Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 31: Chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài



"Phu nhân không nói lời nào, vi phu đã có thể xem như nàng đã chấp nhận." Sở Trường Ca tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói.

Mộ Dung Vân Thư thở dài, gặp nam tử họ Sở này, yên lặng cũng thay đổi không còn là vàng nữa rồi."Sở giáo chủ phong hoa tuyệt đại, lo gì không ai thèm lấy? Cần gì phải oán hận, vội gả như thế."

"Phốc ——" Có người phun.

Mộ Dung Vân Thư lúc này mới chú ý tới, quần chúng vây xem không phải một, cũng không phải là hai, mà là mười, hai mươi, tướng mạo khác nhau, thần sắc khác nhau, mặc khác nhau, trên người lại có một cỗ khí chất đồng dạng tự cho là thanh cao, vừa nhìn đã nhận ra là đại cao thủ võ lâm chính phái có lai lịch. Rồi nhìn lại mỗ nam tử họ Sở, cẩm y hoa phục, bên ngoài như nạm vàng, giơ tay nhấc chân tất cả đều mang vẻ tự nhiên mà phóng khoáng kẻ khác muốn học cũng không học được, nghiễm nhiên như một công tử nhà giàu có, thật là kim quý làm người ta giận sôi. Khó trách hắc bạch hai nhà đều không chứa chấp hắn. Đổi lại là nàng, gặp người tướng mạo tuyệt đẹp, võ công tuyệt cao, khí chất tuyệt cao, còn có được danh Đại Ma Đầu Kim Sơn như hắn, cũng sẽ không nhịn được giương lên lá cờ chính nghĩa vì dân trừ hại, âm thầm ghen tỵ một phen.

Đang nghĩ đến mất hồn, chợt nghe hắn nói, "Phu nhân nhìn đủ chưa?" Mộ Dung Vân Thư lập tức hồi hồn, không biến sắc thu hồi tầm mắt, mượn nói chuyện để che giấu quẫn bách nơi đáy mắt, "Nhân vật giống như Sở giáo chủ dĩ nhiên là thấy thế nào cũng xem không đủ."

"A?" Sở Trường Ca cong cong đôi môi mỏng, tròng mắt đen xinh đẹp lóe lên tia tà mị, ánh mắt sáng quắc, cười nói: "Vậy phu nhân cứ tiếp tục xem, tùy tiện nhìn, nhìn kỹ, ngàn vạn lần đừng xem sót cái gì."

Xem nàng như xem tướng? Mộ Dung Vân Thư giống như vô ý tránh ra tầm mắt của hắn, nghiêng đầu đối với người thiếu niên người làm kia nói: "Làm phiền dẫn đường."

Thiếu niên không nói, xoay người đi vào trong. Mộ Dung Vân Thư đi theo vào cửa, vừa mới đi vài bước, Lâm Thủy Nhi lại bắt đầu kêu gào.

"Mộ Dung Vân Thư không phải người trong giang hồ, hôm nay Giang Hồ khách điếm vì nàng ta phá vỡ quy củ, không sợ giang hồ đồng đạo khác có ý kiến gì sao?" Lâm Thủy Nhi chính nghĩa lẫm liệt nói.

Lý Vô Nại vô cùng thụ giáo, nghiêm túc gật đầu, vô cùng nghiêm túc cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng là......" Hắn kéo dài giọng nói, chỉ một ngón tay vào người nào đó bên cạnh, nói: "Ta càng sợ hắn có ý kiến hơn."

Lâm Thủy Nhi nhìn theo hướng hắn chỉ phương hướng, tầm mắt vừa chạm phải Sở Trường Ca, nhất thời rũ mắt xuống, ấp úng nói: "Cho dù...... là..... Sở giáo chủ...... cũng không nên phá hư quy củ của giang hồ."

Không đợi Sở Trường Ca phản ứng, Lý Vô Nại lần nữa cười lên ha hả, nói: "Phương phu nhân thật biết nói đùa, trong mắt người tên Sở Trường Ca này nào có giang hồ quy gì củ, nói gì là phá hư quy củ."

Lâm Thủy Nhi cắn môi cau mày, một hồi lâu còn chưa cam tâm nói, "Nhưng Mộ Dung Vân Thư, nàng ta...... nàng ta......"

"Phương phu nhân nếu thật sự không muốn Mộ Dung tiểu thư ở khách điếm ta ta, ta lại có một chủ ý." Lý Vô Nại cười mị mị nói, nói xong còn nhìn Sở Trường Ca một cái.

"Cái chủ ý gì?" Lâm Thủy Nhi vội vàng hỏi.

Phương Hồng Phi kéo nàng ta, cố nén đầy bụng lửa giận, nói: "Thủy nhi, thôi, chúng ta đến khách điếm khác."

"Ngươi chớ xía vào!" Lâm Thủy Nhi hất tay của hắn ra, hỏi Lý Vô Nại, "Lý công tử, rốt cuộc có biện pháp gì có thể để cho Mộ Dung Vân Thư không trọ được ở Giang Hồ khách điếm?"

Mộ Dung Vân Thư buồn cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nàng vẫn cảm thấy ‘nữ nhân xinh đẹp không não’ những lời này rất, rất thất đức, nhưng vào giờ phút này, tình cảnh này, nàng bắt đầu ý thức được mình sai lầm rồi. Thất đức hay không thiếu đức, đáng tin hay không đáng tin, là phải nhìn đối tượng. Những lời này quả thật chính là để nói về Lâm Thủy Nhi mà sinh ra, quả nhiên là một chút đầu óc cũng không có.

