Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 14: Mệnh không nên tuyệt



Đêm, nguyệt hắc phong cao, sương mù rất dày, thích hợp bỏ trốn.

Mộ Dung Vân Thư đứng ở phía trước cửa sổ, rất muốn nhảy xuống, nhưng xương cốt nàng không đủ cứng, lại không hiểu khinh công nhảy xuống như vậy không chết cũng ngã thành tàn phế. Đột nhiên nhớ tới lời của Sở Trường Ca ngày ấy ở trong rừng đào giễu cợt nàng.

Hắn nói, tất cả những người không biết khinh công, đều nên đi làm chim.

Nàng cảm thấy những lời này hẳn là nên đổi cách nói, tất cả những người không biết khinh công nên đi làm mèo. Làm mèo là thật tốt, nhảy xuống có ngã cũng không chết.

Khẽ cười một tiếng, Mộ Dung Vân Thư đóng cửa sổ, chuẩn bị ngủ, quay người lại, rõ ràng nhìn thấy một hắc y nhân bịt mặt tay cầm trường kiếm đứng ở trước mặt, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắc y nhân lạnh lùng nhìn nàng, trường kiếm trong tay thoáng lay động, hình như đang suy nghĩ nên chặt chân trước, hay chặt tay trước đây?

"Các hạ đi nhầm phòng sao?" Mộ Dung Vân Thư vốn muốn chờ hắn mở miệng trước, nhưng nàng đoán chờ đến lúc hắn mở miệng, nàng phỏng chừng đã không mở miệng được nữa, cho nên thừa dịp còn sống, nói trước vài câu.

"Ngươi là Mộ Dung Vân Thư?" Thanh âm lạnh lùng mang theo một chút khẩu âm quen thuộc.

Mộ Dung Vân Thư hơi do dự một chút, nói: "Không phải." Cốt khí là thứ nên bỏ qua thì liền bỏ qua. Xương cốt đều tổn hại, giữ cốt khí còn có tác dụng gì?

"Ngươi chính là." Ngữ khí của hắn là khẳng định, "Ta đã thấy bức họa của ngươi."

Biết ngươi còn hỏi? Mộ Dung Vân Thư bật cười, "Vậy bức họa ngươi gặp qua nhất định thật sai lệch."

"Nếu ngươi không phải là Mộ Dung Vân Thư, vậy ngươi là ai?" Sự thản nhiên của nàng làm cho hắc y nhân bắt đầu dao động.

"Nếu ngươi nếu muốn giết người cho vui, ta là ai có liên quan gì?" Mộ Dung Vân Thư tứ lạng bạt thiên cân.

"Ta chỉ giết Mộ Dung Vân Thư."

"Như vậy ngươi có thể đi rồi."

Hắc y nhân nhìn chằm chằm nàng trầm ngâm một lát, bỗng nhiên một kiếm đâm tới.

Mộ Dung Vân Thư hít một ngụm khí lạnh, không kịp trốn tránh, trơ mắt nhìn kiếm kề trên cổ mình, mũi kiếm chỉ cách mạch máu của nàng không đến một tấc, nàng mơ hồ có thể cảm thấy hàn khí từ thân kiếm tỏa ra.

Thật cẩn thận hít sâu một hơi, Mộ Dung Vân Thư cố gắng để khiến thanh âm của mình nghe không run rẩy, "Có thể cho ta trước khi chết biết nguyên do không?" Hắc y nhân không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn nói cho nàng biết, hắn chấp nhận. Vì thế nàng lại hỏi: "Là ai phái ngươi tới giết ta? Ta không nhớ có cừu gia (thù nhà) với ai, thật sự không nghĩ ra vì sao lại có người muốn mạng của ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.