Sáng sớm hôm sau, ở biệt viện Mộ Dung phủ có một vị khách không mời mà đến —— thế tử của Sở vương Hoa Tử Thanh.
"Thật là khéo, chúng ta lại gặp mặt!" Hoa Tử Thanh cười hì hì cùng Mộ Dung Vân Thư chào hỏi.
Khéo? Mộ Dung Vân Thư thật sự rất bội phục vị thiếu niên mặt ngây thơ trước mắt này, chạy đến nhà nàng, cùng với nàng ‘vô tình gặp được’, cũng có thể coi là khéo?
Trên thực tế đây thật là vô tình gặp được, Hoa Tử Thanh cũng không biết trước Mộ Dung Vân Thư ở trong nội viện, lần này hắn tiến đến, là đưa thiệp mời cho Ngô tổng quản, xin Ngô tổng quản đại diện cho Mộ Dung phủ tham dự dạ tiệc ở Sở vương phủ tối nay. "Ngươi đã ở chỗ này, vậy sẽ không cần nhờ Ngô tổng quản." Hoa Tử Thanh lấy ra thiệp mời đưa cho Mộ Dung Vân Thư, mặt chờ đợi hỏi: "Ngươi sẽ đi chứ?"
Mộ Dung Vân Thư nhìn cũng không nhìn thiệp mời một cái, đi qua bên cạnh hắn nói: "Chuyện này ngươi đi tìm Ngô tổng quản, tiền do hắn trông nom."
"......" Nói giống như hắn đang hướng nàng đòi tiền. "Bữa tiệc tối nay không chỉ vì chuyện quyên tiền, phụ vương còn có những chuyện khác muốn cùng Ngô tổng quản thương lượng, dĩ nhiên, hiện tại ngươi đã ở đây, phụ vương nhất định càng muốn cùng ngươi tự mình thương lượng."
"Vậy bảo ông ấy đưa bái thiếp trước, ta xem ngày nào có thời gian sẽ gặp." Giọng của Mộ Dung Vân Thư nghe vô cùng không chút để ý mà cao cao tại thượng, thật giống như đang nói: người muốn gặp ta rất nhiều, để cho cha ngươi xếp hàng đã.
Hoa Tử Thanh lớn như vậy cũng lần đầu gặp qua người chảnh thế này, im lặng nửa ngày mới kỳ dị hỏi, "Ngươi đang cùng ta nói giỡn sao?"
Mộ Dung Vân Thư liếc hắn một cái, nói: "Bộ dáng của ta xem giống như là đang nói đùa sao?"
Hoa Tử Thanh lắc đầu, "Không giống. Nhưng mà......"
"Ta cũng không cùng người xa lạ nói giỡn." Mộ Dung Vân Thư nói.
Trán Hoa Tử Thanh nhíu hai cái, làm mặt lơ nói: "Ta...... Không tính là người xa lạ chứ?" Dầu gì, đây là lần thứ ba gặp mặt.
"Phải, không tính." Mộ Dung Vân Thư rất nể tình gật gật đầu, sau đó lại bổ sung: "Nhưng rất xa lạ."
Hoa Tử Thanh hỗn loạn, không tính là người xa lạ nhưng lại rất xa lạ, rất xa lạ lại không tính là người xa lạ, này cũng lộn xộn quá...... Chợt, ở trong đầu Hoa Tử Thanh quẹo thật nhanh, đảo một vòng chợt hiểu! Không tính là người xa lạ nhưng rất xa lạ...... Người xa lạ...... Xa lạ...... Người...... Rất xa lạ nhưng...... Không tính là người. Thì ra là nàng đang chửi hắn không phải là người!
Hoa Tử Thanh tức giận, nói: "Muốn mắng người thì mắng người, tại sao còn quanh co lòng vòng như vậy? Mắng người khác lại không để cho người khác nghe hiểu, cái người này không phải cố ý khi dễ người ta sao?!"
Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, sau đó nói: "Ngu xuẩn đến nổi người khác đang chửi mình mà mình cũng không biết, không có tư cách bị ta mắng. Nếu ngươi nghe không hiểu, chỉ cần làm như cái gì ta cũng không nói. Nếu ngươi nghe hiểu, cho thấy ngươi còn chưa ngu xuẩn."
