Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 22: Bí mật của vòng tai



Hôm sau, khi Mộ Dung Vân Thư tỉnh ngủ, đầu tiên nhìn thấy là một đôi ánh mắt ai oán.

“Tiểu thư, người rốt cục đã tỉnh.” Lục nhi hữu khí vô lực.

“Ừ.” Mộ Dung Vân Thư ngồi xuống, lại thấy Nhiếp Thanh trưng ra bộ mặt kỳ quặc như nhà có người chết ngồi ở cách đó không xa, giống như cùng nàng có thâm cừu đại hận.”Nhiếp đại nhân là chưa ăn no hay là không ngủ tốt vậy?” Nàng thản nhiên hỏi.

“Phượng, Linh, làm, sao, đây?” Gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi vẫn còn chưa có đi cứu Phượng Linh?” Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, đối với hành vi chậm trễ của ‘bạn bè’ muội muội của phu quân tương lai như thế cảm thấy bất mãn.

“Ngươi không phải nói tất cả nghe hiệu lệnh của ngươi sao?!” Nhiếp Thanh gầm nhẹ.

Mộ Dung Vân Thư lộ ra một vẻ mặt ‘nha~’, sau đó nói: “Nàng còn ở trong phòng.”

” Phòng nào?”

Mộ Dung Vân Thư liếc hắn một cái, coi như lười trả lời loại vấn đề không cần thiết này, kéo kéo quần áo đã nhăn nhúm không chịu nổi trên người, nhìn Lục nhi phân phó nói: “Mang chút nước ấm đến, ta muốn tắm rửa thay quần áo.”

Nhiếp Thanh nghe vậy đại quẫn, trên mặt nổi lên sắc hơi hơi hồng, rầu rĩ đứng dậy ra cửa, miệng còn nói ‘quả thực không chút giống nữ nhân’.

Mộ Dung Vân Thư chỉ làm như không hề nghe thấy, dùng trâm vấn tóc lên cho gọn, nghiễm nhiên lại là tóc búi dành cho phụ nữ đã có chồng.

Lục nhi không nói gì chỉ nhìn, cũng không phải không có khăn trùm đầu, tiểu thư làm gì mỗi lần tắm rửa đều phải búi kiểu tóc đó… đã muốn gả có phải hay không…

Nhưng mà, trước mắt có cái vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

“Tiểu thư, hành lí của chúng ta không thấy, nơi này phía trước không thôn sau lại không có cửa hàng, người lấy quần áo gì để thay?”

“Em xuống gầm giường để tìm xem.”

Lục nhi khó hiểu nháy mắt mấy cái, theo lời nằm úp sấp đi xuống tìm, rất nhanh liền kinh hỉ kêu lên: “Tiểu thư, thật sự ở dưới giường nha!”

“Ừ, đi đem nước ấm đến.”

Lục nhi ôm hành lý liếc chủ nhân nhà mình mấy cái, cuối cùng nuốt vào đầy bụng nghi hoặc, ra ngoài chuẩn bị nước.

*

Ước chừng sau nửa canh giờ, rửa mặt chải đầu xong, Mộ Dung Vân Thư mặc một thân quần áo thướt tha xuống lầu, trên đầu dùng một cây trâm phượng, cẩn thận tỉ mỉ búi kiểu tóc của thiếu nữ, mái tóc đen dày như thác đổ trên lưng, gương mặt trái xoan không phấn trang điểm mà tự thành phong vận, vẻ mặt vân đạm phong khinh, bước chân vững vàng, thướt tha như tiên tử lầm nhập hồng trần.

Theo bước nàng đến chỗ bàn ăn của đám người Nhiếp Thanh thực khách trong đại sảnh đều không kìm được mà đưa mắt dõi theo.

“Mộ Dung tỉ, ngươi hôm nay thật đẹp!” Phượng Linh cảm thán.

Lục nhi cũng gật đầu như giã tỏi, nàng sớm đã nói qua tiểu thư thích hợp nhất là mặc đồ trắng.

Nhiếp Thanh chỉ cúi đầu uống trà, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới một cái.

“Các ngươi còn một khắc.” Nói xong, Mộ Dung Vân Thư nhấc chân liền muốn đi ra ngoài.

“Đợi chút a tiểu thư, người không cần đồ ăn sáng sao?”

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, hỏi ngược lại: “Em thật sự nuốt trôi sao?”

Lục nhi nháy mắt mấy cái, vì sao ăn không vô? Phút chốc, nghĩ đến con rắn ngày hôm qua, dạ dày bắt đầu cuồn cuộn như sóng biển dồn dập.”Em không ăn.” Nàng hiện tại ngay cả bánh bao đều có thể xem thành là con rắn…

Nhiếp Thanh cũng bỗng nhiên đứng lên, tỏ vẻ hắn ‘ăn no ‘.

