Nhàn Thê Đương Gia

Chương 26: Gặp Lại Mỹ Nhân



Thất nhàn mang theo chủ mẫu gia ấn, như đang mang một trái bom hẹn giờ đi về Liên Nhu Uyển. Tiện tay quăng ra, gia ấn cũng giống như thứ đồ bỏ đi, bị Thất Nhàn chán ghét quăng đi xa xa ra ngoài.

Hỉ nhi kỳ quái nhặt lên, mở ra xem xét, sửng sốt xong, ngược lại kinh hỉ: “Phu nhân, chủ mẫu gia ấn a!”

Nhạc nhi vừa nghe, liền nhảy qua, cũng quát to một tiếng: “Chủ mẫu gia ấn!” phu nhân các nàng thực sự thành chủ mẫu?

Thất Nhàn liếc xéo hai người một cái, quả là tiểu nha đầu không hiểu rõ lợi hại trong đó, không đủ tinh vi mà.

Không bao lâu, có nô bộc đưa tới mấy bộ y phục cùng mấy phần châu ngọc, nói là gia phân phó đưa cho chủ mẫu.

Thất nhàn cực kỳ bực bội, nếu lại tiếp tục như vậy, cái chỗ này thật sự là không thể ở tiếp nữa rồi. Đệ nhất Môn đình, chủ mẫu, đương gia thâm trầm, hỗn loạn hậu viện, quyền thế tranh đấu, đều khác khá xa với mong muốn an ổn qua ngày của nàng.

Thất nhàn bực mình bước ra khỏi phòng.

“Chủ mẫu, ngài đi chỗ nào?” Hỉ nhi còn đang đắm chìm trong vui sướng hô lên.

Thất nhàn trợn trắng mắt: “Chủ mẫu ta dạo chơi ở trong sân nhỏ của bản thân, còn không được sao?”

Hỉ nhi, Nhạc nhi hai mặt nhìn nhau, chủ mẫu nhà các nàng khi nào thì có hào hứng xuất môn rồi?

.

Phồn hoa phố xá sầm uất, phi thường náo nhiệt.

Thất nhàn cho tới bây giờ đều là trong bóng đêm hành động, chuồn ra Chiến gia, tự nhiên là chuyện dễ dàng.

Thất nhàn đầy bụng tâm tư mà đi lung tung trên đường cái, trong nội tâm đang suy nghĩ lúc này có nên trực tiếp rời đi chưa, rời đi cái này cục diện rối rắm ở Chiến gia, cái này khả năng có thể thực hiện lớn hay không lớn.

“Ơ, tiểu nương tử, đi một mình sao?” thanh âm Thô ách truyền vào lỗ tai Thất Nhàn, hai ba cái bóng liền chặn đường đi của nàng.

Không cần ngẩng đầu, Thất Nhàn liền hiểu rõ bản thân mình đang gặp phải tình huống cẩu huyết như thế nào. Hắc đạo thượng Bá Vương cư nhiên bị tên côn đồ đùa giỡn, thật đúng là buồn cười.

Thất nhàn nhíu mày. Nàng phiền lắm, đừng đến làm phiền nàng!

Nam nhân gặp Thất Nhàn không có phản ứng, một đám người chính mình cười vang, hèn mọn bỉ ổi cực kỳ: “Tiểu nương tử này da mịn thịt mềm. Đến, để cho gia sờ sờ một chút.” Nói xong, một cái ma trảo duỗi ra hướng về mặt thất nhàn đưa tới.

Thất nhàn chính là đang tự hỏi là phế bỏ tay của hắn hay vẫn là trực tiếp răng rắc cái cổ của hắn, loại người này còn sống cũng chỉ lãng phí lương thực thôi.

Giương mắt, Thất Nhàn đang muốn động thủ.

Đột nhiên, thân ảnh màu tím đánh tới, một cây quạt xuất hiện cách ngăn chặn cái tay nam tử đang duỗi ra.

“Vị huynh đài này, trước mặt mọi người mà đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, có phải là quá không để vương pháp vào mắt không?” tiếng nói Dễ nghe thấm vào lỗ tai Thất Nhàn.

Thất nhàn ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt nàng thấy được người nọ giữa trán có nốt ruồi son. Một cái nam nhân tuyệt sắc, dù ngươi muốn quên, cũng khó khăn. Thật sự là thế giới này rất nhỏ a!

Thất nhàn nhẹ thả tay xuống. Cắt! Hắn lại chõ mõm vào rồi.