"Theo như ý của ngươi, bị ngươi mắng còn là một loại vinh hạnh?"
Mày liễu của Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, tỏ vẻ chậm rãi nói: "Ngươi đã cho là như thế, ta cũng không có ý kiến."
"Nhưng ta có!"
"Xin cất giữ."
"......" Hoa Tử Thanh nổi đóa, bỗng nhiên lại cười khúc khích, nói: "Được rồi được rồi, ta không tranh với ngươi. Chúng ta nói chánh sự đi, bữa tiệc tối nay, ngươi nhất định phải đi."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Giao cho ta một lý do."
"Lý do......" Hoa Tử Thanh đọng lại lông mày suy nghĩ một chút, chợt vừa mở mắt, đắc ý nhảy lên, "Nếu như ngươi muốn biết thân thế của Sở Trường Ca, tối nay phải đi dự tiệc."
Thân thế của Sở Trường Ca? Mộ Dung Vân Thư nghe vậy mà ngạc nhiên, ngay sau đó lắc đầu một cái, đối với Hoa Tử Thanh nói giọng mũi coi thường, "Nếu ta muốn biết thân thế của Sở Trường Ca, cần gì phải hỏi người xung quanh." Huống chi, Sở Trường Ca không phải là tiền nhậm giáo chủ ma giáo, con trai của Yêu Nguyệt tiên tử, ca ca cùng mẹ của Sở Tích Nguyệt? Còn có thể có cái thân thế gì?
Hoa Tử Thanh cười thần bí, nói: "Ta nói thân thế, là ngay cả chính Sở Trường Ca cũng không biết."
Giọng của Hoa Tử Thanh rất nghiêm túc, không giống mò mẫm lừa dối, đáy mắt cười đắc ý, rõ ràng cho thấy cái loại chộp được chỗ ưu thế của người khác, điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư âm thầm kinh hãi. Chẳng lẽ, thân thế của Sở Trường Ca có bí mật?
Hoa Tử Thanh lại nói, "Ngươi dự tiệc, ta cho ngươi biết thân thế của Sở Trường Ca, khoản giao dịch này tính thế nào ngươi cũng không chịu lỗ."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Nhưng với ngươi là huề vốn. Một người thông minh không mua bán huề vốn." Cho nên, trong lòng Hoa Tử Thanh tất nhiên có tính toán gì đó. Chỉ là bất kể trong lòng hắn tính toán cái gì, đều uổng phí, bởi vì, nàng cũng không mua bán huề vốn. "Nếu là thân thế của Sở Trường Ca, như vậy ngươi nên đi tìm chàng mà buôn bán. Tiền của Ma giáo, so với Mộ Dung phủ không ít"
"Ngươi cho rằng ta mời ngươi tham gia bữa tiệc tối nay, là vì để cho ngươi quyên tiền sao?" Hoa Tử Thanh cười hỏi.
Mộ Dung Vân Thư cười mà không nói, không gật đầu cũng không lắc đầu, mặt thể hiện dáng vẻ bí ẩn.
Hoa Tử Thanh sợ nàng lộ ra vẻ mặt như vậy nhất, bởi vì hắn thật sự đoán không ra ý tưởng trong lòng nàng. "Sở Trường Ca là vị hôn phu tương lai của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết người mà mình sắp sửa gả cho tận cùng là ai sao?" Hoa Tử Thanh chủ động thuyết phục.
Mộ Dung Vân Thư khẽ cười một tiếng, nói: "Chàng là người thế nào, ta so với ngươi càng rõ ràng hơn."
Hoa Tử Thanh nói: "Ta nói là thân thế, bối cảnh của hắn."
Mộ Dung Vân Thư cười yếu ớt nhẹ nhàng, "Ta lại không muốn gả cho tổ tông của chàng, quản cái thân thế bối cảnh khỉ gió gì đó của chàng làm gì? Hơn nữa, còn có thể có cái thân thế bối cảnh gì, có thể bết bát hơn so với ma giáo?"
Mấy câu nói đem Hoa Tử Thanh chận đến sít sao, nói không ra nửa chữ phản bác.