Chỉ có Phượng Linh vẻ mặt kì lạ, bụng đang đói meo, tối hôm qua nàng ở trên giường để ngủ thẳng đến hừng đông, bỏ lỡ bữa tối, hiện tại đang đói meo, rất thèm ăn.”Chờ một chút thôi, ta vừa bắt đầu ăn mà. Dù sao còn có thời gian rất dài phải ngồi trên xe ngựa, trước ở trong này ngồi nghỉ một chút, chờ ta ăn xong. Được không, Mộ Dung tỉ?”

Mộ Dung Vân Thư liếc mắt nhìn nàng, “Ta ra bên ngoài chờ.” Nàng hiện tại ngửi được hương vị thức ăn ăn liền buồn nôn.

Lục nhi cùng Nhiếp Thanh cũng ra ngoài theo, bỏ lại một mình Phượng Linh một bên vừa bánh bao một bên uống cháo, còn ăn rất vui vẻ.

Khi ba người tới ngoài cửa, xa phu đã đem xe ngựa chờ sẵn ở đó. Mộ Dung Vân Thư đang định lên xe ngựa, chợt nghe Lục nhi hỏi, “Tiểu thư, con rắn ngày hôm qua, thật là người triệu hồi ra đến sao?”

“Ừ.”

“Người làm sao có thể có loại bản lãnh này?” Lục nhi cảm thấy chủ nhân rất thần thông quảng đại, ngay cả con rắn, sinh vật đáng sợ như vậy cũng nghe lời của nàng, không hổ là người nhà Mộ Dung.

“Năm đó sau khi bị rắn dọa sợ tới mức ba ngày ăn không vô, ta bắt đầu tìm cách để sai khiến nó.”

Lục nhi bỗng nhiên nhớ tới, năm chủ nhân mười tuổi, bắt đầu từ một ngày nào đó, mỗi ngày ôm một đống kì thư cổ quái chạy đến rừng trúc phía sau núi vừa gõ vừa đánh, sau đó còn dùng nhiều tiền sai người chế một cái đàn tranh phát không ra âm, vì thế lão gia thiếu chút nữa đem hết những người làm thứ đó đuổi ra khỏi Mộ Dung phủ, may mắn có chủ nhân cầu tình…

Đột nhiên giật mình một cái, Lục nhi chợt hiểu, “Cái đàn tranh… Vòng tai… Cùng đàn tranh không phát âm giống nhau…” Nàng nghĩ tới, chủ nhân năm đó cầu tình có nói là ‘Không phải đàn tranh không phát âm, là nó phát âm phụ thân nghe không được’. Thì ra ý chủ nhân của là — người nghe không được, rắn thì nghe được!

Ánh mắt của Lục nhi càng ngày càng hoảng sợ, tiểu thư… Tiểu thư lại đem ‘hung khí’ nguy hiểm như vậy làm thành vòng tai…

“Đầu của em tiến bộ không ít.” Mộ Dung Vân Thư thật cao hứng có thể không cần phí võ mồm giải thích. Kỳ thật nàng lúc trước nghiên cứu phương pháp khống chế các loại rắn đơn thuần chỉ là muốn ở trước mặt rắn đòi lại một chút uy phong, để báo thù ‘ba ngày không ăn uống’. Rồi sau đó lại tìm người tạo ra cái vòng tai này, là để phòng thân — ngừa khi lại bị rắn khi dễ, nhưng may mắn lại cứu nàng lần này. Kỳ thật hôm qua nếu không thật sự bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn dùng biện pháp này. Tuy rằng không có mở mắt xem, nhưng chỉ là nghĩ đến cảnh tượng cả đoàn rắn múa may loạn cuồng, đã đủ nàng buồn nôn suốt mấy ngày.

“Sao ngươi lại biết Phượng Linh ở ngay phòng nàng?” Nhiếp Thanh vốn muốn hỏi chuyện con rắn trước, nhưng vừa nghe Lục nhi nhắc tới vòng tai, đàn tranh, lại xem vòng tai đàn tranh trên vành tai người nào đó, đã hoàn toàn hiểu được. Nhìn ánh mắt của nàng bất chợt cũng trở nên e ngại. Từ nay về sau, chọc trời chọc đất, tuyệt đối không chọc nữ nhân họ Mộ Dung…

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy quay đầu, ánh mắt vừa dời qua đã thấy hắn run rẩy.”Nhiếp đại nhân rất lạnh?” Nàng kỳ quái hỏi.

Nhiếp Thanh cắn răng, “Có một chút.”