Nam nhân hèn mọn bỉ ổi kia cũng bị tuyệt sắc trước mắt mê hoặc, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, mắng: “Ở đâu ra tiểu bạch kiểm thế?”

Mỹ nhân lông mày nhẹ chau lại: “Ngươi, lập lại lần nữa!” Ánh mắt lại sắc bén vạn phần.

Thất nhàn xem xét, cũng không khỏi không cảm khái, Quan Âm mà tức giận chắc cũng giống bộ dạng này a.

Bị nhìn chằm chằm nam nhân hèn mọn bỉ ổi lui về phía sau một bước: “Ngươi… Ngươi…” Ngươi nửa ngày, sửng sốt cũng không dám nói ra.

“Thôi xem như ta gặp xui!” Nam nhân hèn mọn bỉ ổi thấy cái không dễ chọc, thì mắng vài câu, xoay người rời đi.

Thất nhàn bĩu môi, thả hắn đi thật à? Thật đúng là tiện nghi hắn!

Mỹ nhân quay lại thân thiết nói: “Cô nương…” Nhìn xem Thất Nhàn, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì, “Phu nhân, nguyên lai là ngươi. Không có sao chứ?” Ôn nhuận Như Ngọc, khí thế sắc bén đã hoàn toàn tán đi.

Thất nhàn đang muốn trả lời, lại nghe được một tiếng “A ——” kêu thảm thiết.

Hai người song song nhìn lại, cũng là bị một màn trước mắt khiếp sợ.

Nam nhân hèn mọn bỉ ổi vừa đùa giỡn với Thất Nhàn đang thống khổ ôm tay quỳ trên mặt đất. Nhìn độ cong của cánh tay bị vặn vẹo, rất rõ rang là bị chặt đứt. Hai người bên cũng sợ hãi địa nhìn qua phía trước.

Hảo thủ đoạn! Ai đã làm chuyện nàng muốn làm thế?

Thất nhàn thuận mắt nhìn lại, trong nháy mắt cái trán che kín hắc tuyến. Có cần trùng hợp vậy hay không? Nàng lần đầu giữa ban ngày chuồn ra Chiến gia đã bị chủ nhà tại chỗ bắt được!

Chiến Sênh Ca nhàn nhạt phun ra một chữ: “Cút!” Nam nhân hèn mọn bỉ ổi nhịn đau, bò chạy cút đi.

Nhìn xem ánh mắt Chiến Sênh Ca nhìn về phía nàng so với bình thường càng không có sóng lan càng thêm thâm trầm, Thất Nhàn thở dài, kiên trì tiến ra đón: “Gia.”

Mỹ nhân nháy mắt liền từ trong lúc khiếp sợ hồi phục lạii, làm rõ tình huống. Trong mắt hắn, trượng phu nữ tử nhịn không được người khác đối với thê tử đùa giỡn, nên bẻ gãy cánh tay kia, mặc dù là có chút tàn nhẫn, nhưng cũng là chuyện có thể hiểu.

Nhìn nam tử này hai đầu lông mày lộ vẻ anh khí, nhất định không phải vật trong ao.

Lập tức, mỹ nhân tiến lên một bước, chắp tay nói: “Tại hạ Lâm Duẫn Chi. Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”

Lâm duẫn chi? Thất nhàn cau mày. Chính là người nổi danh là mỹ nam hoàng triều? Vốn nên là trượng phu của mình mà bây giờ là ngũ tỷ phu sao?

Chiến Sênh Ca không nhìn hắn, mà nhìn về phía Thất Nhàn: “Ngươi đang làm cái gì?” Mặc dù là không lộ vẻ gì trên khuôn mặt, nhưng hết lần này tới lần khác Thất Nhàn có thể cảm giác được hắn ẩn nhẫn tức giận.

Thất nhàn rủ mắt xuống: “Thiếp thân một mình xuất phủ. Thiếp thân biết sai.” Đối với nam nhân này nói xạo là vô dụng, chủ động thừa nhận mới phù hợp thực tế.

Một bên bị vắng vẻ, Lâm Duẫn Chi không thuận theo không buông tha, tiếp tục mở miệng, chuyển hướng Thất Nhàn: “Chúc mừng phu nhân, được phu lang hồi tâm chuyển ý.”

