Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 202: Chỉ có thể đùa giỡn lưu manh



"Đại khái là nghe lầm." Phượng Thành than nhẹ một tiếng, sau khi nói lời từ biệt với Cung chủ Ly Hận Cung giả, cùng Bạch Dạ Phong giục ngựa rời đi.

Bên trong xe ngựa, một loạt âm thanh bị ngăn trở. Trước kia cảm thấy Phượng Thành rất linh hoạt, lúc này sao lại khác vậy chứ?

Cung chủ Ly Hận Cung giả dỡ phòng bị xuống, nhìn theo bóng dáng hai người Phượng Thành cùng Bạch Dạ Phong trương lên một nụ cười lạnh, "Khởi hành." Sau đó trở về xe ngựa. "Thực thất vọng sao?" Nàng hỏi Mộ Dung Vân Thư.

Mộ Dung Vân Thư giương mắt nhìn về phía nàng, vô cùng bình tĩnh mỉm cười, tiếp theo cúi đầu tiếp tục khẽ vuốt mặt Sở Trường Ca.

Cung chủ Ly Hận Cung giả không dự đoán được phản ứng của nàng lại bình thản như vậy, không khỏi nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt. Cảm thấy, sự tình không dễ dàng mà qua như vậy.

Không thể không nói, có đôi khi trực giác nữ nhân lại chuẩn khiến người giận sôi.

Lúc chạng vạng, bỗng nhiên trời đổ mưa to, đoàn xe ra roi thúc ngựa, ngay khi cả người ướt đẫm thì tìm được một cái miếu đổ nát ở phía trước mà đụt mưa. Khéo là, Phượng Thành cùng Bạch Dạ Phong đã ở đây. Nhìn dung nhan (hai anh này là nam mà tác giả dùng từ này, các sắc nữ cũng biết là đẹp thế nào rồi ^^) sạch sẽ của bọn họ, hai người hẳn là khi mưa vừa mới bắt đầu rơi liền chạy vào, bởi vì trên quần áo bọn họ chỉ dính lác đác loang lổ vài vệt nước.

Nhìn thấy Phượng Thành cùng Bạch Dạ Phong, tâm Cung chủ Ly Hận Cung giả hơi hơi trầm xuống, nhưng sắc mặt vẫn bình thường như trước, vuốt cằm cười cười nhìn bọn họ, đến phía bên kia miếu đổ nát ngồi xuống nghỉ ngơi. Đám người Mộ Dung Vân Thư bị nhốt lại trong xe ngựa, tiếng mưa rơi ào ào bao phủ cảm giác tồn tại của các nàng.

Lại nhìn thấy đoàn người Cung chủ Ly Hận Cung giả, Phượng Thành cũng cảm thấy có chút bất ngờ, cùng lúc đó, cái cảm giác như lúc nảy càng thêm nồng hậu trong lòng, điều này làm cho hắn không khỏi nhíu mày.

"Sao vậy?" Bạch Dạ Phong thấp giọng hỏi.

"Không có gì." Phượng Thành lắc đầu, nhất định là hắn đa nghi. Nếu Mộ Dung Vân Thư ở trong này, tất nhiên sẽ không trốn trốn tránh tránh. Theo như tính cách của nàng, không bảo hắn nghênh đón thánh giá đã xem là tốt.

Ngoài miếu đổ nát mưa to dầm dề, trong miếu đổ nát lại yên lặng như tờ. Không khí kỳ diệu như vậy ước chừng duy trì trong nửa nén hương, bỗng nhiên, một bóng người ào vào, mặc một bộ áo ngắn màu xanh xám. Sau khi người nọ vọt vào miếu đổ nát, dùng áo ngắn vỗ vỗ nước mưa trên người, sau đó ném áo ngắn qua một bên. Đợi nàng ngẩng đầu, mọi người mới phát hiện trên mặt nàng che một mảnh khăn vuông, nhưng theo dáng người có thể thấy được nàng là cô gái ở tuổi thanh xuân. Nhất là đôi mắt kia, chỉ liếc mắt một cái liền đủ để trời đất suy sụp.

Phượng Thành cùng Bạch Dạ Phong đều nhìn thẳng mắt, nhất là Bạch Dạ Phong, trắng trợn nhìn chằm chằm nàng, thân mình mơ hồ đi về phía trước, nếu không phải Phượng Thành đúng lúc giữ hắn lại, hắn đã bay qua ôm lấy nàng.

"Bạch huynh." Phượng Thành lên tiếng nhắc nhở Bạch Dạ Phong không thể càn rỡ.

Bạch Dạ Phong lập tức hoàn hồn, thật có lỗi gục đầu xuống, nhấc ống tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng sóng to gió lớn luân chuyển. Quá giống, ánh mắt kia, quá giống. Thanh Yên, là nàng sao?

Cùng lúc đó, cô gái che mặt kia cũng nhìn chằm chằm Bạch Dạ Phong hồi lâu, khác với si mê của Bạch Dạ Phong, tầm mắt của nàng gợn sóng không sợ hãi, không có cảm xúc dao động gì. Nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, trong ánh mắt nhìn như gợn sóng không sợ hãi kia mang theo một tia kinh ngạc, che giấu rất sâu rất sâu, vẫn bị Phượng Thành phát hiện. "Các ngươi biết nhau?" Hắn thấp giọng hỏi Bạch Dạ Phong.

Bạch Dạ Phong lại giương mắt nhìn, lại phát hiện nàng đã ngồi xuống một ngõ ngách khác của miếu đổ nát, chỉ chừa cho hắn một bên viền mặt, nhìn không rõ cảm xúc. "Ánh mắt của nàng rất giống một người quen cũ của ta." Trong giọng nói tràn ngập buồn bã mất mát.

Phượng Thành nghe vậy tò mò, lại nhìn cô gái kia vài lần, nói: "Ta không biết người quen cũ ngoài Vô Hoa cốc của ngươi, trừ Sở Trường Ca ra, còn có người khác."

Bạch Dạ Phong: "Ừ, còn có một người."

Phượng Thành do dự một chút, hỏi: "Hay là lần này ngươi rời cốc, kỳ thật cũng không phải bị tru tréo của ta làm bức điên, mà là vì tìm nàng?"

"Cái lý do đó ngươi thực sự tin sao?" Bạch Dạ Phong kỳ quái liếc hắn một cái, hỏi: "Người bên ngoài các ngươi đơn thuần như vậy sao?"

