Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 171: Tiểu Mộ Dung đi kinh thành



Phượng Thành nhàn nhã chớp lông mi hai cái, không tin. Nữ nhân lạnh lùng như nàng vậy, chuyện phòng the khẳng định cũng rất lạnh nhạt. "Ngươi đụng tới loại vấn đề này, hẳn là nghe ta nói, ta là đại phu, biết cách dùng thuốc hơn so với ngươi." Phượng Thành vô cùng thiện ý nói với Sở Trường Ca, giọng điệu cũng là mười phần vui sướng khi người gặp họa.

Sở Trường Ca buồn cười, cười hai tiếng, nói: "Nàng thực không có vấn đề. Ta làm chứng."

Ta làm chứng... Làm chứng... Giờ này khắc này Mộ Dung Vân Thư thật muốn tìm cái động chui xuống.

Phượng Thành nhíu mày, "Nếu không có vấn đề, vì sao ngươi bỏ thuốc nàng?"

Không đợi Sở Trường Ca trả lời, Mộ Dung Vân Thư liền cướp lời nói: "Thời gian nghỉ ngơi chấm dứt, ngươi nên trở về mở quán." Nói xong, hung tợn trừng mắt liếc một cái người nào đó đang cúi đầu buồn cười.

Phượng Thành vô cùng tức giận hừ một tiếng, nói: "Bản công tử mặc kệ!"

Mắt phượng Mộ Dung Vân Thư híp lại, "Vậy ngươi tính lấy tay hay là dùng chân để gán nợ?"

Khóe miệng Phượng Thành cảm thấy rút một chút, nói: "Dùng mạng để gán, ngươi muốn hay không?"

Mặt Mộ Dung Vân Thư không chút thay đổi cao thấp nhìn quét hắn liếc mắt một cái, thản nhiên phun ra hai chữ, "Không đủ."

"..."

"Nhưng mà thân thể của ngươi thật ra cũng có thể trị giá vài đồng tiền. Nam phẫn nữ trang đi thanh lâu bán mình, hẳn là có thể bán giá tốt." Mộ Dung Vân Thư lại nói.

"..." Phượng Thành cảm thấy tiếp tục ở trong này ngu ngốc, tất nhiên hắn sẽ cùng nàng ngươi chết ta sống.

Sở Trường Ca: "Không cần nam phẫn nữ trang, hiện tại địa phương thu nam nhân cũng..."

Lời Sở Trường Ca nói mới đến một nửa, đã thấy Phượng Thành vô cùng bình tĩnh đứng dậy, không nói một tiếng yên lặng rời đi, lưu cho vợ chồng Sở thị một bóng dáng tiêu sái.

Sở Trường Ca nhíu mày nghiêm trang nói: "Đi cũng không nói một tiếng, rất không có giáo dưỡng."

Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, "Hạ xuân dược thê tử của mình thì có giáo dưỡng?"

Ặc. Sở Trường Ca cực lực nhịn xuống ý cười đầy ngập trong lồng ngực, đứng đắn vô cùng nói: "Ta là ‘khuê phòng chi nhạc’ (thú vui nơi khuê phòng, khụ khụ…), không giống như hắn."

Mộ Dung Vân Thư tức giận hừ một tiếng, "Không giống." Nếu không phải tự mình trải qua, làm sao nàng cũng sẽ không tin tưởng, có người hạ xuân dược thê tử chính mình, đó chính là bị "Lăng nhục".

Sở Trường Ca cười hắc hắc, xấu xa nói: "Vi phu luôn ra sức, phu nhân không biết là không công bằng sao?"

"Cho dù chàng muốn ở dưới cũng không nên dùng..." Mặt Mộ Dung Vân Thư đỏ lên, nghĩ đến đêm đó nàng không biết xấu hổ cỡ nào, chà đạp hắn cả một đêm, nhất thời thẹn quá thành giận, hổn hển mắng: "Cầm thú!" Tuy rằng cảm giác đem hắn đặt ở dưới thân rất thành tựu, nhưng mà, dù sao còn có truyền thống. Loại sự tình kia, nàng cảm thấy vẫn là tôn trọng truyền thống tốt hơn. Đương nhiên, ngẫu nhiên phạm quy một chút, cảm giác cũng không tệ...

