Nhàn Thê Đương Gia

Chương 155: Phiên ngoại 3: Ta cùng ‘băng sơn’ có một ước hẹn (chuyện Tiểu Cố) 1



Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Ta nghĩ, ta đời trước nhất định phóng hỏa nung rất nhiều tảng băng đây, cho nên đời này mới có thể ở khắp nơi mà đụng phải “Băng sơn”, kết làm nghiệt duyên không thể lí giải này.

Trong hậu hoa viên Cố phủ Phong Thành, một ngày đột nhiên có nhiều thêm một tiểu hài tử mặc áo bào trắng. Hắn chắp tay đứng trước gió, vô cùng lão luyện. Không giống tiểu hài tử ưa thích lăn qua lăn lại trong vũng bùn đến dơ bẩn mà thường ngày ta thường thấy.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Vân Lẫm. Năm ấy, ta bốn tuổi, Vân Lẫm bảy tuổi.

Mẫu thân nói cho ta biết, đó là hài tử của bạn chí cốt của phụ thân .

Ta thật vui vẻ nhảy đến trước mặt hắn, vô cùng hữu hảo mà đem một ít sữa đặc ta ăn dư lại đưa tới, giương lên nụ cười ta tự cho là mê người nhất: “Xin chào! Ta mời ăn cái này nha! Ngươi theo ta chơi, có được hay không?”

Hắn không nói chuyện, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi, dĩ nhiên, sau này ta mới biết mặt của hắn hẳn là bị bại liệt đi.

Nhưng mà, lúc ấy, ta khẳng định nhìn thấy vẻ chán ghét trong ánh mắt hắn đối với miếng phô mai, nhìn ta giống như một đứa ngốc mà đánh giá.

Không phải chứ, miếng phô mai mặc dù ta đã liếm qua, có chút ướt, đúng là rất buồn nôn. Nhưng mà, ngày hôm qua ta đem miếng phô mai như vậy cho con chó vàng trong hậu viện ăn, không phải nó ăn rất ngon miệng sao?

Còn có, vẻ mặt của đứa nhỏ trước mặt đây là xảy ra chuyện gì? Nếu không phải hai hạt châu trong con ngươi còn đang chuyển động kia, ta sẽ cho là cương thi đang hoành hành đó.

Ta tiện tay ném miếng pho mát, lần nữa giương lên khóe miệng: “Học theo ta nha! Cười như vậy, mới có thể nhận được sự vui mừng từ người khác nha!”

Hắn nhìn ta, rốt cục mở miệng vàng ra: “Ngươi cười . . . . .”

Đẹp mắt sao! Đẹp mắt sao! Ta đắc ý mà suy nghĩ. Ta vẫn biết ta là tiểu hài tử xinh đẹp mà, trong phủ tất cả mọi người đều khen ngợi ta, thậm chí những vị thẩm thẩm giúp đỡ kia khi nhìn thấy ta liền muốn hôn ta một cái, nói ta trưởng thành, tuyệt đối là yêu nghiệt.

Ta ngẩng đầu lên, bày ra tư thái ngay ngắn, chờ đợi hài tự trước mặt cúng bái ta.

“. . . . . . Thật vô sỉ!” Đang lúc ta hết sức phấn khởi, hài tử kia lại có thể phá hủy bằng một câu như vậy,

Đó là lần đầu tiên ta có cảm giác thất bại.

Ta nghĩ, đứa nhỏ này nhất định rất chán ghét ta. Ta từ trước đến giờ không thích dùng mặt nóng dán vào mông lạnh của người khác nha.

Cho nên, ta rũ đầu xuống, chuẩn bị rút lui.

Thình lình nghe đứa bé kia ở sau lưng ta hỏi: “Ngươi không phải là muốn ta cùng ngươi chơi sao?”

Ta sửng sốt một chút, mừng rỡ. Đây cũng là lần đầu tiên có tiểu hài tử nguyện ý cùng ta chơi đùa!

Bởi vì nông nghệ, cho nên đám hài tử trong thành không ai dám kết bạn với ta. Cho dù tiểu tôn tử của phật Di Lặc thành chủ, cũng bị thành chủ ra lệnh cưỡng chế chỉ có thể cung kính đối với ta.

Ta cảm thấy bộ dáng của hài tử kia thật sự là rất không thú vị. Bọn họ tận lực tránh xa ta, đi chơi đùa cũng không mang theo ta.

Ta dĩ nhiên là người thức thời, cũng không đi làm khó bọn hắn. Không ai theo chơi, ta liền cùng chó vàng chơi ở hậu viện; không ai theo làm trò, ta liền dùng tay trái của mình đấu nhau với tay phải.

Mà lúc này, lại xuất hiện một đứa trẻ không giống như vậy, nội tâm của ta làm thế nào mà mất hứng được đây?