Ặc. Vì sao hắn cảm thấy hai chữ "Đơn thuần" trong lời hắn ta nói càng nghe càng giống ngu xuẩn? Phượng Thành đại 囧, "Gần đây gặp quái thai nhiều lắm, cho nên chưa từng nghĩ là ngươi cũng thuộc nhóm quái thai."

"Nếu chính là quái thai trong mắt ngươi, thật ra ta rất vui mừng vì bị liệt vào nhóm đó."

"..." Lời này có ý là không muốn cùng một nhóm với hắn? Phượng Thành bỗng nhiên cảm thấy lời nói của Bạch Dạ Phong này ác độc so ra chỉ hơn chứ không kém Mộ Dung Vân Thư.

m thanh Phượng Thành và Bạch Dạ Phong nói chuyện không lớn cũng không nhỏ, bởi vì không cố ý lảng tránh, lại thêm người người ở đây tai thính mắt tinh, cho nên rất nhanh liền khiến cho người bên ngoài chú ý. Nhất là cô gái ngồi một mình ở góc, thân mình rung rung vài cái. Điều này làm cho Cung chủ Ly Hận Cung giả không khỏi nhìn nàng nhiều thêm vài lần, nhưng chung quy không nhìn ra manh mối.

Ba nhóm người đều không nói lời nào, trong miếu đổ nát lại lâm vào yên lặng. Mưa bên ngoài miếu, vẫn ầm ào như trước. Bên trong xe ngựa, buồn vui trộn lẫn. Vui là lại đụng phải Phượng Thành. Còn buồn là, Phượng Thành vẫn như cũ không biết bọn họ tồn tại. Xuyên qua khe hở nhỏ trên cửa sổ ở vách xe Mộ Dung Vân Thư nhìn không chuyển mắt về phía hai người Phượng Thành và Bạch Dạ Phong trong miếu, ý đồ khiến cho bọn họ chú ý. Thế nhưng không biết Phượng Thành suy nghĩ cái gì, vẫn cúi đầu. Mà Bạch Dạ Phong kia coi như bị cô nương ở góc sáng sủa bắt luôn linh hồn nhỏ bé đi rồi, vẫn luôn trương hai mắt nhìn bên kia, ngay cả đuôi mắt cũng không liếc ra bên ngoài một chút.

Giờ này khắc này, Mộ Dung Vân Thư xem như cảm nhận được cảm giác không ai nhìn đến —— cảm giác tương đối khó chịu.

Mộ Dung Vân Thư thở dài trong lòng một hơi, nhất định là bình thường nàng rất không coi ai ra gì, cho nên ở bước cuối cùng ông trời thích không nhìn nàng một phen. Về sau nhất định nhìn người chung quanh nhiều vài lần, cho dù là không người không thích nhìn, cũng nhìn ghét một chút. Đang nghĩ tới, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Rất nhanh, hai bóng người theo sau xe ngựa chạy tới, nhanh chóng vọt vào miếu đổ nát. Một già một trẻ, thoạt nhìn như là hai ông cháu. Già, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ áo choàng màu trắng, gầy trơ cả xương, dưới lớp áo choàng kia coi như chỉ còn một bộ khung xương, đong đưa đong đưa. Trẻ, giơ một mảnh lá sen rộng thùng thình lên trên đầu che mưa, tóc búi tán loạn, mặc bộ váy nhỏ màu hồng cánh sen, đôi mắt xám xịt cực kỳ linh động. Nàng ném lá sen, một mặt giũ nước mưa trên người, một mặt nói, "Ông nội (ông nội), không phải ông luôn có thể bấm độn mà tính sao? Vì sao trước khi ra cửa không tính được hôm nay trời sẽ mưa?"

Ông nội kia trừng mắt, cười hớ hớ nói: "Ta tính rồi đó thôi!"

"Ông tính rồi?" Cháu gái cũng khoa trương trừng lớn mắt, "Đã tính rồi sao ông không nói cho con biết?"

"Nói cho con, con còn có thể ra cửa sao?"

"Sẽ không."

"Cho nên không thể nói cho con."

"Ông nội, ông thật là xấu!"

"Tiểu Tình, ông nội đây là vì tốt cho con. Cô gái nhỏ hẳn là nên ra ngoài nhiều, mới có cơ hội gặp gỡ lang quân như ý."

"Hừ. Hiện tại con đã thành ướt sũng. Cho dù gặp gỡ lang quân như ý, người ta cũng sẽ không coi trọng con."

"Tiểu Tình à. Làm người phải tự tin. Con không tự tin như vậy, lang quân như ý có thể thấy con thực chướng mắt."

Hai người ngươi tới ta đi cười hớ hớ nói xong, không bởi vì quần áo trên người bị mưa xối ướt mà cảm thấy không vui. Nhất là tiểu cô nương kia, tuy rằng đầy bụng bực tức, lại vẫn cười tủm tỉm, bộ dáng thật cao hứng. Bỗng nhiên, tầm mắt của nàng rơi xuống trên người Phượng Thành, cong mi cười khanh khách, dùng cánh tay khủy tay thúc ông lão bên cạnh, nói: "Ông nội, trong miếu nhiều người như vậy, không bằng kể một đoạn đi?"

Cặp mắt bướng bỉnh của ông lão kia xoay chuyển vòng vo thật chậm, nói: "Được! Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Tiểu Tình, con muốn nghe đoạn nào?"

"Dạ..." Cháu gái kia nghiêng đầu trong chốc lát, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói: "Nói về Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư đi."

Lời vừa nói ra, không khí trong miếu lập tức quỷ dị. Vốn dĩ khinh thường hai ông cháu này nhất, Cung chủ Ly Hận Cung giả giương nhanh mắt nhìn lại, trong mắt tràn ngập cảnh giác. Phượng Thành cũng một lòng theo mấy từ "Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư" mà hăng hái. Dọc đường đi, cơ hồ không nghe được tin tức của bọn họ, lúc này đột nhiên gặp được đôi ông cháu dường như mọi chuyện đều biết này, chỉ sợ là họ gặp phải phiền toái gì thôi. Mà cô gái che mặt ngồi ở góc sáng, cũng đem tầm mắt từ phương xa chuyển qua trên người hai ông cháu này.

