ rất vui mừng.

Một năm nay, ta ở trong thôn này vẫn dùng việc khắc gỗ để kiếm sống. Người nơi này, đều gọi ta là A Tam khắc gỗ.

Đột nhiên, ánh mắt của ta rơi vào trên cổ tay của thiếu phụ, đó là một vòng tay Cổ Kim, mặc dù không phải rất quý, nhưng khiến ột nữ nhân không chút ánh hào quang nào cũng đẹp lên.

Ta đột nhiên ý thức được trên người Huệ Nhi không có bất kì trang sức nào, ngay cả cây trâm, cũng chỉ là mộc trâm đạm mạc.

Ta đột nhiên cảm thấy đau lòng, Huệ nhi của ta, nên đeo những trang sức cao quý nhất trên đời này nha!

Đồng thời, cũng ủy khuất cho Huệ Nhi, nếu như ban đầu Huệ Nhi không đi theo ta, cuộc sống của nàng cũng sẽ không đau khổ như hôm nay.

Ta móc ngân lượng mấy ngày nay kiếm được bằng việc khắc gỗ, quyết định tặng cho Huệ Nhi một phần lễ vậy. Mặc dù hiện tại ta cũng không còn khả năng có thể cho Huệ Nhi những thứ vàng bạc châu báu kia, nhưng ta sẽ cho nàng tất cả những gì ta có.

Rất xa, ta liền nhìn thấy trước hàng rào là một thân ảnh màu lam, tuy mặc vải thô, nhưng cũng không che dấu được hương thơm của nàng.

Huệ Nhi giống như lúc trước, ở trước cửa nhà ôn nhu chờ đợi ta quay trở về.

Cuộc sống của chúng ta, yên bình như cuộc sống của đôi vợ chồng son. Mà một năm qua, cũng là quãng thời gian ta cảm thấy vui vẻ nhất từ khi sinh ra cho đến giờ.

Tiểu Niệm Nhàn thật vui vẻ chạy vào phòng.

Huệ nhi giúp ta gỡ cái gùi xuống.

“Nương, hôm nay là ngày gì? Làm sao nhiều món ăn như vậy?” Ta đỡ Huệ Nhi đi vào nhà, Tiểu Niệm Nhàn nghiêng đầu kỳ quái nhìn món ăn trên bàn đặt câu hỏi.

Ta nhìn lại trên bàn, ba bát mì nóng hổi đang bốc hơi, phía trên là một chút hành thái, trên bàn còn có trứng tráng rau hẹ, canh cải trắng nấu giấm, thậm chí còn có một khay nhỏ thịt kho tàu. Mặc dù, chỉ là một chút đồ ăn nông dân, nhưng phải biết, những thứ này chỉ vào thời điểm năm mới, chúng ta mới có thể xa xỉ mà nấu nhiều món như vậy.

Ta cũng cảm thấy kỳ quái nhìn Huệ Nhi. Hôm nay, là ngày tốt gì sao?

Huệ Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, sờ sờ đầu của Tiểu Niệm Nhàn, rồi sau đó ôn nhu nhìn ta: “Niệm nhi, hôm nay là sinh nhật cha con.”

Ta sửng sốt, sinh nhật của ta? Chuyện này đã rất lâu rồi! Bị giam cầm trong Chiêu Hoa Điện năm năm, có người nào sẽ nhớ chuyện này chứ? Trong lòng, liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Huệ Nhi thấy ta không nói lời nào, làm như có chút ngượng ngùng cùng xin lỗi: “Tướng công, thiếp biết cái này rất kém so với thịnh yến sinh thần trước kia, nhưng những thứ này tất cả đều là do thiếp tự mình làm, mì sợi cũng chính là do thiếp nghiền ra. . . . . .”

Ta dắt tay nàng tới : “Huệ Nhi, kiếp này có nàng, là đủ.”

Huệ Nhi giật mình. Trong nháy mắt ôn nhu cười: “Thiếp cũng vậy.”

Ta từ trong ngực móc ra một đồ vật được bao bọc kĩ, đưa cho Huệ Nhi.

Huệ Nhi một phen kinh ngạc.

Ta cười: “Lễ vật tặng cho nàng.”

