Nhàn Thê Đương Gia

Chương 27: Sắc Bén Hiện Ra



Chiến Sênh Ca ngược lại không nói thêm gì nữa.

Áp lực tiếp tục xuống thấp. Cuối cùng thì nên có người đến đánh vỡ cái không khí ngột ngạt này đi chứ

Thất Nhàn nhếch miệng nói: “Gia, cái mộ bia này là ai?” Vừa hỏi xong, Thất Nhàn đã nghĩ hung hăng quất tát cho chính mình vài cái. Nếu biết bí mật của người, thì phải làm người phân ưu. Huống hồ biết bí mật càng nhiều, thì bị chết sẽ càng nhanh. Huống chi là nam nhân trước mắt này tuyệt đối không phải người đơn giản.

Lập tức, Thất Nhàn hoảng sợ cúi đầu, tăng thêm một câu: “Thiếp thân chỉ là tùy tiện hỏi hỏi mà thôi. Gia, ngài không cần nói cho thiếp thân biết đâu.”

Chiến Sênh Ca ngẩng đầu, liếc nhìn nàng một cái thật sâu: “Người của ta, tự nhiên có thể biết rõ.”

Thất Nhàn mí mắt giật giật. Nàng không muốn biết a! Ngàn vạn đừng nói cho nàng biết! Nếu không thật đúng là cùng hắn thoát không khỏi liên quan!

“Đây là…” Chiến Sênh Ca vừa mở miệng, nhưng còn chưa có nói xong.

Sát khí! Sát khí bốn phương tám hướng trong nháy mắt ập tới! Không thèm che dấu, trần trụi sát khí!

Thất Nhàn cau mày. Nam nhân này thật đúng là cái chủ nhân phiền toái, cư nhiên bị nhiều người đuổi giết như vậy!

Chiến Sênh Ca tự bản thân là cao thủ, quét mắt một vòng bốn phía, nói: “Ngươi đi trước đi!”

Thất nhàn thở dài. Nếu như có thể, không cần hắn nói, nàng cũng tuyệt đối sẽ rời đi trước. Số lượng sát thủ nhiều như vậy, cho dù là chính thân thể đã trải qua mọi cách rèn luyện kia, cũng phải liều mạng một phen! Huống chi là thân thể của một tiểu thư bình thường? Nhưng mà, bị hắn nói như vậy, sao lại có cảm giác mình đặc biệt không có can đảm đặc biệt không có nghĩa khí thế, còn chính thức thành một đại tiểu thư quyền quý cần người bảo vệ.

Sưu sưu vài tiếng vang lên, vài cây ám tiễn nhanh chóng hướng Chiến Sênh Ca cùng Thất Nhàn bay đến. Chiến Sênh Ca giương tay áo, mũi tên nhọn lập tức bị ngăn đi.

Thất nhàn ôm con chó nhò, muốn chuyển đến khu vực an toàn. Lại luôn bị mũi tên nhọn ngăn trở đường đi.

Thất Nhàn đầu đầy hắc tuyến. Những người này còn có đạo đức nghề nghiệp hay không, muốn giết Chiến Sênh Ca thì nên chuyên nghiệp sẽ tốt hơn. bắn tên khắp nơi làm chi vậy, không biết sẽ vô tình mà đả thương người khác sao?

“Xoạt xoạt” vài tiếng, một đám nhân thủ quần áo nịt màu đen mang theo lưỡi dao sắc bén, thoáng hiện đi ra.

Không cần nhiều lời nói, liền nhất tề ào lên tấn công.

Chiến Sênh Ca không chút do dự ra tay, đúng là tay không tất sắt, nhưng lại chiêu chiêu sắc bén vô cùng. Trước sau vẫn không có rời đi bên người Thất Nhàn, thân thủ làm như thi triển không đi.

Thất nhàn cau mày, tình cảnh như vậy mà nam nhân này cư nhiên còn che chở nàng! Dùng tính cách của hắn tuyệt đối không phải sẽ là làm ra việc này! Thật đúng là đem nàng xem như người một nhà mà đối đãi sao?

Đao xẹt qua phát ra tiếng gió, một nhát đao sắc nhọn xẹt qua trong tai Thất Nhàn. Thất nhàn phản xạ tự nhiên, đang muốn lảng tránh. Thì bên hông lại bị một bàn tay to níu lấy, bay lên trời.