Mà trong xe ngựa, tim Mộ Dung Vân Thư như chạy tới yết hầu, đập thịch thịch thịch, như muốn nhảy ra ngoài. Trong lòng càng không ngừng cầu nguyện ông lão nhanh nói ra. Cho dù không thể hoàn toàn nói ra tình cảnh lúc này của nàng, ít nhất cũng có thể nhắc nhở Phượng Thành là nàng đang gặp phiền toái.

Hai ông cháu lại dường như không nhận thấy được không khí chung quanh có biến hóa, thần thái vẫn thoải mái như trước. "Tiểu Tình à, chuyện Sở Trường Ca và Mộ Dung Vân Thư ông đã kể tám mươi lần rồi!" Ông còn khoa tay múa chân vẽ ra một chữ "Bát" (số 8 ^^).

"Nhưng đều là chuyện trước kia. Người ta muốn nghe tình trạng của họ lúc này." Cháu gái ôm cánh tay ông nội làm nũng.

"Được được được. Kể tình hình gần đây, kể tình hình gần đây." Ông nội không lay chuyển được cháu gái, gõ nhịp lên phách, sinh động như thật mà kể. "Lại nói ba năm trước đây, sau khi Sở Trường Ca mất tích trên giang hồ, Mộ Dung Vân Thư để xuống con trai mới đầy bốn tuổi, chung quanh tìm kiếm Sở Trường Ca, lại vẫn không tin tức. Nhưng một tháng trước trước đây, Sở Trường Ca đột nhiên xuất hiện trong Cửu Quẻ lâu nơi Mộ Dung Vân Thư mua bán, làm chân chạy việc. Nghe nói hắn bị Mộ Dung Vân Thư hưu."

"A? Vì sao? Không phải Mộ Dung Vân Thư rất yêu Sở Trường Ca sao?" Cháu gái vô cùng khó hiểu.

Ông nội thở dài một hơi, nói: "Yêu là yêu, nhưng trong lòng nàng tức giận!"

"Trong lòng nàng giận gì chứ?"

"Giận Sở Trường Ca đã quên nàng."

"Quên? Tại sao có thể như vậy?"

Ông nội vuốt vuốt mấy sợi râu lơ thơ hoa râm trên cằm, nói: "Không nói gạt con, về nguyên nhân, ông nội ta cũng không rõ lắm!"

"Aizzz ——" Cháu gái cũng lắc đầu thất vọng thở dài một hơi, chưa từ bỏ ý định lại hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, hắn còn nói chưa nhớ lại từng gặp gỡ Mộ Dung Vân Thư."

"Sao mà còn chưa nhớ lại? Đầu óc hắn có phải bị đánh ngốc hay không!" Cháu gái gấp đến độ dậm chân, coi như kẻ bị người âu yếm quên đi không phải Mộ Dung Vân Thư mà chính là nàng.

"Gì? Sao con có thể biết đầu óc của hắn bị đánh ngốc? Tiểu Tình, có phải con gạt ông nội hỏi thăm tin tức bên ngoài hay không?" Ông nội như kẻ trộm hỏi.

Cháu gái lườm hắn một cái, tức giận nói: "Đó là con đoán mò! Cả ngày con đi theo ông, chờ sau khi ông qua đời sẽ tiếp quản việc của ông, sao lại có tâm tư xé lẻ chứ!"

"Lời này nghe sao giống như cả ngày con ngóng trông ông chết vậy?"

"Không thể nào. Ông mà chết con sẽ rất cô đơn!" Cháu gái cười hắc hắc, nói: "Ông nội, ông kể tiếp đi. Mộ Dung Vân Thư thông minh tuyệt đỉnh, nhất định có biện pháp làm cho Sở Trường Ca nhớ lại về nàng. Có phải không?"

"Việc này... Ông cũng không biết."

Mày liễu của cháu gái nhất thời dựng thẳng, hỏi: "Vậy ông biết cái gì?"

"Ông biết..." Lão kéo dài âm cuối, cười tủm tỉm, tầm mắt dạo qua một vòng trên người các thính giả, nói: "Ông biết, bọn họ bị người bắt đi!"

Đang nói chợt dừng lại, sát khí bên trong miếu đổ nát đột nhiên tăng gấp đôi.

Mày kiếm của Phượng Thành nhíu lung tung, thầm nghĩ: quả nhiên ta đoán không sai, bọn họ gặp phiền toái.

"Mộ Dung Vân Thư là gì của Sở Trường Ca?" Bạch Dạ Phong thấp giọng hỏi.

Phượng Thành kỳ quái nghiêng đầu liếc hắn một cái, "Ngươi không biết quan hệ của hai người bọn họ?"

"Ta cũng không biết Mộ Dung Vân Thư là ai."

Phượng Thành không nói gì, "Ngay cả Mộ Dung Vân Thư là ai ngươi cũng cũng không biết, còn dám ra ngoài hồ đồ?"

"... Ta không ra ngoài hồ đồ."

"..." Phượng Thành mặc kệ hắn, quay đầu tiếp tục nghe hai ông cháu kể chuyện. Ngoài miệng thấp giọng đáp: "Bọn họ là vợ chồng."

Bạch Dạ Phong bừng tỉnh hiểu ra, khó trách lúc Sở Trường Ca hôn mê bất tỉnh vẫn gọi hai tiếng "Vân Thư". Xem ra là hắn tính đúng rồi, "Vân Thư" là một người Sở Trường Ca nhớ rất sâu, bảo Sở Trường Ca rời cốc tìm nàng là đúng. Chỉ là, hắn nhớ rõ khi Sở Trường Ca rời cốc, trừ mất trí nhớ, hết thảy đều bình thường, đầu óc sao có thể ngu ngốc?

Cùng lúc đó, Cung chủ Ly Hận Cung giả âm thầm vận khí, nhìn như gió êm sóng lặng nhưng trong tầm mắt lại đằng đằng sát khí, nhắm thẳng đến hai ông cháu kia. Nàng ta nghĩ dưới áp lực của nàng ta, hai ông cháu kia sẽ thức thời mà câm miệng. Không ngờ, bọn họ càng nói càng hăng say, càng tán gẫu càng vui vẻ.

Cháu gái kinh ngạc kêu một tiếng, "Bị bắt đi rồi? Ai lớn mật dám cả gan bắt bọn họ? Dù gì Sở Trường Ca cũng là giáo chủ Ma giáo, bắt hắn, sớm muộn gì cũng bị trả thù."

