Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 11: Những tên cướp gặp cố nhân





<tbody></tbody>
" Đại Ca, rừng đào cháy!"
Phượng Thành vừa nghe rừng đào yêu quý nhất bị cháy, trên khuôn mặt tuấn tú âm nhu lập tức lộ ra hung quang giống như muốn giết người, không nói hai lời thi triển khinh công bay về hướng rừng đào.
Khi hắn tìm được mồi lửa, chỉ thấy một tố y nữ tử ngồi ở dưới cây đào -- hóng mát. Không phải hắn có cảm giác hài hước, thật sự là... Vẻ mặt của nàng rất nhàn nhã, làm cho hắn không thể không cảm thấy như nàng đi vào Đào Hoa trận là để dạo chơi.
"Lửa là ngươi đốt?" Hắn hỏi.
Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc ngẩng đầu, người nọ đã đến trước mặt nàng từ khi nào? Đứng dậy phủi đi bụi đất trên người, nàng hỏi: "Ngươi là chủ nhân của rừng đào?" Hay là nàng lầm đối tượng, nơi này cũng không phải chỗ ở của sơn tặc, mà là nơi ẩn cư của thế ngoại cao nhân? Người trước mắt này,trắng nhợt tựa như người chết, lại xinh đẹp tựa nữ nhân, trên người không có lấy một chút khí chất sơn tặc.
"Lửa là ngươi đốt?" Hắn lặp lại nói.
"Ngươi là chủ nhân rừng đào?" Nàng tiếp tục không đáp hỏi lại, không giận, không kiêu, không nóng nảy mà nhìn thẳng hắn.
Phượng Thành ngạc nhiên, nữ tử này nhìn qua nhu nhu nhược nhược, nhưng bên trong lại cứng đầu như vậy. "Đúng vậy, ta chính là chủ nhân rừng đào. Lửa là do ngươi đốt?"
"Không phải."
"Vậy đây là cái gì?" Hắn chỉ vào một đống nhánh cây đang bốc khói nói.
Lông mi bên trái Mộ Dung Vân Thư nhíu nhíu, nói: "Nhánh cây bốc khói." Cũng là tín hiệu nàng cầu cứu.
Phượng Thành cười sang sảng, "Cô nương thật hài hước."
Mộ Dung Vân Thư từ chối cho ý kiến, "Xin hỏi ngươi có biết sơn tặc Hoa Đà sơn này tụ tập ở địa phương nào không?"
Nghe vậy, Phượng Thành hồ nghi, liếc mắt đánh giá nàng, "Ngươi là tới bắt sơn tặc?"
"Ta là đến để bị sơn tặc bắt."
Phượng Thành lại bật cười, "Ngươi có biết mình đang đứng ở trên địa bàn của ai không?"
Nghe được hai chữ "địa bàn", Mộ Dung Vân Thư hiểu ra, "Ngươi là sơn tặc nhã nhặn nhất mà ta từng gặp."
"Ngươi là nữ nhân thú vị nhất mà ta từng gặp." Phượng Thành vẻ mặt đồng tình.
Dưới sự dẫn dắt của Phượng Thành, Mộ Dung Vân Thư thành công ra khỏi rừng đào, đi vào đại bản doanh sơn tặc -- Ba gian nhà tranh – rất xứng với hắn.
Đi vào một gian nhà tranh, Mộ Dung Vân Thư nhìn quanh bốn vách tường rỗng tuếch, tò mò hỏi, "Ngươi là có tiền cũng cướp hay không tiền mới cướp?" Nếu là vế sau, làm sơn tặc đến mức này như hắn thì quá mức thất bại rồi
"Ngươi tìm ta làm gì?" Hắn nhớ rõ nàng nói mình là tới để bị sơn tặc bắt, như vậy hiển nhiên là vì "Sơn đại vương" hắn mà đến.
"Ta còn có có hai tùy tùng đang ở giữa sườn núi, xin đến cướp bọn họ lên núi."
"Hôm nay không cướp."
"Vì sao?" Sơn tặc không cướp thì sống bằng gì? Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên có chút hiểu được những gã sơn tặc này vì sao lại keo kiệt như vậy.
"Ngày không tốt." Phượng Thành phát hiện mình bị nàng ảnh hưởng, lời nói ra đều làm cho chính mình dở khóc dở cười.
Trời ạ, sơn tặc muốn cướp còn phải chọn ngày? Cũng không phải cướp áp trại phu nhân! Mộ Dung Vân Thư đã sớm hoài nghi hắn không phải là sơn tặc bình thường, hiện tại càng thêm xác định."Nghe nói khâm sai đại thần đang làm khách tại quý phủ, có thể cho hắn đi ra gặp một chút không?"
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng líu ríu giống như chim sẻ, lại mang theo âm điệu cao ngạo của nữ nhân từ cửa truyền đến, "Ngươi là loại người nào? Tìm Nhiếp Thanh để làm gì? Ngươi cùng hắn có quan hệ gì? Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi sẽ không phải là nữ nhân của hắn chứ?"