"Phu nhân, nàng mắng sai rồi, trời còn chưa tối, vi phu bây giờ còn là người." Sở Trường Ca cười, vẻ mặt thật ái muội.

Tức thì, biểu tình Mộ Dung Vân Thư cứng ngắc, ánh mắt vô cùng khó chịu. "Chàng không thể lịch sự một chút sao?" Ban ngày ban mặt, hắn không ngại nàng cũng ngượng ngùng thay hắn.

Sở Trường Ca tươi cười như trước, "Nàng lịch sự một cái cho ta xem."

Những lời này sao lại nghe quen tai như vậy...

*

Ôn dịch qua đi, thành Kim Lăng rất nhanh từ trời đông giá rét tiến vào xuân ấm, trong thành bắt đầu dần dần trổ ra nhiều loại hoa giống như gió xuân thổi qua. Thành Kim Lăng vượt qua nguy cơ, chúng đại thần cũng nên trở lại kinh thành.

Nhiếp Thanh sớm hồi kinh, Lưu lão tướng quân cũng đi tiền tuyến. Trong đại thần ở lại Kim Lăng, chỉ có một mình Dương Liên dám nói chuyện. Giờ đây, chúng đại thần do hắn làm chủ, sai đâu đánh đó.

"Dương đại nhân, ngươi xem, có phải nên khuyên Hoàng Thượng hồi kinh cử hành đại điển đăng cơ hay không?"

"Đúng vậy, nên trở lại kinh thành. Nước không thể một ngày không vua. Kinh thành mặc dù có Nhiếp đại nhân tọa trấn nhất thời nửa khắc sẽ không có loạn thần tặc tử, nhưng đêm dài lắm mộng, tránh không được sẽ sinh ra một ít mầm tai vạ."

"Hiện tại chỉ có Dương đại nhân ngươi ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện có vài phần phân lượng, ngươi nhất định phải khuyên nhủ Hoàng Thượng, nhanh chóng cùng chúng ta hồi kinh."

...

Dương Liên lạnh mắt nghe lời nói của chúng đại thần, thật lâu sau, mới nói: "Chuyện hồi kinh trong lòng Hoàng Thượng đều có tính toán, chư vị không cần quá lo." Dứt lời, nghênh ngang mà đi, lưu lại các đại thần hai mặt nhìn nhau không biết làm sao.

*

Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca cũng đang thương lượng chuyện về kinh.

"Không cần phải nói, đi thì cùng nhau đi, ở thì cùng nhau ở. Ta tuyệt sẽ không ném nàng cùng Mộ Dung lại mà đi kinh thành." Sở Trường Ca quyết đoán cự tuyệt đề nghị Mộ Dung Vân Thư đưa ra bảo hắn đi kinh thành trước.

Mộ Dung Vân Thư: "Trong phủ không người làm chủ, tạm thời thiếp đi không được."

Sở Trường Ca: "Ta đây cũng không đi."

Mộ Dung Vân Thư: "Người không bảo thủ sẽ đồng ý."

Sở Trường Ca nghe vậy nghiêm mặt nói: "Cùng lắm thì hoàng đế này, ta không làm!" Dù sao hắn cũng không thích thú.

Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, "Cho dù chàng muốn vung tay mặc kệ, trước hết cũng phải tìm được người thay. Hai huynh trưởng của chàng, cũng không thể không lo. Không sợ bọn họ không tranh giành, chỉ sợ bọn họ khó phân thắng bại. Nếu chàng buông tay mặc kệ, thế lực bọn họ ngang nhau không biết sẽ đem Đại Nghiệp Vương Triều ép buộc thành cái dạng gì."

Đạo lý này Sở Trường Ca làm sao có thể không hiểu? Chính là, muốn hắn rời nàng đi, là vạn vạn không có khả năng. Trầm ngâm một lúc lâu, Sở Trường Ca bỗng nhiên chợt lóe ý tưởng, nói: "Không bằng dời đô về Kim Lăng, thế nào?"

"... Thời điểm này mà làm chuyện dời đô sẽ hao tài tốn của, chàng không sợ bị người đời phun nước bọt dìm chết đuối?"