Thất Nhàn khóe miệng co quắp rút ra, cái Lâm Duẫn Chi này ánh mắt gì thế, lúc này còn nói loại chuyện này? Đêm đó chính mình thuận miệng bịa ra lời nói dối, lúc này hắn lại vạch trần toàn bộ trước mặt chính chủ, phỏng chừng cái chính chủ này sẽ tiêu diệt nàng mất.

Lập tức, Thất Nhàn nhanh chóng mở miệng, đem chủ đề chuyển dời đi chỗ khác đi: “Thiếp thân còn chưa tạ ơn Lâm công tử giải vây chi ân. Vị này chính là tướng công thiếp thân.”

Chiến sênh ca tiếp tục không đếm xỉa Lâm Duẫn Chi, chỉ nói: “Đi!” Rồi xoay người, xoải bước rời đi.

Thất nhàn xem như minh bạch, nam nhân này tuyệt đối là cố ý đem Lâm Duẫn Chi trở thành không khí. Nam nhân này, phỏng chừng thật sự là bị sự kiện Ân tiểu thiếp hồng hạnh xuất tường lần trước thật sự làm cho kích thích.

Nam nhân này thật là đủ khó chịu. Thất nhàn bĩu môi, đi theo. Dù sao nàng cũng không muốn cùng Lâm Duẫn Chi dính vào quan hệ gì.

Chỉ còn lại có Lâm Duẫn Chi với vẻ mặt kinh ngạc.

.

“Đi, đi, một bên mà đi.” Thất nhàn ghét bỏ địa khoát tay.

Trước mắt là một con chó nhỏ lớn cỡ bàn tay, toàn thân vô cùng bẩn, mơ hồ có thể chứng kiến lớp lông tuyết trắng dưới vết dơ bẩn, đong đưa cái đuôi tội nghiệp nhìn qua nàng.

Thất nhàn buồn bực, sao nàng lại bị vật nhỏ này thích thế? Quanh đi quẩn lại, nó đã theo một hồi rồi

Giương mắt nhìn Chiến Sênh Ca đang đi phía trước, Thất Nhàn càng thêm buồn bực. Nam nhân này đang muốn đi chỗ nào, sao lại đi tới rừng sâu núi thẳm như vậy.

“Ngô… Ngô…” Tiểu Cẩu nhi tiếp tục kêu nhỏ nhìn về phía Thất Nhàn, một bộ dạng đáng thương.

Thất nhàn nhíu mày. Đừng nhìn nàng như vậy, nàng không thể làm chủ được nha, người quyết định chính là đại gia phía trước kia. Đi theo nàng cũng vô dụng, cái đại gia kia không lên tiếng, nàng cũng không làm chủ được.

Chiến Sênh Ca quay mắt, liếc mắt nhìn con chó nhỏ, nói: “Khuyển lang, nhận chủ, thu a. Mới có lợi.”

Sói? Thất nhàn nhìn xem tiểu tử kia. Cái vật nhỏ này mà là sói sao? Thật là nhìn không ra.

Lập tức, đối với con chó nhỏ phất phất tay: “Tới a.”

Con chó nhỏ rất là hiểu ý, tựa hồ là sáng tỏ ý tứ thất nhàn, trong mắt trong nháy mắt phát sáng lên, vui mừng như điên chạy về phía Thất Nhàn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào chân Thất Nhàn.

Chiến Sênh Ca xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Thất nhàn ôm lấy con chó nhỏ, theo sát bước tiến của hắn.

.

Đi không có bao lâu, thì Chiến Sênh Ca dừng lại.

Thất nhàn lướt qua hắn, thấy phía trước là một khối bia mộ không có chữ. Trên tấm bia là đã có chút xanh, mang theo dấu ấn thời gian.

Chiến Sênh Ca nhìn qua tấm bia không chữ kia, nói: “Ngươi có cái gì muốn nói với ta?”

Thất nhàn nhìn bốn phía chung quanh, xác định ở cái chỗ này chỉ có nàng một người, miệng giật giật, nàng có cái gì phải nói với hắn chứ.

Chiến Sênh Ca lại nói: “Người của ta nếu như phản bội, ta sẽ tự tay giết chết!” trong giọng nói đạm mạc nhưng lại thật sâu lạnh lùng.

Thất nhàn cau mày. Phản bội? Nàng còn không có thời gian hiểu rõ ràng, thì hắn đã xuất hiện rồi được không. Ở đâu ra thời gian phản bội?

Thất Nhàn bộ dạng phục tùng không nói, chờ đợi bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.