"Tiểu Tình, con có điều chưa biết. Nay, ma giáo chia năm sẻ bảy, Sở Trường Ca lại mất tích nhiều năm, tuy rằng nay trở lại giang hồ, nhưng vẫn mất đi trí nhớ, đầu óc đần độn, uy lực không bằng lúc trước, thế gian sớm đã không để hắn vào trong mắt."

"Nhưng dù vậy, hắn vẫn là con hổ đó! Con hổ mất trí nhớ cũng được, con hổ đần độn cũng thế, râu hổ cũng không thể nhổ."

"Ông nội cũng nghĩ như vậy. Mọi thế lực trên giang hồ phỏng chừng cũng nghĩ như vậy. Cho nên bọn họ vẫn bình yên vô sự. Đáng tiếc, thật đáng tiếc, người bắt bọn họ, đã lâu không đi lại trên giang hồ, lại bị người có dụng ý kích động, rút râu hổ còn không tự biết. Thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ mà!"

"Nói cả buổi, ông còn chưa nói kẻ bắt bọn họ rốt cuộc là ai! Ông nội, ông cũng đừng thừa nước đục thả câu, kể mau thôi."

"Tiểu Tình, con đừng vội. Ông nội sẽ kể cho con." Phách, phách, phách, lão vui sướng gõ phách ba cái, nói: "Nói đến người bắt bọn họ, cũng là nhân vật lợi hại! Nàng chính là —— "

"Là ai?"

"Cung chủ Ly Hận Cung!"

Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao. Cháu gái phản ứng dữ dội nhất, "Cung chủ Ly Hận Cung? Ly Hận Cung ở chỗ nào? Sao con chưa từng nghe nói."

Theo câu hỏi này, lỗ tai Phượng Thành cũng dựng thẳng lên, cơ bắp cả người đều buộc chặt. Ly Hận Cung ở chỗ nào? Tình huống hiện tại của Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca ra sao? Nếu không biết thân phận của hai ông cháu này, hắn sớm không nhịn được mà truy vấn.

Bạch Dạ Phong ở bên cạnh Phượng Thành bắt đầu đứng ngồi không yên, trong lòng lo lắng đủ thứ. Hắn từng nhắc nhở Sở Trường Ca, cho nên Sở Trường Ca tất nhiên sẽ không thương tổn Thanh Yên. Nhưng mà Thanh Yên... Nghĩ đến nữ tử nhớ thương, Bạch Dạ Phong hận không thể lập tức bay đến bên người nàng. Thanh Yên, nàng trăm ngàn đừng tổn thương vợ chồng bọn họ. Hắn cầu nguyện trong lòng như vậy, ánh mắt không khỏi nhìn về góc của cô gái che mặt.

Giống như nghe được cầu nguyện của Bạch Dạ Phong, cô gái che mặt ngồi ở góc nhìn qua hắn, vừa vặn chạm vào tầm mắt hắn, bốn mắt giao nhau, thần sắc nàng hoảng hốt, chuyển ánh mắt đi.

Một chớp mắt này khiến Bạch Dạ Phong ở đối diện kìm lòng không đậu hô lên, "Thanh ——" vừa mới nói ra, chỉ nghe một âm thanh hùng hổ khác vang lên ——

"Lão kể chuyện thối ta, không được ăn nói bừa bãi!"

Bạch Dạ Phong theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một cung nữ áo hồng rút kiếm chỉ về phía ông lão kể chuyện. "Cẩn thận!" Hắn hô nhỏ một tiếng, muốn phi thân nghĩ cách cứu trợ, lại bị Phượng Thành ngăn cản. "Nàng ta sẽ không thể gây thương tổn cho bọn họ." Phượng Thành thản nhiên nói.

Bạch Dạ Phong kinh ngạc, lập tức có chút hiểu ra hỏi, "Ngươi biết bọn họ?"

"Không tính là biết, đối mặt đánh nhau vài lần." Phượng Thành nói.

Bạch Dạ Phong hiểu rõ. Nếu Phượng Thành nói như thế, đối phương chắc là cao thủ. Hắn theo bản năng cảm thụ nội lực của ông lão, lại không thu hoạch được gì. Cảm thấy kinh hãi. Càng thêm xác định võ công của ông lão sâu không lường được. Đến nay mới rõ, trừ Sở Trường Ca, ông lão trước mắt này là người thứ hai có thể che giấu nội lực trước mặt hắn. Trung Nguyên quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ (ẩn chứa kỳ nhân). Cảm thán một tiếng, Bạch Dạ Phong tĩnh tâm xem cuộc chiến.

Đúng như lời Phượng Thành, cung nữ áo hồng còn chưa đến gần ông lão, người đã bị đẩy lùi. Cung chủ Ly Hận Cung giả rơi vào tình trạng kinh hãi, một phen đón được cung nữ kia, sau đó bình tĩnh hỏi ông lão: "Xin hỏi cao tính đại danh của tiền bối?"

Không đợi ông lão trả lời, cháu gái kia liền có ý đối địch kêu lên: "Chỉ bằng ngươi cũng có tư cách hỏi đại danh của ông nội ta?" Trong giọng nói mang theo khinh thường không chút nào che giấu.

Cung chủ Ly Hận Cung giả giận dữ, tay áo dài vung lên, nói: "Giết con nhóc ngươi trước, để xem ta có tư cách hỏi đại danh của ông nội ngươi hay không!" Dứt lời, một chưởng bổ về phía cô cháu gái.

"A —— ông nội, cứu mạng!" Cháu gái sợ hãi ôm lấy đầu oa oa kêu to.

Chỉ thấy mặt ông lão không đổi sắc, một phen nắm áo cháu gái, đẩy nàng ra phía sau mình, cười hì hì nói: "Hiện tại đã biết không có võ công chắc chắn sẽ bị thương rồi chứ?"

"Dạ." Cháu gái đỏ mặt cúi đầu, không cam lòng nói thầm: "Người ta còn nhỏ thôi."

"Con còn nhỏ? Khi ông nội ta lớn bằng con, đã cùng chưởng môn Võ Đang kết bái huynh đệ!"

"Khi ông lớn bằng con, chưởng môn Võ Đang kia còn chưa phải là chưởng môn, đều là vô danh tiểu tốt như ông, ông ấy đương nhiên nguyện ý kết bái huynh đệ với ông."

