Phượng Thành không biết nên trả lời thế nào, ấp úng hơn nữa ngày, mới nói: "Là hắn thay ngươi giải."
"Giải như thế nào?"
"Dùng nội lực đem độc tố hít vào trong cơ thể chính hắn."
‘Ầm’. Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy đỉnh đầu một trận trời sụp đất nứt, thân mình giống như cũng theo hủy diệt này sụp đổ rơi vào vực sâu không đáy. Nhìn không thấy trời, chân không chạm đất.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Sở Mộ Dung bắt lấy một cánh tay Mộ Dung Vân Thư, quay đầu lo lắng nhìn về phía Phượng Thành, "Phượng thúc thúc, sắc mặt mẹ thực khó coi."
Phượng Thành không nói, thật có lỗi nhìn Mộ Dung Vân Thư, chờ đợi bão táp tiến đến. Khiến hắn ngoài ý muốn là, Mộ Dung Vân Thư thực im lặng, im lặng khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
"Nhưng... Hắn đã không từ mà biệt. Ngay cả Dương tả sứ cùng Hướng hữu sứ cũng không biết hắn đi nơi nào."
Mộ Dung Vân Thư nghĩ nghĩ, nói: "Hắc Phong Sơn?"
"Tả hữu sứ đã về Hắc Phong Sơn, nếu hắn ở nơi này, nhất định sẽ đưa tin tức đến. Nhưng mà bọn hắn không báo tin." Nói cách khác, Sở Trường Ca không ở nơi này.
Mộ Dung Vân Thư trầm mặc một lát, nói: "Ta muốn một mình yên tĩnh."
Phượng Thành đồng ý gật đầu, ý bảo tiểu Mộ Dung theo hắn đi ra ngoài.
Trong chớp mắt người vừa bước qua cửa phòng, cả người Mộ Dung Vân Thư hư thoát.
Muốn khóc, nhưng đáy mắt không có lệ. Nàng ôm miệng mình, không ngừng lắc đầu. Trên mặt không có một giọt lệ, so với lệ rơi đầy mặt còn bi thương hơn. Mặc dù nhắm mắt lại, cũng không ngăn được đáy lòng tuyệt vọng.
Ông trời, nửa đời trước của nàng rất thuận buồm xuôi gió, cho nên nửa đời sau mới tràn ngập nhấp nhô sao? Nếu là như thế này, sao không để nàng một lần sống lại, nửa đời trước nhận hết cực khổ, một khắc bắt đầu gặp gỡ hắn là nửa đời sau gió êm sóng lặng...
*
Nhìn người trước mắt vẻ mặt không gợn sóng sợ hãi, Phượng Thành hoàn toàn chịu thua. Hắn nghĩ đến, nữ tử dù kiên cường, gặp chuyện như vậy, cho dù không hỏng mất cũng sẽ sa sút ý chí tinh thần. Nhưng hắn sai lầm rồi. Mộ Dung Vân Thư so với người hắn chứng kiến qua cũng kiên cường hơn, hoặc là cố chấp hơn. Cố chấp bắt buộc chính mình bảo trì bình tĩnh.
Sở Trường Ca nói đúng. Tìm kiếm hắn chính là ý niệm sống sót của nàng. Chỉ cần hắn thủy chung không có tin tức, nàng vẫn sẽ kiên cường.
Phượng Thành đột nhiên nhớ tới Sở Tích Nguyệt. Có phải nàng cũng giống Sở Trường Ca hay không, không đành lòng cho hắn biết nàng đã chết đi, cho nên chưa từng cáo biệt, cũng không từng xuất hiện trong mộng của hắn.
Ha ha, thật không hổ là thai long phượng. Nói biến mất liền biến mất, không để lại chút tin tức nào, thậm chí không lưu lại một chút dấu vết để hắn truy tìm. Phượng Thành cười cười, đột nhiên khóc lên.
Nam nhi không dễ rơi lệ, chính là chưa tới chỗ thương tâm.
Bốn năm trước mất đi tình cảm chân thành, bốn năm sau mất đi bạn thân. Chẳng lẽ Phượng Thành hắn cả đời này nhất định sống mà không ngừng mất đi người thân sao?
"Ngươi có biết Vô Hoa cốc không?" Mộ Dung Vân Thư đột nhiên hỏi.
Phượng Thành hoàn hồn, "Biết. Cốc chủ là Bạch Dạ Phong. Hỏi cái này làm gì?" Bỗng nhiên, không đợi Mộ Dung Vân Thư trả lời, Phượng Thành bừng tỉnh đại ngộ, "Hay là ngươi hoài nghi Sở Trường Ca đi Vô Hoa cốc?"
Mộ Dung Vân Thư: "Ta không thể nghĩ ra nơi nào khác."