"Linh nhi, không được vô lễ." Phượng Thành thấp giọng trách cứ.
"Người ta lo lắng thôi!" Phượng Linh nhỏ giọng than thở, không dám tiếp tục làm càn, một đôi đen mắt to lúng liếng ngây thơ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Vân Thư, sau một lúc lâu lại phẫn hận nói thầm đứng lên, "Chân dài, thắt lưng nhỏ, ngực to, mặt trái xoan, ánh mắt dụ dỗ, hừ! Nhiếp Thanh là đại sắc lang, đại sắc lang!"
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư bật cười, nói: "Ai khi còn trẻ không gặp phải vài tên sắc lang, tiểu cô nương đừng canh cánh trong lòng."
"Cái gì tiểu cô nương?" Phượng Linh trợn tròn mắt, trịnh trọng nói: "Ta năm nay hai mươi!"
"Ách..." Thoạt nhìn giống mười hai.
"Ngươi bao nhiêu?" Phượng Linh hỏi, nghĩ rằng có lẽ nàng ta không thể lơn hơn mình.
"Lớn hơn ngươi."
"Ngươi gạt người ta." Phượng Linh không tin.
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư thú nhận bộc trực.
Phượng Linh trợn tròn mắt, sao lại có người nói dối còn thẳng thắn như vậy a!
Nhưng Mộ Dung Vân Thư chỉ cười không nói, nàng quả thật không lớn hơn nàng ấy, tháng chín năm nay mới đầy mười tám.
Phượng Linh bĩu bĩu môi, hỏi: "Ngươi cùng Nhiếp Thanh rốt cuộc là có quan hệ gì?’’
"Quan hệ chưa từng gặp mặt."
Phượng Linh sửng sốt, sau một lúc lâu bỗng nhiên hét lên một tiếng, "Chẳng lẽ là chỉ phúc vi hôn?!"
Chỉ phúc vi hôn? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra! Mộ Dung Vân Thư không nhịn được cười thành tiếng, trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới sức tưởng tượng của sơn tặc cũng phong phú như vậy."
"Ai là sơn tặc? Ta không phải sơn tặc! Nếu không phải ca luận võ bại bởi..."
"Linh nhi!" Phượng Thành lên tiếng ngăn nàng lại, "Đi gọi Nhiếp Thanh tới."
"Nga." Phượng Linh làm mặt quỷ chạy đi, ca độc tài nhất! Chỉ chốc lát sau, Phượng Linh vọt vào cửa lo lắng nói, "Ca, không thấy Nhiếp Thanh!"
Mộ Dung Vân Thư lại trầm xuống, lần này đến Hoa Đà sơn xem như uổng công rồi...
"Tìm khắp nơi thử xem, hắn không hiểu ngũ hành thuật số, không thể ra khỏi Đào Hoa trận..."
Phượng Thành còn chưa dứt lời, một thanh âm ý cười mười phần, hết sức trêu tức liền từ ngoài phòng truyền đến -- "Các ngươi nói là một bạch diện thư sinh gầy yếu sao?"
Tiếng vừa dứt thì người đã đến, tay phiêu phiêu, phong thái tuấn dật bất phàm.
Không nghĩ tới chạm mặt hắn ở nơi thế này, Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc không thôi, trên mặt lại vân đạm phong khinh như trước, ánh mắt chỉ liếc qua hắn rồi thôi.
"Sở huynh, đã lâu không gặp?" Phượng Thành nghiến răng nghiến lợi.
"Phượng huynh, gần đây có khỏe không?" Sở Trường Ca " Tiếu lí tàng đao "
Hai nam nhân này nhất định thủy hỏa bất dung. Mộ Dung Vân Thư nghĩ như vậy, ung dung chờ “bạn cũ” đã lâu không gặp này rút kiếm thay lời.
Nhưng nàng đợi thật lâu, cũng chưa đợi đến cảnh tượng nàng muốn nhìn thấy. Bỗng nhiên, Phượng Linh ở bên tai nàng thấp giọng nói, "Xem, ca ta lại phải thua."
"Tỷ thí đã muốn bắt đầu sao?" Mộ Dung Vân Thư không hiểu ra sao.
"Đã sắp xong rồi." Phượng Linh nháy mắt mấy cái, "Ngươi không biết võ công?"
Mộ Dung Vân Thư lắc đầu, hoàn toàn không hiểu.
"Được rồi, vậy khó trách." Phượng Linh nhún nhún vai, nói: " Ca ta cùng Sở đại ca đang so nội lực, ngươi xem ca ta đổ mồ hôi như mưa, cơ bắp buộc chặt, sắc mặt trở nên trắng bệch, Sở đại ca lại dường như không có việc gì, thắng bại đã rõ ràng."