"Ặc. Đúng vậy." Ông lão gãi gãi cái gáy cười hắc hắc xác nhận, nói: "Tiểu Tình, con thông minh hơn ông nội, về sau nhất định lợi hại hơn ông nội."

Cháu gái hướng mũi lên trời hừ một cái, nói: "Ông như vậy mà còn gọi là lợi hại? Người khác thiếu chút nữa đã lấy tánh mạng của cháu gái ông kìa!"

"Không phải đã không bị lấy đi sao?" Ông lão phẫn nộ cười.

Lời nói của hai ông cháu có vẻ rất thoải mái, không chút để kẻ địch vào mắt. Mà Cung chủ Ly Hận Cung giả mặc dù không cam lòng, cũng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ. Một chưởng vừa rồi nàng ta mới ra một nửa đã bị đối phương hóa giải, mà nàng ta lại hoàn toàn không biết đối phương ra tay thế nào. Thực lực cách xa có thể thấy được. Yên lặng nhìn hai ông cháu trong chốc lát, Cung chủ Ly Hận Cung giả khẽ quát một tiếng, "Khởi hành!" Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Bên trong xe ngựa, tâm tình Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, lại lỡ dịp. Phượng Thành ơi Phượng Thành, ngươi có thể ngu ngốc thêm một chút nữa không? Hay là nói, lực chú ý của ngươi đều bị mỹ nữ ngồi ở góc kia câu đi mất rồi sao?

Sau khi đoàn người Ly Hận Cung mạo hiểm mưa to rời đi, trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn lại có Phượng Thành, Bạch Dạ Phong, cô gái che mặt cùng ông cháu kể chuyện. Cháu gái lười biếng ưỡn thắt lưng, cười hớ hớ nói: "Ông nội thực tài. Chọc các nàng tức giận bỏ đi, miếu đổ nát này nhất thời rộng hơn."

Khóe miệng Phượng Thành khẽ run, hóa ra hai ông cháu này kẻ xướng người hoạ là vì chọc tức người khác để cho mình một chỗ ngồi? "Thần cơ tiền bối." Phượng Thành đứng dậy hành lễ với ông lão, "Vãn bối là Phượng Thành."

Thần Cơ lão nhân, cũng chính là ông lão kể chuyện, vuốt râu cười ha ha, nói "Phượng Thành, ừ, ta biết ngươi. Cha ngươi đã chết chưa?"

Phượng Thành vô cùng 囧, "Gia phụ đã qua đời rất nhiều năm."

"A?! Hắn đã chết rồi?" Thần Cơ lão nhân xụ mặt, nói: "Lại chết thêm một lão bằng hữu. Aizzz, bộ xương già của ta, phỏng chừng cũng nhanh đi."

"Ông nội, ông nói bậy gì vậy! Ông sống lâu trăm tuổi, còn rất lâu."

"Trăm tuổi?" Thần Cơ lão nhân bấm tay tính toán, nói: "Hiện tại ông đã chín mươi chín rồi!"

Cháu gái nháy mắt hóa đá, "Cái kia, ông nội, không phải như ông nghĩ..."

"A? Không phải như ta nghĩ? Chẳng lẽ con cố ý?! Ta còn nghĩ rằng là con nói sai!"

"... Ông nội, ông nghĩ con thành rất thiện lương."

"Tiểu Tình, con nghĩ ông nội thành rất xấu rồi."

"Ặc. Con sai rồi."

"Biết sai có thể sửa, làm thiện phải lâu dài. Ông nội tha thứ cho con."

"Cám ơn ông nội."

Hai ông cháu con một câu ông một lời, nghe mà Phượng Thành dở khóc dở cười. Thật không hổ là người kể chuyện, chút chuyện nhỏ cũng có thể nói dài như thế, còn kẻ xướng người hoạ. "Thần Cơ tiền bối." Phượng Thành lại mở miệng muốn bọn họ chú ý.

"A. Phượng Thành, ngươi còn ở đây sao." Thần Cơ lão nhân kinh ngạc.

Phượng Thành xoa trán, "Vãn bối vẫn ở đây."

Thần Cơ lão nhân: "Ngươi ở trong này làm gì?"

Phượng Thành hít sâu một hơi đem bất đắc dĩ giấu đi, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: "Đụt mưa."

Thần Cơ lão nhân nghe vậy lông mi hoa râm hướng lên trên thành một đường, nói: "Kẻ địch đều đã chạy đi, ngươi còn đụt mưa cái gì?"

"Kẻ địch? Kẻ địch gì?" Phượng Thành khó hiểu.

Thần Cơ lão nhân nhìn trời thở dài, đang muốn nói chuyện lại bị cháu gái giành trước. "Ngươi ngốc quá!" Vẻ mặt nàng như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cũng là người. Sao chỉ số thông minh kém nhiều như vậy? Cha ngươi còn thông minh hơn ngươi!"

Khóe miệng Phượng Thành điên cuồng nhăn lại, hắn rất muốn nói, tiểu cô nương, không cần làm như mình già lắm vậy, lúc ngươi ra giang hồ náo loạn, cha ta đã qua đời thật nhiều năm, ông ấy thông minh thế nào sao ngươi biết được? Nhưng nghĩ lại, lời nàng nói tuy rằng cay độc, nhưng trọng điểm không ở chỗ phủ nhận mình thông minh, mà chỉ sợ là đã bị nàng giễu cợt.

Sau một phen cân nhắc, Phượng Thành quyết định tiếp nhận hoàn toàn chế nhạo của nàng. "Tại hạ ngu dốt, còn thỉnh cô nương nói rõ." Làm một người nam nhân, hẳn là lấy đại cục làm trọng. Phượng Thành an ủi chính mình như vậy.

Cháu gái nhỏ thở dài thật sâu một hơi, nói: "Đầu óc của ngươi nếu được một nửa như diện mạo của ngươi khiến người ta cảnh đẹp ý vui thì tốt rồi."

"... Khiến cô nương khó chịu, thực ngượng ngùng." Phượng Thành bỗng nhiên phát hiện sau khi quyết định coi nhẹ thì kỳ thật là nói chuyện vô cùng dễ dàng. Khó trách Sở Trường Ca ở trước mặt Mộ Dung Vân Thư luôn không có tiền đồ như vậy. Không phải hắn nhụt chí, thật sự là, gặp cô nương nói lời ác độc, hơn nữa đầu óc xoay chuyển nhanh hơn mình, quyết định coi nhẹ mới là cách hữu hiệu ngăn cản các nàng tiến thêm một bước nói lời ác độc.