Lúc này, một đạo thanh âm cực kỳ lười biếng, cực kỳ nguy hiểm từ bên trên truyền đến ——
"Phu nhân cho là ma giáo rất tệ?" Lời còn chưa dứt, Sở Trường Ca đã đột nhiên áp sát bên người Mộ Dung Vân Thư, nắm cả hông của nàng, ánh mắt kia nhìn như nhu tình mật ý nhưng lại tà tứ vô cùng giống như đang nói: không muốn ngày mai không xuống giường được, liền cứ việc nói tiếp.
Mộ Dung Vân Thư tuyệt không ngoài ý muốn hắn sẽ xuất hiện, nghiêng đầu nhìn hắn cười nói: "Thiếp không ghét bỏ chàng, không phải sao?"
"...... Đa tạ phu nhân không ngại." Giọng nói mười phần tự giận mình.
Sở Trường Ca cưng chiều lườm nàng một cái, sau đó nhìn về phía Hoa Tử Thanh, mày kiếm nghiêng nghiêng giật giật, hỏi: "Sở vương đối đãi với ngươi không tốt sao?"
"Không có! Phụ vương đối đãi với ta rất tốt." Hoa Tử Thanh trả lời vô cùng thuận miệng.
Sở Trường Ca nói: "Nếu Sở vương đối đãi ngươi rất tốt, ngươi vì sao phải tới tìm chết?"
Lúc này hoa Tử Thanh ‘thuận’ không nổi nữa, miệng lộn xộn, đầu lưỡi thắt, thật lâu mới nói ra một câu, "Ta làm gì mà tới tìm chết?"
"Còn không đi, không phải đang chờ ta cho ngươi chết thoải mái sao?" Giọng của Sở Trường Ca trước sau như một khí định thần nhàn.( cực kỳ bình tĩnh)
Hoa Tử Thanh mất bình tĩnh, rụt cổ lui về phía sau hai bước nói, "Cái người này sao lại không lịch sự như vậy? Động một chút là đánh đánh giết giết."
"Coi đó, nói ngươi tới tìm cái chết, ngươi còn không thừa nhận." Sở Trường Ca nói xong rất là hời hợt.
Hoa Tử Thanh nghe được trong lòng run sợ. Trực giác cùng kinh nghiệm nói cho hắn biết, lúc này không đi, cũng chỉ có thể bị khiên đi ra. Vì vậy, Hoa Tử Thanh vô cùng quả quyết lựa chọn nhanh chân chuồn mất, trước khi đi vẫn không quên đem thiệp mời ném về hướng Sở Trường Ca, lần nữa nhấn mạnh lại ý của mình, "Muốn biết thân thế tối nay phải đi dự tiệc."
Sở Trường Ca dễ dàng khoát tay dùng hai đầu ngón tay kẹp lại thiệp mời, sáng ngời đến trước mặt Mộ Dung Vân Thư, nói: "Muốn đi sao?"
"Cái này phải hỏi chàng."
Sở Trường Ca nói: "Ta không thích người khác ở trước mặt ta giả thần giả quỷ."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Thiếp không thích lúc ăn cơm có ‘quỷ’ nhìn."
"Được, không mang theo chín người bọn họ."
Ẩn trong bóng tối, đáy lòng chín người lặng lẽ tức giận bất bình, quỷ, bộ dáng bọn họ như vậy, có thể là quỷ sao? Đã sớm lên trời làm thần tiên rồi......
*
Sau khi hoàng hôn buông xuống, ngoài hiên Sở vương phủ từng cái đèn lồng đỏ lớn được thắp lên, chiếu ánh sáng rực rỡ hắt lên Mộ Dung phủ. Phú thương lục tục được mời vào vương phủ, cùng bọn họ vào phủ, còn có một cái rương đỏ thắm. Mắt thấy khách đến vương phủ cũng đã nhiều, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca mới bước ra cửa lớn biệt viện, hướng cửa đối diện từ từ đi tới, thanh liêm.(đi tay không ^^)
Quản gia phụ trách đón khách của Vương phủ vừa thấy hai người xuất hiện, nụ cười vốn đã tràn đầy trên mặt lập tức cười tươi hơn nữa, nhiệt tình tự mình đem hai người dẫn vào trong phủ. "Mộ Dung tiểu thư, Sở giáo chủ, mời vào, mời vào."