Thì ra người có diện mạo nhã nhặn, đánh nhau cũng nhã nhặn. Mộ Dung Vân Thư có chút thất vọng, ở trong tưởng tượng của nàng, giang hồ quyết đấu hẳn là đao quang kiếm ảnh, đấu đến sống chết, so đấu gà còn thảm thiết hơn.
"Bất --" Phượng Thành phun ra một búng máu, hai chân loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Đại ca!" Phượng Linh vội vàng dìu hắn ngồi xuống, môi hồng chu lên, làm nũng với Sở Trường Ca nói: "Sở đại ca thực quá đáng, mỗi lần đều quên thủ hạ lưu tình."
Sở Trường Ca cười yêu mỵ, nói: "Là ca muội đã lâu vẫn không tiến bộ."
Phượng Thành thét lớn một tiếng, vẻ mặt tối tăm.
"Sở đại ca, lúc trước huynh thấy thư sinh gầy yếu kia ở đâu?" Phượng Linh hỏi.
"Rừng đào."
"Vậy người đâu?"
"Bị ta đuổi đi ra ngoài."
"A?!" Phượng Linh kinh hãi, gấp đến độ sắp khóc, "Huynh đem hắn đuổi đi ra ngoài?!"
Sở Trường Ca nhíu mày, "Ta giúp muội đuổi đi người đã tự tiện xông vào rừng đào, muội khóc cái gì?"
"Nhiếp Thanh không phải kẻ tự tiện xông vào, hắn là của muội... Của muội... Ai nha, sao huynh lại giúp hắn đào tẩu chứ!" Phượng Linh vội vàng chạy vào rừng đào tìm người, không đến vài phút sau, mang theo vẻ mặt đen thui quay trở về. "Ca, rừng đào lại cháy, lần này là thật!" Sau đó lại hấp tấp chạy đi.
Phượng Thành lúc này thật muốn giết người, không cần dùng đầu óc để nghĩ hắn cũng biết lửa này là ai đốt, càng hiểu được trừ phi ông trời mở mắt đổ một cơn mưa thật to xuống, nếu không ngọn lửa này nhất định sẽ thiêu rụi rừng đào
"Ta không hề làm trái với cá cược." Hắn tức giận nói, "Ba năm nay ta chưa rời khỏi Hoa Đà sơn nửa bước, cũng không nhận bất luận kẻ nào cầu y (xin chữa bệnh), còn ngẫu nhiên giả làm sơn tặc đánh cướp người qua đường, toàn làm theo lời của ngươi."
Giả làm sơn tặc... Mộ Dung Vân Thư hiểu ra, khó trách nàng trên đường rêu rao khắp nơi, xe ngựa lại nạm vàng, nạm bảo thạch, trên đỉnh còn buộc cái chuông sợ sơn tặc tìm không thấy, mà vẫn bình an vô sự.
"Ta biết." Sở Trường Ca nói.
"Vậy ngươi đốt rừng đào của ta làm cái gì?!" Phượng Thành gầm nhẹ.
Sở Trường Ca khẽ cười một tiếng, nói: "Chuyện phu nhân ta muốn làm nhưng chưa hoàn thành, phận làm phu quân nên giúp nàng đạt được ước vọng."
"Phu nhân?" Phượng Thành mờ mịt, thấy ánh mắt Sở Trường Ca sáng rực nhìn chằm chằm nữ nhân duy nhất ở đây, bỗng nhiên thông suốt đúng sai, thần sắc phức tạp nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, "Cô nương là phu nhân của hắn?"
"Không phải." Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt phủ định.
"Chúng ta đã đính thân rồi." Sở Trường Ca nói, giọng điệu cực bá đạo.
"Đính thân rồi vẫn còn có thể hủy." Nàng đã bị hủy qua một lần.
Sở Trường Ca cười không đứng đắn, "Hiện tại toàn người trong thiên hạ đều biết rằng nàng cùng Sở Trường Ca ta có hôn ước, ngoài ta ra, còn ai dám cưới nàng?"
"Ta có thể bầu bạn với gió trăng." Ngữ khí Mộ Dung Vân Thư từ đầu đến cuối vẫn thật nhẹ nhàng, giống như mặt nước hồ bình yên không gợn sóng, tùy người mặc sức khuấy động như thế nào tuyệt không hề loạn.
Sở Trường Ca giống như cuồng phong, khí thế không thể đỡ, không thổi lên sóng thề không bỏ qua. Miệng hắn khẽ cong tựa tiếu phi tiếu liếc nàng, nói: "Không thể tưởng được phu nhân đã sớm hạ quyết định quyết tâm không phải ta không lấy chồng, vi phu thật cao hứng."
Nàng khi nào thì nói không phải hắn không lấy chồng vậy? Mộ Dung Vân Thư phát hiện mình thật sự không có lấy một chút biện pháp với sự vô liêm sỉ của hắn, vì thế đơn giản làm như không nghe thấy —— Lời trẻ con không tính —— Nàng là người trưởng thành, không cùng nam tử vị thành niên so đo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.