Đôi mắt phượng của Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích, xem như tiếp nhận lời giải thích này, vì thế nói: “Nếu người mà Giang châu tứ quái muốn đối phó là ta, bọn họ sẽ không ngốc đến nỗi bắt cóc Phượng Linh trước dẫn đến đả thảo kinh xà…”

Nói đến đây thấy Nhiếp Thanh lại run rẩy, Mộ Dung Vân Thư xem như hiểu được vẻ mặt của hắn vì sao lại quái dị như vậy. Nàng tiếp tục nói:

“Huống hồ, ngoài phòng của Phượng Linh một mặt là vách núi đen, một mặt là đường lớn, bắt cóc thì không thể nhảy cửa sổ đào tẩu, càng không thể ôm một người sống to đùng từ cửa trước rời khỏi khách điếm, cho nên nàng chỉ có thể còn ở trong phòng.”

“Không có lợi ích gì, vì sao đối phương lại phải tốn công lớn như thế?”

“Ta nói, đả thảo kinh xà…” Thấy hắn lại run cầm cập, Mộ Dung Vân Thư rốt cục nhịn không được nói: “Ta còn không sợ, một đại nam nhân như ngươi nếu có lỡ bị rắn cắn…”

Lại run.

Mộ Dung Vân Thư tính tình phi thường tốt tặng cho hắn một cái nhìn xem thường vô cùng hàm súc, tiếp theo trở lại chuyện chính, “Đối phương cố ý làm ra chuyện bắt cóc Phượng Linh cùng hành lí của ta, chính là vì đả thảo kinh… Người, nhắc nhở ta có người đang muốn bất lợi đối với ta.”

“Căn cứ theo ngươi nói như vậy, đối phương là bạn không phải địch?”

Mộ Dung Vân Thư giống như vô tình thản nhiên liếc cái bàn nào đó trong khách điếm một cái, nói: “Không chắc chắn.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Phượng Linh đã ăn uống no đủ, cười tủm tỉm nhảy ra “Có thể đi rồi!”

Đoàn người ngồi lên xe ngựa, chậm rãi hướng tiếp theo chạy tới Khánh Viễn trấn.

Bên trong khách điếm, một bàn có ba nam tử mặc hoa phục đang ngồi, ngồi ở thượng vị là một người đầu đội kim quan, tay áo viền vàng, khí vũ hiên ngang, chỗ thiếu hụt duy nhất là, trên gương mặt bên trái có một đạo sẹo do đao chém không dài không ngắn, làm cho gương mặt lạnh lùng kia có vẻ có chút dọa người. Người này đúng là con của Thục Trung Lương vương, Tiểu Lương vương Hoa Dạ Ly.

“Ánh mắt của chủ nhân quả nhiên rất tốt, Mộ Dung Vân Thư thật thông minh tuyệt đỉnh, gan dạ sáng suốt hơn người. Nếu tài năng của nàng thuộc về quyền sử dụng của chủ nhân, không sợ đại sự bất thành.”

Hoa Dạ Ly đôi mắt đen như mực, nhìn hướng xe ngựa rời đi, nói: “Nữ nhân giống như nàng, cho dù là cùng đường, chỉ sợ cũng sẽ không nghe lệnh ai.”

“Vậy ý của chủ nhân là…”

Hoa Dạ Ly không nói tiếp, chỉ mang vẻ mặt khó lường tiếp tục nhìn phương xa.

“Chủ nhân, kỳ thật ngài có thể suy nghĩ cưới nàng ấy làm phi, một khi nàng gả nhập vương phủ, còn sợ không giúp ngài sao?”

“Nàng ngay cả thái tử phi cũng không làm, làm sao dễ dàng làm Vương phi của ta?” Ánh mắt Hoa Dạ Ly trầm xuống, nói: “Hơn nữa, kết cục của việc trắng trợn tranh nữ nhân với Sở Trường Ca, các ngươi vẫn chưa nhìn thấy sao? Thái tử hiện tại không chỉ có bị hại đến thân mang bệnh độc, còn bị người của ma giáo một tấc cũng không rời âm thầm giám thị, muốn tiếp tục tiếp cận Mộ Dung Vân Thư so với lên trời còn khó hơn.”

” Cách làm của Sở Trường Ca tuy rằng quá kiêu ngạo, nhưng mà cũng là giúp chúng ta một đại ân. Tánh mạng của Thái tử nguy ở sớm tối, trong triều đã có không ít đại thần bắt đầu can gián đòi lập thái tử khác.”

” Hoàng Đế chỉ có mình hắn là con trai độc nhất, sẽ không sửa lập người khác.” Hoa Dạ Ly buông chén trà, đứng lên nói: “Khởi hành, hồi Thục Trung.”

“Không theo dõi Mộ Dung Vân Thư sao?”

“Mỗi một thôn trấn kế tiếp đều có người của ma giáo bảo vệ, người của phụ vương không thể gây thương tổn nàng.” Hoa Dạ Ly vừa đi ra ngoài vừa nói: “Huống chi lần này ta đến, cũng chỉ vì xác nhận giá trị của nàng. Nàng nếu ngay cả tự bảo vệ mình cũng thành vấn đề, sẽ không tư cách đứng ở bên cạnh ta.”