Trên mặt Quản gia mặc dù cười tươi, nhưng Mộ Dung Vân Thư vẫn nghe thấy khi hắn nói tới ‘Sở giáo chủ’ thì giọng nói rõ ràng rung động mấy cái. Người này thật là ‘tiếng xấu’ lan xa mà! Mộ Dung Vân Thư nâng khóe miệng.
Vừa mới bước vào vương phủ, Mộ Dung Vân Thư liền dừng bước lại, nói: "Đã nói là không mang theo bọn họ tới mà."
Sở Trường Ca khom môi cười một tiếng, nói: "Yên tâm, bọn họ sẽ không bước vào vương phủ."
Nghe được hai người đối thoại, mặt quản gia dẫn đường không giải thích được, mang ai tới? Người nào cũng sẽ không bước vào Vương phủ? Nơi này trừ hai người bọn họ ra, còn lại tất cả đều là người của Vương phủ, căn bản cũng chưa có người khác mà!
"Nàng rốt cuộc làm sao phát hiện bọn họ?" Sở Trường Ca hỏi. Tối nay hắn cho ‘đoạt mệnh La Sát không biến sắc’ theo tới, chính là muốn biết rõ ràng nàng rốt cuộc làm sao nhận thấy được bọn họ. Nhưng hắn một đường tỉ mỉ quan sát, làm thế nào cũng nhìn không ra đầu mối, không thể làm gì khác hơn là không ngại học hỏi kẻ dưới.
Nấp trong các góc, chín người cũng lập tức vễnh tai, không biết rõ nguyên nhân, bọn họ chết không nhắm mắt.
Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Đoán được."
"Đoán được sao?" Sở Trường Ca không hiểu.
"Ừ." Mộ Dung Vân Thư giải thích: "Hoa có trăm loại, mùi vị đặc trưng của mỗi một chủng loại đều không giống nhau. Khi chàng nhớ mùi vị đặc trưng của một chủng loại thì về sau chỉ cần vừa nghe tới cái loại mùi vị đó là có thể phân biệt ra nó là hoa gì. Thiếp bị giam lỏng ở Ngũ Độc giáo ba tháng, không có việc gì làm, tình cờ phát hiện trong sân có rất nhiều hoa cỏ độc mùi vị đều không cùng dạng, liền bắt đầu nghiên cứu mùi vị khác nhau của mỗi chủng loại, cho nên về sau thiếp chỉ vừa động lỗ mũi là có thể phân biệt ra chủng loại của những hoa cỏ kia."
Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ra, nói tiếp: "Cho nên sau khi nàng phân rõ ràng mùi vị của tất cả hoa cỏ, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, liền bắt đầu nghiên cứu mùi trên người."
"Không sai." Mộ Dung Vân Thư nói: "Thiếp phát hiện có chín loại mùi vị bất đồng lúc nào cũng vòng quanh ở bên cạnh thì thiếp liền đoán được, nhất định có chín người núp trong bóng tối."
Nghe được giải thích của Mộ Dung Vân Thư, chín người ngay lập tức liền vui vẻ. Thì ra nàng không có năng lực đặc thù gì, cũng chỉ là lỗ mũi so với bọn hắn thính hơn mà thôi. Không có gì hay để hâm mộ, thính như lỗ mũi chó mà thôi! Nghĩ tới đây, trong lòng chín người nhất thời cảm thấy trước nay chưa từng sung sướng như thế! Bị tổn hại lâu rồi, rốt cuộc lần đầu tiên ‘lật ngược thế cờ’!
Nếu có thể nói câu này ra ngoài cùng mọi người chia sẻ, thì càng thoải mái. Dù sao, là người ma giáo, thân bất do kỷ, tất cả chống đối với giáo chủ với phu nhân, nhất định chỉ có thể nén lại ở trong lòng. Nghẹn chết là đáng đời, ai bảo tài nghệ của mình không bằng người?
Mà tổng quản Vương phủ từ trong trạng thái mờ mịt rốt cuộc cũng nghe được trọng điểm —— chỗ tối ẩn nấp chín người.