Vẻ mặt Sở Trường Ca không sao cả, "Ngu ngốc cũng tốt, vô đạo cũng thế, để cho bọn họ mắng đi. Tóm lại bảo ta rời nàng cùng tiểu Mộ Dung đi kinh thành làm hoàng đế, ta chính là mặc kệ!"

Lúc này, vừa vặn Sở Mộ Dung thần sắc quỷ dị giống như kẻ cướp đi tới, trước mắt Sở Trường Ca nhất thời sáng ngời, nói: "Đem ngôi vị hoàng đế truyền cho tiểu Mộ Dung!"

Sở Mộ Dung bị một tiếng này của cha sợ tới mức nhảy dựng lên kêu to, hồn thiếu chút nữa không trở lại.

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư không nói gì, "Con còn nửa năm nữa mới năm tuổi." Đẩy đứa nhỏ bốn tuổi đi làm hoàng đế, không phải là làm trò cười sao? Tuy rằng tiểu Mộ Dung trời sinh tài nghệ, tâm trí thành thục, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng —— vấn đề là con ngồi trên long ỷ còn không nhìn thấy cái đầu, với không tới cái bàn nha!

"Năm tuổi đã là rất lớn!" Sở Trường Ca nói: "Lúc ta năm tuổi cũng đã bắt đầu tiếp quản ma giáo."

"... Sạo đi?" Khi nàng năm tuổi còn cầm cái chổi nghịch lá ngoài sân.

"Thật sự. Khi đó giang hồ còn rất đơn giản, danh môn chính phái cùng ma giáo lúc đó tranh đấu cũng không kịch liệt. Mỗi ngày ta chỉ cần nghe nói người nào đáng chết, sau đó tùy tay chỉ người đi giết chết cái kẻ đáng chết kia là đủ rồi."

Tùy tay chỉ người... Ma giáo quả nhiên không phải dễ chọc. Chỉ sợ ngay cả nha hoàn bưng trà đưa nước cũng là người võ nghệ thâm sâu.

"Cha, mẹ." Vẫn bị bỏ quên, Sở Mộ Dung nhịn không được mở miệng, "Sao cha mẹ lại không hỏi xem ý kiến của con?"

"Con có ý kiến?"

"Con dám có ý kiến?"

Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca trăm miệng một lời.

Sở Mộ Dung trầm mặc ba giây, chịu áp lực cực lớn mở miệng, "Con có ý kiến."

Mộ Dung Vân Thư đang muốn hỏi hắn có ý kiến gì, chỉ nghe Sở Trường Ca vô cùng quyết tuyệt nói, "Giữ lại." Ngữ khí đó, tuyệt đối không được xía vào.

Vẻ mặt Sở Mộ Dung ủy khuất nhìn về phía mẫu thân, "Mẹ, có người khi dễ con của mẹ."

Mộ Dung Vân Thư ngưng mi nghĩ nghĩ, "Con muốn bảo mẹ vì báo thù cho con, cũng đi khi dễ cha của con sao?"

"..." Sở Mộ Dung phát hiện, từ khi cha mẹ một lòng, bé cũng chỉ có kinh ngạc.

Cuối cùng, trải qua một nhà ba người bàn bạc. Sở Mộ Dung lấy thân phận người thừa kế ngôi vị hoàng đế theo các đại thần trở lại kinh thành làm vua. Mà các đại thần nhận quyết định của bọn họ cùng phụ trách hộ tống Sở Mộ Dung đi kinh thành.

"Sao các ngươi lại yên tâm đẩy đứa con bốn tuổi một mình rời nhà đi xa như vậy?" Trước khi rời đi, Dương Liên từng vô cùng đau đớn chỉ trích vợ chồng Sở thị là cực kỳ tàn ác. Năng lực của thái tử hắn đã biết qua, bốn tuổi không kém so với người mười bốn tuổi, nhưng hắn nói đến là đứa trẻ còn nhỏ. Làm cha mẹ, sao bọn họ lại có thể ích kỷ như vậy?

Đối mặt với chỉ trích của Dương Liên, Mộ Dung Vân Thư chỉ cười hỏi lại một câu, "Ai nói bé một mình?"