Sở Trường Ca là đôi tay ôm ngực nghiêng người dựa vào cửa, mày kiếm bay xéo, tựa tiếu phi tiếu, vẻ mặt hứng thú dồi dào.

Lý Vô Nại mặt cũng đầy nụ cười, lại nhìn Sở Trường Ca một cái, sau đó nói: "Ta để cho Mộ Dung tiểu thư ở đây, hoàn toàn là bởi vì nàng ấy là vị hôn thê ta Sở Trường Ca. Nếu nàng ấy không phải, ta liền tuyệt đối không để cho nàng ấy bước vào ngưỡng cửa nửa bước."

"Nhưng nàng chính là thế mà!" Lâm Thủy Nhi không hiểu.

"Ngươi có thể làm cho nàng không phải a." Lý Vô Nại bí hiểm nói.

"Không để cho nàng là? Nhưng là như thế nào mới có thể làm cho nàng......"

"Câu dẫn Sở Trường Ca." Lý Vô Nại vô cùng bình tĩnh cắt đứt nàng, nói thẳng ra đáp án.

"Cái gì?!" Lâm Thủy Nhi sắc mặt biến đổi lớn, "Ngươi bảo ta câu...... dẫn...... Sở Trường Ca?!"

Sắc mặt của Phương Hồng Phi càng khó nhìn hơn, nắm chặt kiếm trong tay, giọng nói lạnh như băng đến mức cóng chết người nói: "Lý Vô Nại, trước mặt mọi người dẫn dụ phu nhân của Phương mỗ hồng hạnh vượt tường, ngươi có dụng ý gì?"

Lý Vô Nại nhún nhún vai, mặt mang biểu tình ‘ngươi quá khẩn trương’, nói rất thờ ơ: "Cần gì nói hồng hạnh vượt tường, nhiều nhất chẳng qua là chuyện xấu trong nhà bêu ra ngoài mà thôi."

Phương Hồng Phi bỗng chốc rút kiếm ra, thật nhanh xông lên trước đâm tới, trong nháy mắt kiếm đã gác ở trên cổ Lý Vô Nại."Lặp lại lần nữa thử xem!"

Nụ cười trên mặt Lý Vô Nại càng đậm, giơ tay lên chạm nhẹ kiếm phong, nói, "Kiếm không tệ, đáng tiếc kiếm pháp quá nát. Trong thời gian ngươi đâm ra một kiếm này, đủ để ta giết chết ngươi mười lần rồi." Nói xong, tay hơi dùng lực một chút, kiếm trong nháy mắt cắt thành bốn đoạn.

Phương Hồng Phi không dám tin lảo đảo lui về phía sau mấy bước, nắm kiếm chỉ còn dư một phần tư, run rẩy không dứt

"Thật vô dụng!" Lâm Thủy Nhi bực tức chạy đi. Nàng không hiểu, tại sao toàn thế giới cũng hướng về Mộ Dung Vân Thư? Rõ ràng nàng mới là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, nàng mới nên được mọi người ủng hộ......

Lý Vô Nại vỗ vỗ bụi trên tay, tầm mắt lướt qua Phương Hồng Phi, nhiệt tình hướng những người có liên quan chào hỏi, nói: "Phượng huynh, ngươi cuối cùng cũng nể mặt ta đến ở khách điếm. Đông Nam Tây Bắc, các ngươi cũng tới đưa bạc cho ta. Mau mau, mời vào."

Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, Phượng Thành đủ tư cách nàng không khó hiểu, nhưng bốn người kia, xem bọn hắn là chuyện đương nhiên, dáng vẻ oai hùng, đầy khí chất..... Chẳng lẽ cũng có lai lịch lớn.? Nhớ tới Khai Sơn Đại Hổ từng gọi Nam hộ pháp là Huyết Thủ Ấn Quách Thiểu Tề...... Thì ra là, có vài người, cũng không phải là từ vừa mới bắt đầu đã không có tên. Mặc dù nàng không rõ ràng lắm ‘Huyết Thủ Ấn Quách Thiểu Tề’ lợi hại đến bao nhiêu, nhưng mà nếu có thể đi vào được ngưỡng cửa này, tất nhiên cũng cùng những thứ cao thủ chính phái kia không phân cao thấp.

Cao thủ như thế, tại sao lại cam nguyện đảm nhiệm làm một hộ pháp không có tên ở ma giáo chứ? Mộ Dung Vân Thư bắt đầu đối với từ giang hồ này cảm thấy hứng thú. Ít nhất, nàng hiện tại rất muốn hiểu rõ vì sao một trăm hai mươi cao thủ trong hành lang mắt lom lom căm tức nhìn Sở Trường Ca, lại không một ai dám động thủ, chỉ sa sầm khuôn mặt uống rượu giải sầu.

Cho dù Sở Trường Ca thần thông đi chăng nữa nữa, nhưng song quyền khó địch tứ thủ, nhiều người như vậy cùng tiến lên, đè cũng có thể đè hắn chết...... Mộ Dung Vân Thư lại nhàn nhạt quét nhìn mọi người một cái, cất bước lên lầu. Cái khách điếm này, ba đào gợn sóng, sớm muộn cũng sẽ có đại sự xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.