Cả xế chiều, ta vô cùng tận hứng.

Mặc dù đứa bé này rất kỳ quái, không thích nói chuyện, không thích cười, nhưng cũng là một người bạn tốt. Hắn nghe ta nói hưu nói vượn, hắn mặc ta khóc lóc om sòm lung tung.

Ta bẻ hoa, hắn liền làm cho ta vòng hoa để chơi; ta leo cây, hắn liền ở phía dưới làm một cái đệm xốp bằng rơm ra; ta ném chim, hắn liền dựng lên giá nướng để ta nướng.

Ta cười lớn cuồng vọng đối với hắn nói: “Mặc dù vẻ mặt của ngươi như người chết, nhưng bất quá nhìn ngươi đối với ta tốt như vậy, ta liền để ngươi làm đệ đệ tốt của ta.”

Ta rõ ràng nhìn thấy da mặt của hắn co rút mấy cái, nhưng vẫn như cũ tùy ý tranh cãi huyên náo.

Sau này mẫu thân nói với ta, nàng lần đầu tiên nhìn thấy ta cười đến vui vẻ như vậy, không có chút kiêng kỵ nào như thế. Không phải là kéo khóe miệng theo thói quen, mà là lộ ra nụ cười trong trẻo.

Cũng bởi vì hắn, tiểu tử như ta lần đầu tiên cảm nhận được sự sảng khoái vô cùng.

Ta nghĩ, ta là hài tử cô độc, là Vân Lẫm đem ta từ cái cô độc đó kéo ra ngoài.

Ngày đó ban đêm, ráng chiều đã xuất hiện đầy trên phía chân trời. Vân Lẫm mệt mỏi cõng tiểu hài tử trên lưng là ta đây, đi từ trong vườn hoa về phòng của ta.

Khuôn mặt ta áp lên tấm lưng không tính là rộng của hắn, không khỏi cảm thấy an tâm. Cái loại cảm giác này, ấm áp giống như mẫu thân, thấm vào nội tâm, khắc vào đáy lòng.

Ta nghiêng đầu, trong mơ mơ màng màng, tầm mắt nhìn thấy một vòng xanh lá mạ, xen lẫn trong bụi hoa, nhanh chóng rời về phía ta cùng Vân Lẫm.

Đầu óc ta trống rỗng, chỉ thấy “cỏ màu xanh” kia nhảy cao ba thước, liền bay về phía bắp đùi của ta.

“A” một chữ không kịp ra khỏi miệng, đã thấy Vân Lẫm một tay bắt được đuôi của thảo xà. Mà thảo xà tức giận liền cắn một cái vào tay hắn.

Một đóa hoa nhỏ đỏ sẫm lập tức xuất hiện trên bạch y, đâm vào mắt của ta.

Ta đột nhiên tỉnh mộng, chỉ thấy máu tươi từ trên tay Vân Lẫm ồ ồ mà chảy ra, biết là do bản thân mình yếu ớt, đành lực bất tòng tâm.

“Oa” một tiếng, ta liền gục ở trên lưng Vân Lẫm khóc.

Vân Lẫm hung hăng chống lại thảo xà, một cái tay khác bảo vệ ta thật chặc, gắt gao cùng thảo xà giằng co.

Tiếng khóc của ta cuối cùng khiến cho người hầu trong nhà nghe thấy.

Thảo xà lúc này mới phẫn nộ di động rời đi.

Vân Lẫm nhẹ nhàng thả ta xuống một hòn đá, vỗ vỗ đầu của ta, nói: “Ta thích nụ cười sáng ngời của ngươi, so với ánh mặt trời còn xinh đẹp hơn.”

Ta nhìn hắn đau đến vẻ mặt có chút tái nhợt, nghe được lời tán dương ta vẫn mong đợi, trong lòng nhưng thế nào cũng không thể cao hứng nổi. Chỉ cảm thấy lần đầu tiên, trong nội tâm của ta có sự đau đớn quấn quýt với nhau. So với hình ảnh mọi người không cùng chơi đùa với ta, còn muốn khó chịu hơn; so với bằng hữu chó vàng tốt nhất của ta ngã bệnh, còn muốn khó chịu hơn. Cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Nước mắt không ngừng, tiếng khóc không ngừng. Ta đang cầm cánh tay của hắn, đỏ hồng mắt: “Đau không?”

Người hầu sớm phân tán ra đi mời phụ thân cùng đại phu.

Vân Lẫm lần nữa vỗ vỗ đầu của ta: “Tiểu tử, ngươi cười ta liền hết đau?”

Ta bán tín bán nghi: “Thật?”

Hắn nói: “Thật.” Thanh âm rất ôn nhu.