Dương Liên khó hiểu, "Không phải các ngươi đều phải ở lại Kim Lăng sao?"

Mộ Dung Vân Thư cười không nói, không muốn trả lời vấn đề của Dương Liên.

Nàng phái Lục nhi, Sở Trường Ca phái Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh. Người trước chiếu cố cuộc sống của tiểu Mộ Dung, người sau chiếu cố sinh mệnh của bé. Có ba người bọn họ, so với cha mẹ ở bên người còn an toàn hơn. Trời mới biết, bên người bọn họ cất giấu bao nhiêu thế lực không có ý tốt. Thế lực này sở dĩ vẫn án binh bất động, chỉ vì Mộ Dung phủ chứa nhiều đại quan triều đình. Chuyện trên giang hồ, phải tránh khỏi triều đình. Đây là quy định không thành văn.

*

Một đêm trước khi Sở Mộ Dung rời đi, là một đêm Mộ Dung Vân Thư không ngủ. Một đêm sau khi rời đi, trợn mắt đến hừng đông.

"Đừng lo lắng, có Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh bảo hộ con, rất an toàn." Mộ Dung Vân Thư không ngủ, Sở Trường Ca cũng không ngủ được.

"Không phải thiếp lo lắng cho an nguy của con." Tuổi Tiểu Mộ Dung tuy nhỏ, võ nghệ lại siêu quần, bốn tuổi đẩy con ra giang hồ đã là cao thủ số một số hai. Cho dù không có Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh âm thầm bảo hộ, cũng không có người có thể dễ dàng làm con bị thương. "Thiếp nghĩ đến con còn nhỏ như vậy, lại phải đi xa, liền nhịn không được mà đau lòng." Mộ Dung Vân Thư nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng thương cảm.

Sở Trường Ca than nhẹ một tiếng, đem nàng ôm vào trong lòng, không nói lời nào. Hắn không biết nên nói cái gì. Bởi vì so với xa vợ, hắn càng tình nguyện xa con. Mà điều này làm cho hắn cảm thấy áy náy không thôi. Nhất là khi trong đầu nhớ lại trước lúc tiểu Mộ Dung rời đi lặng lẽ nói ra một câu ở bên tai hắn ——

"Cha, con là thay cha đi chịu tội."

Một khắc đó, hắn thực hận không thể đem chính mình chia làm hai nửa. Một nửa đi kinh thành, một nửa ở Kim Lăng.

*

Sau khi tiểu Mộ Dung rời đi, Mộ Dung phủ lập tức lạnh lùng xuống. Điều này làm cho thói quen gà bay chó sủa bên trong phủ vô cùng không thích ứng. Trong đó cũng bao gồm bốn người Đông Tây Nam Bắc. Tuy rằng bọn họ thường xuyên bị Sở Mộ Dung chỉnh muốn đại khai sát giới, nhưng tiểu ma đầu vừa đi, liền ngứa da cả người. Cái này kêu là nô tính (bản tính người hầu).

Bắc hộ pháp: "Giáo chủ, vì sao không cho chúng ta cùng tiểu giáo chủ đi kinh thành?"

Sở Trường Ca nghễ hắn liếc mắt một cái, thản nhiên hỏi: "Có phải ngươi ăn độc dược đến nghiện hay không?"

Khoảnh khắc, khóe mắt Bắc hộ pháp hung hăng rạo rực. Vì sao ngay lúc hắn hoài niệm tiểu giáo chủ giáo chủ lại nhắc cái loại chuyện làm người ta sinh hận ý này? Nếu không phải giáo chủ nhắc tới, hắn cũng đã quên, ngày đó mới từ Tây Thục trở về, vừa gặp phải tiểu giáo chủ miệng đã bị nhồi vào các loại độc dược, mấy ngày kế tiếp, ngày nào cũng ăn độc dược. Hiện tại, hắn đã bách độc bất xâm. Nghe nói trước khi hắn trở về một ngày, tiểu giáo chủ nghiên cứu ra biện pháp làm cho người ta bách độc bất xâm, lại buồn không có người thí nghiệm thuốc. Cho nên khi hắn đến, giáo chủ liền chỉ cho hắn một con đường không thể quay về...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.