Huệ Nhi mở ra, xuất hiện chính là một cây trâm ngọc sắc thúy, trên phần đuôi có Bồ Ti quấn xung quanh.

Loại ngọc kia, mặc dù không phải là loại ngọc thuần khiết nhất, nhưng cũng là do ta tỉ mĩ chọn lựa, dùng tất cả ngân lượng trên người mới mua được.

Huệ Nhi thật lâu không nói lời nào.

Ta sốt ruột, sợ nàng không thích: “Thật xin lỗi, Huệ Nhi, sau này ta sẽ cố gắng kiếm tiền, mua đồ tốt hơn cho nàng.”

Huệ Nhi lắc đầu, giơ lên: “Thiếp rất thích. Tướng công, giúp thiếp cài trâm lên đi.”

Ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt nàng lóng lánh.

Xuyên qua mái tóc đen bóng mềm mại của Huệ Nhi, ngọc trâm được cố định ở khe hở.

“Đẹp không?” Huệ Nhi hỏi ta.

Ta gật đầu, si mê nhìn nàng. Huệ Nhi của ta, bất kể bộ dạng như thế nào, cũng vẫn xinh đẹp như vậy.

Vẻ mặt Huệ Nhi xuất hiện một chút phấn hồng, vuốt ve cây trâm. Động tác kia, giống như đang sờ một thứ bảo bối gì đó. Niềm vui sướng trên mặt, trước kia ta chưa từng thấy qua . Ở trong cung , ta ban thưởng rất nhiều trân bảo cho Huệ Nhi, nhưng chưa từng thấy qua hôm nay nàng vì cây trâm này mà vui mừng như vậy.

Tiểu Niệm Nhàn cũng vỗ tay: “Đẹp quá! Nương thật là đẹp!”

Huệ Nhi ngẩng đầu, cười đến rực rỡ: “Tướng công, ăn cơm đi, món ăn đã nguội rồi. Thiếp đến phòng bếp bưng tương lên.” Vừa nói liền đi đến phòng bếp.

Ta cùng nữ nhi vừa ngồi xuống, liền nghe bên ngoài truyền đến một giọng nữ mát lạnh: “Có người ở không? Ta xin một chút nước, có thể không?”

Ta sửng sốt, thanh âm này, ta làm sao có thể không biết chứ?

Đi ra ngoài cửa, đứng bên ngoài hàng rào, chính là Hoàng Hậu mất tích năm trước của Hoàng Triều, Cơ Thất Nhàn!

Nàng nhìn thấy ta, rõ ràng cũng sửng sốt một chút.

Nhưng nhóc con bên cạnh lại vui vẻ gọi một tiếng: “Bá bá, lại gặp người ở đây!”

Ta đây nhìn qua, Đại hoàng tử đã chết trong truyền thuyết giờ tinh lực dư thừa đứng cạnh mẫu thân nhà mình, một bộ dạng sinh khí dồi dào, muốn bao nhiêu tinh thần liền bấy nhiêu tinh thần. Đứa nhỏ này, so với ba năm trước đây, đã cao lên rất nhiều, song khuôn mặt, vẫn như trước ngọt ngào như vậy.

“Ngươi ở nơi này. Vậy tam tỷ của ta đâu?” Nữ nhân này từ trước đến nay không bao giờ biểu lộ tâm tình lúc này lại kích động.

Đang nói, giọng của Huệ Nhi truyền ra: “Tướng công, là ai vậy. . . . . .” Từ phòng bếp trở lại, nàng đi ra.

Huệ Nhi cùng nữ nhân kia đồng thời không có phản ứng. Rồi sau đó, nữ nhân kia vọt vào, Huệ Nhi cũng chạy ra ngoài.

Nhìn thấy đôi tỷ muội ôm chặt nhau trong viện, ta đột nhiên cảm thấy ghen tỵ với nữ nhân kia, có thể có toàn bộ sự yêu thương của Huệ Nhi.

Ta biết, kể từ sau khi truyền tin tức Đế Hậu mất tích, Huệ Nhi vẫn lo lắng cho nàng.