Một cái xoay người nhẹ nhàng linh hoạt, Thất Nhàn bị người ta ôm lấy, xoay nhanh đi ra ngoài.

Thất nhàn ngẩng đầu, đập vào mi mắt, là con ngươi đen sâu không thấy đáy của Chiến Sênh Ca.

Lập tức, nàng thấy cảm động. Kiếp trước, nàng cũng là người sống trong tinh phong huyết vũ, có thể vì nàng cường hãn đến chưa từng có người ý thức được là nàng cần được bảo vệ, càng thêm không có người nghĩ phải bảo vệ nàng.

Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Thất Nhàn lại kháng cự một hồi. Nàng kỳ thật hoàn toàn có thể đủ lý giải Chiến Sênh Ca vì cái gì mà không chấp nhận được người phản bội. Loại người này, hoặc là như người dưng nước lã, hoặc là vạn kiếp bất phục. Nói cho cùng, nàng cùng hắn nên là người một đường a.

Nàng đã trải qua cảm giác bị phản bội, cho nên, nàng càng thêm không chấp nhận được có người như vậy tiến vào chiếm giữ nội tâm của nàng.

Đưa tay đẩy Chiến Sênh Ca ra, xoay người nhanh chóng tránh đi tay của hắn, núp vào sau lưng của hắn. Đã thấy một cây ám tiễn dùng xu thế rất mạnh mà đến, gần ngay trước mắt, không kịp né tránh.

“Phập” một tiếng, ám tiễn sắc nhọn lập tức chui vào cánh tay trái của thất nhàn. Trong nháy mắt, máu đen ồ ồ thẩm thấu qua áo tơ trắng, nhuộm dần ra.

Có độc! Thất nhàn đã thân kinh bách chiến tự nhiên minh bạch đã xảy ra chuyện gì.

Chiến Sênh Ca nhanh chóng đưa tay điểm ở đầu vai Thất Nhàn vài cái huyệt vị, ánh mắt phức tạp: “Ngươi, giúp ta cản một mủi tên.”

Mẹ nó! Trên bờ vai đau đớn khiến Thất Nhàn nhịn không được muốn mắng chửi người. Nàng hoàn toàn không có ý này, nàng cực kỳ quý trọng tánh mạng hiện tại, mới không đi làm chuyện dùng chính thân thể mình làm ván gỗ đở cho người khác ngu xuẩn như vậy. Nàng chỉ là xoay thân mà thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lại đúng lúc trúng mũi tên này! Quả nhiên là đầu năm nay bất lợi mà!

Thất nhàn tức giận ngẩng đầu, rốt cuộc là thằng nhãi con vương bát đãng nào, nàng không thể không làm thịt hắn.

Chỉ nghe “Ngô ngô” thanh âm quen thuộc, Thất Nhàn xem xét, cái vật đang đu trên tay tên cung nỏ cách đó không xa chẳng phải là Tiểu cẩu nhi sao?

Tiểu Cẩu nhi ngược lại trung tâm, gặp chủ nhân mình bị người ám toán, lập tức nhào tới tên đầu sỏ. Không có chút ngoan ngoãn nghe lời của lúc trước, thực sự là có vài phần thú tính của sói.

Hắc y nhân Cung nỏ một cái không có để ý, đã bị hàm răng sắc nhọn của tiểu Cẩu nhi cắn thịt tươi, kêu đau một tiếng, vung tay mạnh một cái, đem tiểu Cẩu nhi đánh bay đi ra ngoài.

Tiểu Cẩu nhi nặng nề rơi xuống đất, “Ngô… Ngô…” Thanh âm suy yếu vô cùng.

Thất nhàn nhíu mày, ánh sáng che ở con mắt. Tuy nó tiểu súc sanh, nhưng có thể vì nàng làm đến nước này, tự nhiên lập tức ở trong phạm vi bị nàng hoạch che chở.

Lập tức, Thất Nhàn nhặt lên bả đao, vọt người. Chiến Sênh Ca đưa tay ra, nhưng ngăn không kịp.

Chỉ thấy Thất Nhàn nhanh chóng mãnh liệt, không có động tác dư thừa nào, không đợi cung nỏ kia phản ứng, một đao đâm vào trái tim của hắn.

Máu tươi, bắn tung toé lên áo tơ trắng của Thất Nhàn.