Cháu gái nhỏ nghe vậy bất đắc dĩ lại vô cùng đau đớn lắc đầu liên tục, lẩm bẩm nói, "Thôi thôi. Nói chuyện với loại con mọt sách như ngươi, quả thực chính là tự sát mãn tính. Ta liền trực tiếp nói cho ngươi thôi, những người mới vừa rồi đó, chính là người của Ly Hận Cung. Mộ Dung Vân Thư bị trói trên một trong hai chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài."

Phượng Thành kinh hãi, "Chỉ giáo cho?"

"Ngươi còn hỏi?" Nàng ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, nói: "Đã nói cho ngươi là Mộ Dung Vân Thư ở trong xe ngựa, ngươi đuổi theo là được rồi. Còn chỉ chỉ cái gì chứ!"

"Ặc. Tại hạ chính là muốn xác nhận lời nàng nói là thật hay không." Mặt Phượng Thành lộ vẻ lúng túng.

Cháu gái nhỏ nhất thời trừng lớn đôi mắt to đen lúng liếng, tức giận nói: "Ta có ý tốt nhắc nhở ngươi, ngươi lại không tin ta!"

"Ta không có..."

"Hừ! Ngươi không thì thôi. Dù sao cũng đâu có chuyện gì liên quan tới ta!" Nói xong, nàng tức giận chạy đến phía sau Thần Cơ lão nhân, tức giận dậm chân, coi như phát tiết nội tâm oán giận của mình.

Thần Cơ lão nhân cười hớ hớ trấn an nàng: "Tiểu Tình đừng nóng giận. Ông nội không phải đã sớm nói với con sao? Không phải tất cả mọi người đều thông minh giống con. Nhất là nam nhân và nữ nhân, không phải cùng một loại sinh vật, con nói ra lối suy nghĩ như vậy, nam nhân bình thường đều theo không kịp tiết tấu của con, huống chi là Phượng Thành trời sinh ngu dốt?"

Ở một bên, thái dương Phượng Thành liên tục nhảy lên. Ngu dốt thì ngu dốt, vì sao lại nói là trời sinh ngu dốt, làm như hắn vừa ra sinh ra liền ngu xuẩn hơn người khác...

Mà nghe những lời trấn an của Thần Cơ lão nhân, mặt mày cháu gái nhỏ lập tức hớn hở, dùng một loại tư thái ban ân, nói: "Ngươi đã ngu dốt như vậy, ta đây liền miễn cưỡng giải thích cho ngươi một chút. Kỳ thật ông nội của ta cũng không chắc những người vừa rồi có phải là người Ly Hận Cung hay không, cho nên cố ý ở trước mặt các nàng tâng bốc Mộ Dung Vân Thư và Sở Trường Ca, xem phản ứng của các nàng. Mà kết quả là, các nàng muốn giết người diệt khẩu. Đây chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?"

Một câu bừng tỉnh người trong mộng! Mới vừa rồi một lòng thầm nghĩ tìm hiểu tin tức của Mộ Dung Vân Thư, lại đã quên mất khía cạnh này! Khoảnh khắc, Phượng Thành huýt sáo gọi ngựa, giơ roi mà đi.

Bạch Dạ Phong thấy thế cũng vội vàng gọi ngựa trắng của mình đến, tính theo sau, lại bị Thần Cơ lão nhân kéo lại. "Người trẻ tuổi, đừng đi vội. Nơi này còn có một vị cô nương cần ngươi, ngươi không thể ném nàng mà đi."

Bạch Dạ Phong dừng bước quay lại, nghi hoặc nhìn Thần Cơ lão nhân, "Sao tiền bối lại nói lời ấy?"

Thần Cơ lão nhân: "Vị cô nương ở góc kia, không phải đi cùng các ngươi sao?"

Bạch Dạ Phong không nói nhìn về phía kia cô gái che mặt, vừa vặn bắt giữ nháy mắt nàng bối rối cúi đầu. Do dự một chút, hắn nói: "Ta không biết nàng."

"Hiện tại không biết, về sau sẽ biết. Có ai cùng ai ngay lúc đầu đã biết nhau đâu?" Thần Cơ lão nhân cười hớ hớ nói. (ông này thâm sâu quá,thần toán tử à?)

"Nhưng mà..."

Thần Cơ lão nhân nói: "Trong người nàng có thương tích, không thể ngâm nước. Ngươi đợi sau khi mưa tạnh thì mang nàng đi."

Nghe nói trên người cô gái che mặt có thương tích, tâm Bạch Dạ Phong căng thẳng, không có một tia do dự. "Cẩn tuân (cẩn thận+nghe theo) tiền bối dạy bảo." Hắn khiêm tốn nói.

"Ha ha. Tốt, tốt, tốt lắm!" Hô to một tiếng ‘tốt’, Thần Cơ lão nhân gõ phách, nói: "Tiểu Tình, đi!"

"Dạ! Ông nội."

Nhìn hai ông cháu thảnh thơi chậm rì rì đi vào trong mưa to, Bạch Dạ Phong không khỏi nghi hoặc, bọn họ rốt cuộc là tới đụt mưa, hay là đến truyền tin cho Phượng Thành?

Kinh ngạc nhìn bóng dáng bọn họ càng lúc càng xa, thật lâu sau, Bạch Dạ Phong thu hồi tầm mắt, xoay người đi đến bên người cô gái che mặt, ôn nhu hỏi: "Nàng bị thương ở đâu? Ta giúp nàng băng bó một chút."

Cô gái che mặt giương mắt nhìn hắn một chút, lại cúi đầu, không nói được một lời.

Bạch Dạ Phong kinh ngạc, nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Nàng không thể nói?"

Ánh mắt cô gái che mặt dừng lại, giống như do dự, sau đó khẽ gật đầu.

"Thì ra là thế." Bạch Dạ Phong như hiểu ra, đồng thời trong lòng lại thực thất vọng. Quả nhiên chỉ là giống mà thôi, không phải cùng một người. Than nhẹ một tiếng xua đi mất mát trong lòng, Bạch Dạ Phong nhẹ giọng nói: "Không thể nói cũng không sao. Nàng lấy tay ra hiệu cho ta biết miệng vết thương ở nơi nào."

Cô gái che mặt cúi đầu chỉ chỉ bụng.