“Tam tỷ, Tam tỷ, ta tìm tỷ đã lâu!” Nữ nhân kia hoàn toàn giống như một đứa trẻ nhảy lên, “Làm sao tỷ lại ở chỗ này? Tỷ sống có tốt không? Tên kia có bắt nạt tỷ hay không?”

Huệ Nhi cười nói: “Muội hỏi ta liên tục như vậy, ta trả lời thế nào đây? Nhưng lại nhìn thấy tiểu Thất muội sống tốt như vậy, Tam tỷ liền yên tâm.”

Đang lúc này, ta đột nhiên cảm giác được một trận lãnh khí đánh tới. Ngẩng đầu, một nam nhân vận bạch y đang đứng trước hàng rào, dung nhan lạnh lẽo, mắt cũng lạnh lẽo.

Chỉ nghe âm thanh kỳ quái của Ái Nhàn: “Cha, làm sao người đuổi đến nhanh vậy?” Dưới lòng bàn chân lại càng sinh gió, chạy trốn tới bên cạnh Thất Nhàn .

Ta nhất thời hiểu rõ ra, cái bộ dạng này của Vân Lẫm, mới là bộ dạng thật sự của hắn đi. Ta thế nhưng cho tới bây giờ mới biết rằng, Vân Lẫm chính là đương gia Chiến gia. Nhưng ta không rõ ràng lắm chính là, rốt cuộc bộ dạng nào mới là diện mạo chân thật của hắn đây.

Vân Lẫm nhàn nhạt quét qua ta một cái, giống như nhìn thấy người xa lạ, chỉ hung dữ mà nhìn thẳng đến chỗ Thất Nhàn đang ôm Huệ Nhi.

Ta lập tức tiến lên mấy bước, bảo vệ Huệ Nhi. Ánh mắt của Vân Lẫm, khiến cho ta hoảng sợ. Ta sợ mất đi Huệ Nhi!

Thất Nhàn quay đầu lại nhìn một cái, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Lão gia, thiếp ôm tam tỷ của thiếp. Người không nên ăn dấm lung tung như vậy nha.”

Ta như thế mà lại sững sờ, ánh mắt kia của Vân Lẫm là ghen sao?

Vân Lẫm mấy bước vọt tới đây, kéo Thất nhàn ra: “Nàng chỉ có thể ôm ta.”

Ta há to miệng, người nam nhân này, lại có thế tùy hứng mà nói ra lời trẻ con như vậy sao ?

Dĩ nhiên, bữa cơm này, tự nhiên tăng thêm ba người.

Mà bên trong bữa cơm, Thất Nhàn cùng Huệ Nhi vẫn nói chuyện không dứt. Thất Nhàn nghe được người mang Huệ Nhi ra khỏi cung năm đó là một tử lão đầu và một Xám lão đầu, chiếc đũa trong tay Thất Nhàn rơi xuống vang lên âm thanh đinh đang, hai lão tử kia vậy mà lại dứt khoát không cho nàng biết chuyện quan trọng như vậy.

Ái Nhàn ngồi thật chặt bên cạnh Thất Nhàn, làm một trạng thái cảnh giác tránh xa Vân Lẫm. Nghe nói, tiểu tử này đem Thất nhàn lừa ra khỏi nhà, Vân Lẫm liền đuổi theo thê tử tới đây.

Mà ta, lại tỉ mỉ bắt đầu nhìn diện mạo của Vân Lẫm. Ta đang suy nghĩ, hắn rốt cuộc là như thế nào, khí phách như thế nào, cùng ta tranh giành đã nhiều năm qua, cuối cùng lại chỉ làm vua có ba năm, liền rời khỏi quyền lực tối à người người mong ước.

Vân Lẫm không liếc ta một cái, tầm mắt vẫn ôn nhu dừng lại trên người Thất Nhàn bên cạnh, thỉnh thoảng vì Thất Nhàn mà gắp thức ăn nhiều hơn. Lúc này, trên người hắn không có bất kỳ sự sắc sảo nào cả, giống như một trượng phu bình thường mà ta đã nhìn thấy.

Thất Nhàn quay đầu lại hướng hắn cười một tiếng, sau đó, ta liền thấy được trong ánh mắt của Vân Lẫm xuất hiện ánh sáng lấp lánh.