*

Cùng lúc đó, bên trong một khu trang viên ở khu rừng núi hoang vắng nào đó ở Tây Châu Sở Trường Ca vô cùng nhàn nhã uống trà, thuận tiện nghe tứ đại hộ pháp Đông Tây Nam Bắc đang truyền đến tin tức.

“Do tuyên truyền của Giang Châu tứ quái, chuyện trước mười lăm tháng tám sẽ ngủ lại Giang Hồ khách điếm, đã lan truyền khắp nơi ở trên giang hồ.”

Sở Trường Ca sẽ nhướng mày kiếm, không lắm để ý hỏi lại: “Vậy thì sao?”

“Cừu gia của ngài rất nhiều.” Đông hộ pháp có lòng tốt nhắc nhở.

“Nhưng không mấy người có gan xông vào giang hồ khách điếm.”

“Bọn họ có thể ở bên ngoài thiết kế mai phục.”

“Vậy rất tốt.” Hai tròng mắt của Sở Trường Ca nhíu lại, trên gương mặt tuấn mỹ nở ra một nụ cười cực kì ôn hòa, nói: “Đỡ cho ta phải phí sức đào hầm chôn xác.”

Có làm cũng là chúng tôi làm thôi. Bốn người nói thầm trong lòng.

Trầm mặc ba giây, Đông hộ pháp còn nói: ” Ngài không muốn biết tin tức là ai truyền ra?” Ngữ khí mười phần không có ý tốt.

Sở Trường Ca nâng chung trà lên nhấp một ngụm, khóe miệng dâng lên một nụ cười thích thú, “Ngoại trừ nàng, còn có thể có ai?”

“Giáo chủ quả nhiên nhìn rõ mọi việc”. Đông hộ pháp rất thất vọng, giáo chủ quả nhiên không thèm để ý.

“Nghe nói phu nhân chúc Giang Châu tứ quái giết ngài mã đáo thành công.” Nam hộ pháp chưa từ bỏ ý định còn thêm.

Bỗng dưng, mày kiếm trầm nhanh xuống, giữa con ngươi đen lộ ra chút sát khí. Nhưng thoáng chốc, Sở Trường Ca nhẹ lay động chén trà trong tay, nói: “Nàng biết Giang Châu tứ quái là đi tìm cái chết, cho nên mới chúc bọn họ mã đáo thành công”.

“Giáo chủ thật là anh minh! Phu nhân cũng để cho bọn họ truyền lời đến ngài, muốn ngài ra tay dứt khoát. Bắc bộ pháp rất sợ đến phiên mình không nói có thể sẽ kết thúc. Vì vậy tranh với Tây hộ pháp lên tiếng trước, kết quả nhận lấy ba ánh mắt khinh bỉ, nhất thời nhớ tới lần này chuẩn bị báo tin tức với mục đích đả kích giáo chủ, hẳn là tin dữ không báo tin vui..

Sở Trường Ca hết sức sung sướng, nói: “Loại lời nói này bọn họ cũng có can đảm truyền ra?”

“Nghe nói vô tình bị người bên ngoài nghe trộm.” Nói xong không quên lại trừng mắt liếc Bắc hộ pháp, thành sự không đủ lại bại sự có thừa!

Bắc hộ pháp tự giác cúi đầu nhận tội. Nói sai, thật tình nói sai.

Sở Trường Ca không để ý tới bốn vị hộ pháp “nội đấu”, tay chậm rãi chuyển động chén trà, nhìn gò núi nổi cách đó không xa, cười mà như không nói.

“Giáo chủ cười cái gì vậy?” Bắc hộ pháp dùng khuỷu tay chọc thắt lưng Tây hộp pháp, nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?” Tây hộ pháp đối với người nào đó giành lên tiếng trước đã vậy lại còn là nói sai vẫn còn để bụng.

Đông hộ pháp nghĩ hai tiểu đệ Tây, Bắc hành vi cực kỳ ấu trĩ. Vì vậy hắn không nhìn, tiếp tục đáp: “Giáo chủ, thuộc hạ hôm nay nhận được tin Oa đầu bếp dùng bồ câu đưa tin, nói rằng hắn mang theo thư mà tự tay phu nhân xác thực đã tới kinh thành rồi, có chuyện quan trọng bẩm báo. Ngài xem, có cần kéo dài lộ trình một chút không?”

Nghe vậy, khóe miệng Sở Trường Ca cong lên vài phần, nói rằng: ‘Đến thôn kế tiếp dừng lại lâu hơn”.

Tự tay viết thư à..Không biết nàng lại viết cái gì để trêu chọc hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.