Biết được chỗ của miệng vết thương, Bạch Dạ Phong cực kỳ xấu hổ, trầm mặc một lát, hắn nói: "Nàng chờ ở chỗ này, ta ra ngoài tìm thảo dược trước."

Cùng lúc đó, bên kia, cháu gái nhỏ cười hớ hớ hỏi: "Ông nội, ông đổi nghề làm Nguyệt Lão khi nào vậy?"

"Nguyệt Lão? Ta cũng không dám tự cho mình là Nguyệt Lão."

"Không phải vừa rồi ông dắt tơ hồng cho một đôi trong ngôi miếu đổ nát kia sao?"

"Tơ hồng trong tay bọn họ vẫn liền nhau, không cần ta dắt?"

"Tơ hồng trong tay bọn họ vẫn liền nhau? Chẳng lẽ ông nhìn ra được hai người bọn họ có duyên phận?"

"Ừ. Hơn nữa duyên phận rất sâu."

"Ông nội, sao chuyện gì ông cũng đều biết được vậy?"

"Chờ con sống đến tuổi này của ta, cái gì con cũng đều có thể biết."

"... Con không cần sống lâu như vậy đâu! Lão bất tử!"

"Tiểu Tình, phải tôn kính người già."

"Ông nội, phải trân trọng trẻ nhỏ."

...

...

Mưa còn tí tách rơi xuống, hỗn loạn vui vẻ như tiếng cười.

Khi Bạch Dạ Phong tìm được thuốc trở lại miếu đổ nát, cô gái che mặt đã chẳng biết đi đâu. Hắn tìm chung quanh không thấy, đành phải giục ngựa chạy theo dấu vết của Phượng Thành, đồng thời tìm kiếm cô gái che mặt.

Cũng đuổi theo giống Bạch Dạ Phong, Phượng Thành liều mạng đuổi theo đoàn xe của người Ly Hận Cung. Nhưng cho dù hắn đuổi theo thế nào, ngựa chạy rất gấp, vẫn không đuổi kịp đoàn xe, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Chạy cả một đêm, chân trời dần phơi bóng trắng, Phượng Thành mới thoáng chậm lại lộ trình, chạy theo thương nhân đi ngược hướng mà hỏi thăm tin tức.

Thương nhân nghe xong miêu tả của hắn, nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi, cuối cùng lắc đầu nói: "Không thấy."

Phượng Thành than thở một tiếng, sau khi nói cảm tạ với thương nhân, lại tiếp tục chạy đi. Mặc kệ như thế nào, cứ đúng hướng Núi Thiên Long mà đi. Các nàng nhất định sẽ đi tắt đến đó.

Đúng như Phượng Thành suy nghĩ, Cung chủ Ly Hận Cung giả dự đoán được ông lão kể chuyện trong ngôi miếu đổ nát kia sẽ gây chuyện xấu, đi chưa xa liền vòng theo đường tắt. Chưa đến năm ngày, liền tới chân Núi Thiên Long. Cung chủ Ly Hận Cung giả khẩn cấp muốn chứng thật bản đồ cơ quan là thật hay giả, cho nên còn chưa thu xếp xong liền phân phó cung nữ thủ hạ mang đám người Sở Trường Ca đến khách điếm, tự mình cùng nam tử áo xanh khống chế Mộ Dung Vân Thư đi vào ngân khố.

Núi Thiên Long địa thế hiểm yếu, cửa vào có dạng hồ lô, dễ thủ khó công. Ngân khố của Mộ Dung phủ đặt bên trong sơn động ở hình tròn thứ hai của hồ lô. Ba người một đường thuận lợi thông qua sơn động thứ nhất, đi đến khu vực ngoài ngân khố.

"Mở ngân khố ra." Cung chủ Ly Hận Cung giả ra lệnh.

Mộ Dung Vân Thư chần chờ một chút, thản nhiên nói: "Trước khi mở ngân khố ra, ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện."

Cung chủ Ly Hận Cung giả lập tức trầm mặt xuống, nói: "Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta."

"Dù ngươi không đồng ý với, hãy thử nghe ta nói là điều kiện gì đã, sao nào?" Mộ Dung Vân Thư thật tốt mà hỏi.

"Không cần. Mặc kệ là điều kiện gì ta cũng sẽ không đồng ý với. Nếu ngươi không muốn Sở Trường Ca trở thành hoạt tử nhân, liền lập tức mở ngân khố ra. Nếu không,…" Cung chủ Ly Hận Cung giả dừng một chút, tà ác nói: "Ta giết chết ngươi trước, lại khiến hắn không sống không chết. Cho các ngươi kẻ chết lên trời kẻ sống nơi nhân thế vĩnh viễn không thể gặp nhau!"

Mộ Dung Vân Thư gục đầu xuống, hé miệng nói: "Một khi đã như vậy, ta đây cũng không thể nói gì hơn. Ngươi lui ra phía sau một bước, ta mở ngân khố ra."

Cung chủ Ly Hận Cung giả nghe vậy lui ra phía sau một bước. Mộ Dung Vân Thư quay đầu liếc nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi xoay chuyển cơ quan, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, cửa sắt cao to liền mở sang hai bên. Mộ Dung Vân Thư nghiêng người nhường đường cho nàng ta.

"Ngươi đi vào trước." Cung chủ Ly Hận Cung giả nói.

Mộ Dung Vân Thư lại liếc nhìn nàng một cái, bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng từ từ đi vào ngân khố.

Cung chủ Ly Hận Cung giả thấy nàng lạnh nhạt đi vào, liền cũng đi vào theo. Ngay lúc chân phải mới bước vào ngân khố, mũi tên bắn lén "vút" một tiếng từ bên cạnh bay tới. Lúc này nàng dời bước né tránh, trong chớp mắt chân trái rơi xuống đất, lại bị một mũi tên bắn lén từ một hướng khác bay tới. Hừ lạnh một tiếng, nàng ta phi thân tránh đi, đồng thời dừng lại phía sau Mộ Dung Vân Thư. Nàng ta nắm cổ Mộ Dung Vân Thư, cực giận mà cười, "Còn dám giở trò, ta lập tức sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi!"

Mặt Mộ Dung Vân Thư không đổi sắc, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vừa rồi ta muốn nhắc nhở của ngươi, nhưng mà ngươi không muốn nghe."

Cung chủ Ly Hận Cung giả nhíu mày, "Nhắc nhở ta cái gì?"