Gương mặt mang theo nước mắt của ta, khóe miệng giương lên, liền kéo thành nụ cười.

Sau đó, “rầm” một tiếng, Vân Lẫm cứng ngắc ở trước mặt ta, liền ngã gục.

Ngày đó, nghe nói tiếng khóc của ta làm cho toàn bộ Cố phủ cảm thấy kinh hãi. Bất kể mẫu thân trấn an như thế nào, ta đều không chịu dừng lại. Cho đến phụ thân điểm huyệt đạo của ta, ta mới ngủ mê đi.

May là thảo xà không độc, Vân Lẫm không có đáng ngại. Nhưng ta vẫn ngủ mê man, bỏ lỡ thời điểm Vân Lẫm rời khỏi Cố Phủ.

Ta tức giận đến chừng mấy ngày đem hoa cỏ ở trong hậu viện nhổ hết lên, cho đến khi trên bàn tay xuất hiện vài bong bóng nhỏ.

Ta hỏi mẫu thân: “Vân Lẫm lúc nào sẽ trở lại ạ?”

Mẫu thân cười nói: “Tiểu Ảnh rất thích Vân Lẫm sao?”

Gương mặt ta ửng hồng, bắt đầu nũng nịu: “Thiên tài con mà thích tên mặt chết đó sao! Hắn làm sao có thể có gương mặt đáng yêu của Tiểu Ảnh chứ?”

Mẫu thân nở nụ cười hiểu rõ, vẻ mặt “Không cần xấu hổ, ta đều biết” trêu ghẹo nói : “Vân Lẫm nói lần sau đến sinh thần của con, hắn sẽ tới.”

Ta nhất thời há lớn miệng, thật cao hứng chạy đến trong phòng, bò tới trên băng ghế ngồi, kéo lịch ngày trong năm, xem khi nào thì đến sinh thần lần kế tiếp của thiên tài ta đây.

Ta xé lịch ngày xuống, vừa đi tìm mẫu thân: “Nương, Nương, sinh thần của con đến rồi, sao Vân Lẫm không xuất hiện?”

Mẫu thân trong nháy mắt cảm thấy ngạc nhiên. Sau đó nàng liền bắt đầu hé miệng cười trộm.

Nàng dùng sức xoa nắn tóc của ta: “Tiểu tử ngốc, còn nói con không thích Vân Lẫm?”

Ta ngoan ngoãn chờ đợi một năm này.

Nếu là trước kia, ta đối với sinh nhật căn bản không có gì để chờ đợi cả. Bởi vì sinh thần hằng năm của ta đều giống nhau, mặc vào một bộ đồ mới, tiếp nhận lời chúc mừng của người trong phủ. Thật không thú vị nha!

Nhưng mà, một năm kia, ta lại đối với ngày này nhiều hơn sự mong chờ cùng nhiệt tình. Bởi vì, ta đang chờ Vân Lẫm thực hiện lời hứa của hắn, ta đang chờ một ngày gặp lại Vân Lẫm.

Hiển nhiên từ mẫu thân mà ta biết cuộc sống không phải xé lịch thì sẽ trôi qua. Mặc dù lo lắng, ta vẫn như vậy chỉ có thể lặng lặng mà chờ đợi.

Trước sinh thần ta một tháng, Vân Lẫm lại xuất hiện trước thời hạn, là được phụ thân mang từ Kinh Đô tới đây.

Thời điểm nghe người hầu bẩm báo, trong lòng ta trong nháy mắt giống như nở đầy hoa xuân, tràn đầy mừng rỡ mà đi ra ngoài. Ta đứng ở trên ghế khua tay múa chân, khiến cho người hầu kia giật minh, liền la lên: “Tiểu tổ tông, người kiếm chế một chút.”

Ta vọt tới trước gian phòng Vân Lẫm ở lúc xưa, lúc này mới sửa sang lại mặt mũi. Ta không thể biểu hiện quá mức hưng phấn, nếu không sẽ làm cho Vân Lẫm cảm thấy đắc ý. Ta lúc ấy nghĩ như vậy.

Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vân Lẫm ngồi bên cạnh bàn, vẫn như trước mặc một bộ bạch y, vẫn như trước không lộ ra biểu hiện gì cả. Nhưng mà, ngay lúc đó ta cảm thấy Vân Lẫm đã thay đổi.

Không nói đến khuôn mặt tái nhợt không có huyết sắc của hắn, chỉ hơi thở quanh thân hắn, đã hoàn toàn bất đồng với một năm trước.

Nếu nói là trước kia bên người Vân Lẫm ấm áp, như vậy giờ phút này bên người Vân Lẫm chính là hàn băng thấu xương.