Nàng nhớ rõ Sở Trường Ca từng nói qua, Vô Hoa cốc chuyên môn thu giữ người giang hồ bị kẻ thù đuổi giết. Kẻ thù của hắn nhiều, mà hiện tại thân mang kịch độc, chỉ có bốn chỗ có thể bảo vệ hắn chu toàn —— tổng đàn ma giáo Hắc Phong Sơn, Mộ Dung phủ, Thiếu Lâm tự cùng Vô Hoa cốc. Hai chỗ đầu tiên không có tin tức của hắn, mà Thiếu Lâm tự là nơi nàng trúng độc, hắn tuyệt đối không có khả năng đến đó. Vậy chỉ còn Vô Hoa cốc.
Nhưng vấn đề là, tuy rằng nàng có đi qua Vô Hoa cốc một lần, nhưng khi đó có Sở Trường Ca, nàng một lòng nghĩ chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn, đi nơi nào đều giống nhau, cho nên căn bản sẽ không chú ý là đi vào như thế nào, rời đi như thế nào. Càng không biết Vô Hoa cốc rốt cuộc ở nơi nào.
"Nhưng Vô Hoa cốc luôn luôn thần bí, không ai biết nó ở nơi nào. Hơn nữa bên ngoài Vô Hoa cốc cơ quan rất nhiều, cho dù đã biết vị trí, cũng vào không được." Phượng Thành nói.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Ngươi cũng không biết?"
Phượng Thành: "Vì sao hỏi như vậy?" Hắn không biết rất kỳ quái sao?
Mộ Dung Vân Thư: "Bạch Dạ Phong cùng Sở Trường Ca giao tình rất sâu."
Phượng Thành: "Ta biết. Nhưng ta chưa từng gặp Bạch Dạ Phong."
"Chàng chưa từng dẫn ngươi vào?" Mộ Dung Vân Thư không tin lời của Phượng Thành. Đều là bạn tốt của Sở Trường Ca, hai người bọn họ không có khả năng chưa thấy qua đối phương.
"Bạch Dạ Phong chưa bao giờ rời khỏi Vô Hoa cốc. Ngoại trừ Sở Trường Ca, người gặp qua hắn toàn bộ đều ở Vô Hoa cốc." Phượng Thành cũng không biết Sở Trường Ca từng mang Mộ Dung Vân Thư đi qua một lần.
"Hắn không ra cốc, ngươi có thể vào cốc."
Khóe miệng Phượng Thành run lên, nói: "Đa tạ ngươi để mắt đến ta. Nhưng mà kia là nơi quỷ quái, đi vào liền không ra được, ta không muốn lấy mạng của mình làm tiền đặt cược đi thử võ công của Bạch Dạ Phong."
Nói cũng không được. Mộ Dung Vân giãn mi lại nghĩ nghĩ, nói: "Người giang hồ bị kẻ thù đuổi giết nếu có thể tìm được Vô Hoa cốc, nhất định có người biết nơi đó. Đông hộ pháp, chuyện này liền cầu xin ngươi."
Đông hộ pháp: "Phu nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định tra được vị trí Vô Hoa cốc."
*
Bốn người Đông Nam Tây Bắc đã ra cung ba ngày, vẫn như cũ không truyền đến tin tức gì. Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư có chút ngồi không yên. Nàng luôn luôn một bộ dạng bình tĩnh, cũng bị đảo điên hoàn toàn. Nàng không thể lại ngồi chờ chết, một giây cũng không được.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Sở Mộ Dung mặc long bào đi vào cửa, thấy Mộ Dung Vân Thư ở trong phòng băn khoăn thả bước, bộ dáng nôn nóng bất an.
"Không có gì." Có người xuất hiện, Mộ Dung Vân Thư lập tức khôi phục diện mạo nhàn nhã theo thói quen, áp chế xao động trong lòng, nói: "Bãi triều?"
"Dạ." Sở Mộ Dung với tay lấy kim quan trên đầu xuống để ở trên bàn, oán giận nói: "Sao cha còn chưa trở lại làm việc thay con? Mệt chết."
"Đừng mơ. Cha con thật vất vả mới đem phiền toái ném ra ngoài, làm sao lại có thể trở về làm việc?" Mộ Dung Vân Thư cười có chút miễn cưỡng. Nàng còn chưa nói cho tiểu Mộ Dung chuyện Sở Trường Ca. Sợ con không tiếp nhận được.
Sở Mộ Dung nhíu mày, một bộ dáng biết vậy chẳng làm, "Sớm biết vậy lúc trước sẽ không làm hoàng đế."
Mộ Dung Vân Thư: "Làm hoàng đế cũng có chỗ hay của làm hoàng đế."
Sở Mộ Dung: "Chỗ hay gì?"