Một vòng kinh dị lóe lên trong mắt Chiến Sênh Ca rồi biến mất, nhưng lại lập tức quy về bình tĩnh. Người của hắn sao có thể chỉ là con chim tước trong lồng chứ? Như vậy mới phải!

Lập tức, Chiến Sênh Ca không có cố kỵ nữa, ra tay càng thêm hung ác. Chỉ nghe “Khàn” một tiếng, một hắc y nhân trước mắt liền bị chém làm hai.

Thất nhàn chỉ cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu đung đưa.

Bất động thì không sao, không nghĩ tới vừa động độc này lại di chuyển nhanh như vậy. Thật sự là độc dược lợi hại a! Người giật dây phỏng chừng thật sự là hận Chiến Sênh Ca tận xương, muốn đem tánh mạng hắn lấy đi mới cam tâm!

Hắc y nhân xu thế đánh úp lại không giảm.

Thất nhàn nhắm mắt, đứng nguyên tại chỗ không động đậy được nữa. Chỉ nghe tiếng gió, tiếng đao kiếm, tiếng hít thở, tiếng bước chân.

Đưa tay, vung đao, chém giết. Một loạt động tác hoàn toàn dựa vào bản năng để hoàn thành. Huấn luyện ở kiếp trước đã sớm cắm rễ nẩy mầm trong lòng.

Tới một, chém một cái. Đến hai cái, giết một đôi…

Bên kia, Chiến Sênh Ca từ lâu đã giết đỏ cả mắt rồi. Vết máu dính đầy cái áo tuyết trắng, dưới ánh chiều dần xuống, có vẻ yêu dị dị thường.

Hai người sát khí, khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ khí tức Hắc y nhân.

Số lượng Hắc y nhân nhanh chóng giảm bớt, liên tiếp lui về phía sau, chạy trốn đều bị Chiến Sênh Ca bắt trở về. Chém giết, xé rách động tác có vẻ cực kỳ phối hợp.

Huyết nhuộm trời chiều.

Trước bia mộ vô danh, trên đất là một đống bừa bộn. Một bạch y bị vấy máu loang lổ, sắc trắng sớm đã thành huyết sắc, một nam một nữ tựa như một Tu La, một La Sát đứng ở giữa trời đất.

.

Trong bóng tối, Thất Nhàn mở mắt không ra, hoàn toàn không cảm giác được trọng lượng của mình, tựa hồ phiêu du ở không trung hồi lâu.

Cắt! Chẳng lẽ lại chết! Thất nhàn bĩu môi. Cùng nam nhân kia dính vào quan hệ quả nhiên là không có chuyện tốt mà. Cái này thì xong, thật vất vả mới trộm tới thế giới này cứ như vậy là vuột mất.

Nhưng lần này nếu nàng thật sự chết, thì đúng là oan uổng lớn a! Nếu nói là nàng chết trận, nàng không lời nào để nói; cho dù kiếp trước bị Bạch Vực bán đứng, sau đó chết, nàng cũng chấp nhận. Còn có nàng như vậy sao? Rõ rang không có chuyện gì liên quan đến nàng, nhưng hết lần này tới lần khác chặn một tiễn cho người khác, sau đó trúng độc mà chết. Còn có ai so với nàng bị chết lại không giá trị thế sao?

Thất nhàn không khỏi nghĩ thở dài, thôi thì xem như đây là báo đáp cho chiến đại gia trước đó có ân bảo hộ cũng được

Nghĩ đến Chiến Sênh Ca, thất nhàn bên tai giống như là chân chính truyền đến cái thanh âm quái thai kia: “Người của ta, không có mệnh lệnh của ta sao có thể chết?” Trong giọng nói bá đạo nhưng lại chân thật đáng tin.

Thất nhàn liền thấy buồn cười. Nam nhân này một mực nói “Người của ta người của ta” ? Rốt cuộc là dựa vào cái gì nhận định nàng là người của hắn? Nàng là một du hồn lại làm sao có thể có chủ sở hữu?

“Coi như là diêm vương, cũng đừng mong cùng ta cướp người!” Như cũ vẫn là tiếng nói đạm mạc lại khẳng định của chiến sênh ca.

Thất nhàn đột nhiên bình tĩnh lại. Diêm vương cũng không thể cùng hắn cướp người sao? Thật sự là tự đại, nhưng lại làm cho lòng người an tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.