Vân Lẫm ngẩng đầu nhìn ta một cái, trong ánh mắt ấy hàm chứa sự lạnh lùng cùng hận ý khiến cho ta cảm thấy lần nữa như bị xoắn lại, không như trước, không như loại đau đớn khi Vân Lẫm bị thảo xa cắn một năm trước.

Ta nhìn Vân Lẫm như vậy, chậm chạp không dám tiến lên.

Không lâu sau, mẫu thân liền đi tới. Nàng ôm lấy ta, đi ra khỏi phòng của Vân Lẫm.

Ta lướt qua bả vai mẫu thân nhìn thân ảnh lạnh lẽo của Vân Lẫm, trong lòng càng đau đớn.

Ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ biết mẫu thân vốn trữ danh “mỹ nhân cười” lúc này cũng cau mày, ai thán liên tục .

Mẫu thân vuốt ve đầu của ta: “Tiểu Ảnh, Vân Lẫm hiện giờ trong lòng rất thống khổ, rất khó khăn, con không nên đi phiền hắn.”

“Hắn tại sao thương tâm khổ sở như vậy?” Ta hỏi.

Mẫu thân thở dài, trong mắt vẻ buồn rầu nói không nên lời: “Tiểu Ảnh, nếu như mẫu thân cùng phụ thân rời khỏi con, con có khổ sở không?”

Ta ôm lấy cổ mẫu thân: “Tiểu Ảnh nhất định sẽ khóc đến chết.”

Mẫu thân hôn gương mặt của ta một cái: “Vậy hiện giờ Tiểu Ảnh phải hiểu tâm tình của Vân Lẫm nha.”

Vành mắt ta nhất thời đỏ lên.

Ban đêm, Vân Lẫm không đi ra ăn cơm. Phụ thân hạ lệnh cho người mang thức ăn vào phòng của Vân Lẫm.

Ta ăn được vài miếng, cũng không có khẩu vị.

Thời điểm ánh trắng mông lung mờ mịt, nằm ở trên giường, ta làm sao cũng không ngủ được.

Rốt cục, ta không nhịn được, xuống giường, liền đi đến phòng của Vân Lẫm.

Bên trong nhà, một mảng tối như mực.

“Vân Lẫm, ngươi ngủ chưa?” Ta nhẹ hô lên.

Đẩy cửa, ngẩng đầu đối diện lên với đôi con ngươi đang che lấp một tầng thất vọng, hắn vẫn ngồi ở chỗ ban ngày kia.

Ta đi tới, lắc lắc cánh tay của Vân Lẫm: “Ngươi có phải muốn khóc hay không? Ta đem bả vai cho ngươi mượn.”

Vân Lẫm không đáp lời.

Ta kéo lỗ mũi ra: “Ta đem phụ mẫu phân cho ngươi một nửa, có được hay không?”

Vân Lẫm nhìn ta một cái.

Ta rốt cục không nhịn được nức nở lên: “Ta giúp ngươi khóc. Khóc xong ngươi sẽ phải đứng lên nha!”

Ôm lấy lưng áo của Vân Lẫm, ta gào khóc lên.

Bỗng nhiên, trên người bị xiết chặt , một đôi cánh tay nhốt ta lại. Đầu của Vân Lẫm chôn chặt ở vai của ta.

Bên tai, không có bất kỳ thanh âm nào, chỉ có cả người Vân Lẫm vẫn âm thầm run rẩy.

Ta cảm giác được hạt châu nóng hổi cuồn cuộn từ trên cổ rơi xuống, sáng long lanh.

Đưa tay tiếp được, hạt châu kia lập tức hòa tan ra, thấm ướt bàn tay của ta.

Thật lâu sau đó, Vân Lẫm mới buông lỏng ra ra, thản nhiên nói: “Đây là lần cuối cùng ta khóc.”

Ta nghe phụ thân nói, Vân Lẫm chẳng bao giờ khóc. Duy nhất một lần, cũng là một lần cuối cùng, Vân Lẫm thế nhưng lựa chọn khóc ở trước mặt ta!

Có phải nói, từ tận đáy lòng Vân Lẫm yêu thích ta hay không ?

Con ngươi của Vân Lẫm càng tỏa ra sự kiên định, ở trong bóng đêm lúc sáng lúc tối.

“Ngươi nghĩ cái gì?” Ta hỏi.

“Báo thù!” Vân Lẫm không chút do dự phun ra hai chữ này.

“Tốt! Ta giúp ngươi báo thù!” Năm tuổi ta đây cũng không biết kẻ thù là ai, ta cũng không biết nên báo thù như thế nào. Ta chỉ biết ta không nên để Vân Lẫm cảm thấy khổ sở như vậy. Nếu báo thù có thể làm Vân Lẫm vui vẻ, ta nguyện ý dùng cả đời của ta trợ giúp bằng hữu mà ta yêu thích nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.