"Sẽ không không có việc để làm." Mộ Dung Vân Thư nói dễ dàng.
Sở Mộ Dung liếc mắt xem thường, "Không làm hoàng đế con cũng có rất nhiều chuyện có thể làm."
"Con trước kia là gây tai họa bốn phương, hiện tại là tạo phúc cho dân chúng, tính chất không giống nhau."
Sở Mộ Dung ngửa cổ nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Con vẫn thích gây tai họa bốn phương."
"... Làm hoàng đế có thể ngồi long ỷ ngủ long sàn." Mộ Dung Vân Thư nghĩ đến một điều được tính là tốt.
Sở Mộ Dung: "Không thể thoải mái bằng ghế dựa, giường trong nhà."
Đương nhiên, đồ đạc trong Mộ Dung phủ đều là dựa theo tiêu chuẩn Thái Hậu mà chế tạo. "Làm hoàng đế có thể ‘một lời nói vạn người theo’."
"Cha không phải hoàng đế, dường như cũng ‘một lời nói vạn người theo’?"
"... Người theo cha con đều là một ít giang hồ lỗ mãn, người theo con là người làm công tác văn hoá, không giống nhau."
"Nhưng mà con cảm thấy giang hồ lỗ mãn càng đáng yêu." Sở Mộ Dung sâu kín liếc mắt người đi theo bảo vệ, nói: "Bọn họ làm việc hiệu suất cao, lại không giống người làm công tác văn hoá, thật là huyên náo."
Ặc, được rồi, nàng cũng càng thích giang hồ lỗ mãn. Mộ Dung Vân Thư cảm giác chính mình không còn biện pháp, bỗng nhiên khóe mắt nhoáng lên một cái liếc đến cung nữ quét rác ở cửa, nhất thời linh quang chợt lóe, nói: "Làm hoàng đế có thể có ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung."
Sở Mộ Dung nháy mắt mấy cái, "Cái gì gọi là ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung?"
"A... Chính là, con có thể cưới rất nhiều thê tử."
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mộ Dung nhăn thành một đường, "Cha cưới một thê tử cũng đã hoàn toàn không có cách, con mà cưới nhiều, chẳng phải rất nhanh liền hết cách? Con không cần ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung."
"..." Ý nghĩ rất tốt, nam nhân nên chung tình. Nhưng mà có một chút —— "Cha con là người trời sinh không có cách, cùng việc cha con cưới thê tử không có nửa điểm quan hệ."
"Có quan hệ." Sở Mộ Dung nói: "Cha ở trước mặt người khác vẫn là uy phong lẫm lẫm, chỉ ở trước mặt phu nhân của mình mới có thể biến thành kẻ phụ hoạ. Là phu nhân của cha làm cho cha biến thành kẻ phụ hoạ."
"... Mộ Dung, vị "Phu nhân" con đang nói đến hiện tại đang ngồi trước mặt con."
"Con biết."
"Vậy mà con cãi lại không ngừng lại nói chuyện không dễ nghe?"
"Con cố ý." Vô cùng nhàn nhã.
"..." Thật sự là đứa con quí báu mà. Nói tới nói lui khẩu khí giống nàng như đúc.
Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên phát hiện, cùng tiểu Mộ Dung đấu võ mồm, có thể làm cho nàng tạm thời quên bi thương. Đại khái là ở trên người của con, có thể nhìn thấy bóng dáng Sở Trường Ca. Có con theo bên người, tâm an tĩnh rất nhiều.
Lúc này, một lão công công bỗng nhiên khom lưng đi vào, nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu, Nhiếp đại nhân cầu kiến."
Nhiếp Thanh: "Hoàng Thượng đi Vĩnh Hòa cung nhìn một cái sẽ biết."
Sở Mộ Dung nhíu mày: "Ngươi nói thẳng thì tốt rồi. Dù sao ta cùng bọn họ không có cách nào nói chuyện."
"Hoàng Thượng chỉ cần nhìn." Thấy mày mặt Sở Mộ Dung còn nhăn, Nhiếp Thanh đành phải vô cùng bảo thủ giải thích, "Cái loại trường hợp này... Ngôn ngữ không cách nào hình dung."
"Như vậy sao?" Khóe miệng Sở Mộ Dung nhếch lên, vô cùng hứng trí, "Đi, đi nhìn một cái." Hắn thích việc ngôn ngữ không cách nào hình dung gì đó.
Mộ Dung Vân Thư: "Không giải thích trước cho mẹ một chút sao?" Hai vị bên trong Vĩnh Hòa cung là người nào? Xảy ra chuyện gì mà đánh nhau?
Sở Mộ Dung cười hắc hắc, "Chuyện này nói ra rất dài, con vừa đi vừa kể."