Ta đột nhiên có chút hiểu rõ, ngôi vị đế vương tuy là cám dỗ vô hạn, nhưng làm sao có thể so với cái quay đầu lại cười một tiếng của người trong lòng đây. Đạo lý này, không phải ta cũng rất rõ ràng sao?

Ta nhìn về phía Huệ Nhi, Huệ Nhi dường như cảm ứng được, đồng thời xoay đầu lại. Nhẹ nhàng cười một tiếng, ấm áp như vậy, giống như ngày xuân ngàn dặm sáng rực.

Vì dung mạo như vậy, ta nguyện ý chỉ làm con bươm bướm kia. Cho dù chết, cũng muốn đốt lên một ngọn lửa sum vầy như vậy.

Cuộc sống của chúng ta liền trôi qua an bình như vậy. Ta là người khắc gỗ ở thôn quê, mang theo thê tử nữ nhi từ từ trải qua cuộc sống.

Thê tử ôn nhu hiền lành, có nữ nhi hiểu chuyện biết điều.

Ta cảm thấy rất vui vẻ, nhưng luôn sợ một ngày nào đó tỉnh lại, hết thảy mọi chuyện sẽ hóa thành bọt nước, sau đó ta phát hiện, cuộc sống tốt đẹp bao nhiêu của mình cũng chỉ là một giấc mộng.

Dù sao, ta là người như vậy, còn có thể trộm được hạnh phúc, có thể khiến thần linh tức giận hay không?

Nhớ tới lúc Thất Nhàn rời khỏi, nói với ta : Ngươi chỉ là Tuần Tam, chỉ là tỷ phu của ta.

Ta nghĩ nàng đại khái phát hiện sự bất an của ta. Nhưng cũng đúng, tâm tư của nàng tinh tế như vậy, có thể không biết được sao?

Huệ Nhi cũng biết, có một ngày nàng nói với ta: “Tướng công, chúng ta đi đến nơi khác đi. Đến một nơi không có bất kỳ người nào, chỉ có ột nhà ba người chúng ta ở cùng một chỗ.”

Nàng lương thiện như vậy, thiện lương đến nỗi khiến mỗi lần ta đều muốn khóc.

Ta lắc đầu nói nơi này rất tốt. Ta biết, nàng đối với chỗ này, còn có muội muội của nàng không thể nào từ bỏ được. Ta có thể nào khiến cho Huệ Nhi vĩnh viễn không thể nhìn thấy muội muội mà nàng luyến tiếc nhất đây?

Gà gáy ba tiếng, ta mở mắt ra, theo thói quen ta nhìn vào bên trong, nhưng lại trống rỗng.

Ta nhất thời luống cuống, chân không đột nhiên nhảy xuống giường: “Huệ Nhi! Huệ Nhi!” Quả nhiên, những thứ tốt đẹp kia, lại là cảnh tượng trong mơ hay sao?

“Tướng công, thiếp ở chỗ này!” Huệ Nhi nghiêng đầu ở phía trước .

Thấy thân ảnh quen thuộc kia, ta đây mới thở phào một cái.

Nhìn Huệ Nhi mái tóc dài chưa chải, ta đi tới, cầm lấy lược: “Ta giúp nàng chải tóc.”

Huệ Nhi kinh sững sờ không dứt: “Tướng công. . . . . .”

Ta bắt đầu làm công việc của thuộc hạ. Tóc của Huệ Nhi giống như tơ lụa trơn bóng, chải đầu cho nàng, ta chân thật cảm nhận được Huệ Nhi đang ở bên cạnh ta.

Xuyên thấu qua chiếc gương, ta trông thấy vành mắt của nàng có chút đỏ lên: “Huệ Nhi, sau này ta mỗi ngày đều giúp nàng chải tóc.”

Yên lặng — một lát sau, ta nghe thấy giọng nói có chút nghẹn ngào của nàng: “Được!”

Mặt trời dần dần lên cao, chiếu vào bên trong phòng trúc. Ta yên lặng hướng về phía thần linh Thiên Diễm thỉnh cầu, ta chấp nhận đem đời sau, kiếp sau sau nữa chuộc tội, kiếp này cho ta mượn, có được hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.