Mộ Dung Vân Thư: "Nhắc nhở ngươi đạp lên bước chân của ta. Đi nhầm một bước, sẽ dẫn đến ám khí từ bốn phía."

"Sao ngươi không nói sớm?"

"Là chính ngươi nói, mặc kệ thỉnh cầu gì ngươi cũng không nguyện ý nghe." Mộ Dung Vân Thư thản nhiên.

Thì ra cái gọi là thỉnh cầu chính là nhắc nhở nàng chú ý ám khí từ bốn phía? Rõ ràng là chuyện ma quỷ! Hít sâu một hơi, Cung chủ Ly Hận Cung giả nhịn tức giận ép ý niệm giết người trong đầu xuống, nói: "Còn có thỉnh cầu gì, ngươi nói hết ra đi."

"Thỉnh cầu gì ngươi cũng đều đồng ý với sao?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Cung chủ Ly Hận Cung giả trừng nàng liếc mắt một cái, nói: "Đừng nghĩ lung tung. Ta chỉ muốn nghe, hợp lý, ta có thể suy nghĩ mà đồng ý với."

Mộ Dung Vân Thư hiểu rõ hơi hơi vuốt cằm, ngưng mi suy tư một lát, nói: "Thỉnh cầu ngươi đi chết."

"Cái gì?!" Cung chủ Ly Hận Cung giả nghĩ chính mình nghe lầm.

"Ta thỉnh cầu ngươi đi chết." Mộ Dung Vân Thư vô cùng bình tĩnh lặp lại một lần.

Cung chủ Ly Hận Cung giả giận không thể át, trừng mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu, cất tiếng cười to, "Loại thỉnh cầu này ngươi cũng dám nói ra? Ngươi không muốn sống có phải không?!" Sau câu này mang theo ý uy hiếp thật mạnh, vừa nói ra, vẻ mặt Cung chủ Ly Hận Cung giả cũng trở nên dữ tợn.

Mộ Dung Vân Thư quả thực cứ như trước, mặt không đổi sắc, cứ như đang suy tư vấn đề lớn quan trọng gì đó, cúi đầu trầm mặc hồi lâu mới giương mắt nghiêm trang nói: "Ta cảm thấy yêu cầu này thực hợp lý. Ngươi không cảm thấy sao?"

Giả Ly Hận Cung nghiến chặt răng thốt ra ba chữ, "Không, cảm, thấy!"

Mộ Dung Vân Thư: "Ha. Vậy ngươi cứ tiếp tục sống đi. Dù sao trên đời này, chuyện không hợp ý quá nhiều, nhiều thêm ngươi cũng không tính là nhiều."

Cung chủ Ly Hận Cung giả không biết nên khóc hay cười, vẻ mặt kỳ dị nhìn chằm chằm nàng, thầm nghĩ: hay là người thông minh đến cảnh giới nhất định sẽ ‘vật cực tất phản’ biến thành kẻ ngốc?

"Không đi sao?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi, bộ dáng bình tĩnh, giống như vừa rồi kẻ thốt ra "Thỉnh cầu ngươi đi chết " không phải là nàng.

Thôi. Vì bạc, tạm thời không so đo với nàng. Đợi sau khi vào được núi bạc, lại đá nàng lên tây thiên. Cung chủ Ly Hận Cung giả nghĩ trong lòng như vậy, biểu tình trên mặt cũng bình thản rất nhiều, nhưng vẻ mặt không ôn hoà như trước. "Đi mau." Nàng ta thúc giục nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư không hề do dự, tiếp tục đi về phía trước. Trong lòng biết cơ quan đầu tiên trong ngân khố không thể gây tổn thương Cung chủ Ly Hận Cung giả, nàng cũng không hề khó chịu, thuận lợi đi vào cơ quan thứ hai. Trước mặt, cũng là cửa. Cái bất đồng lúc này là một cửa đá. Phía trên cửa đá có một khoá đá. Trên khoá đá điêu khắc một ‘cửu thiên long’ rít gào, tượng trưng cho thiên tử. "Muốn qua cửa này, phải có chìa khóa." Mộ Dung Vân Thư dừng trước cửa đá nói.

Cung chủ Ly Hận Cung giả: "Trên tay ngươi không có chìa khóa?"

Mộ Dung Vân Thư: "Không có."

"Ai có chìa khóa?"

"Đương kim Thánh Thượng."

Cung chủ Ly Hận Cung giả nghe vậy cười to, "Ngươi cho ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Hoàng đế là con ngươi, trừ ngươi ra, hắn còn có thể đem chìa khóa giao cho ai?"

Mày Mộ Dung Vân giãn ra, "Hoàng hậu của hắn."

Khóe miệng Cung chủ Ly Hận Cung giả nhăn nhúm, "Hắn mới tám tuổi. Hoàng hậu ở đâu ra? Huống chi khi ngươi xây dựng ngân khố này, ngay cả chính hắn cũng chưa sinh ra, càng đừng nói đến hoàng hậu của hắn."

"Chỉ phúc vi hôn không được sao?"

"..."

"Con dâu nuôi từ bé cũng được thông qua."

"..." Vẻ mặt Cung chủ Ly Hận Cung giả đen thui, phụng phịu nói: "Không được kéo dài thời gian, mở cửa!"

"Nếu không nữa thì chồng nhỏ vợ lớn cũng hợp tình hợp lý."

"Mộ, Dung, Vân, Thư!" Cung chủ Ly Hận Cung giả nghiến răng nghiến lợi, "Lại cố nói lung tung về hắn, ta liền giết chết ngươi!"

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, "Xin ngươi không cần cứ nửa câu lại không rời từ "Chết", thực có điềm xấu."

"..." Chết đã đến nơi còn so đo may mắn với điềm xấu? Khi giết nàng, có phải còn muốn chọn nơi đất đai phong thuỷ tốt hay không? Cung chủ Ly Hận Cung giả xoa trán, bỗng nhiên cảm thấy trên đời này, công phu giết người vô hình thật sự là nhất. Nếu không phải mười phần xác định chính mình mới là chủ tình thế, nàng ta thực nghĩ chính nàng ấy mới là người có sức uy hiếp. Xét dáng vẻ của Mộ Dung Vân Thư, từ lúc tiến vào ngân khố, liền lập tức từ cháu chắt biến thành bề trên, là phu nhân thật bình tĩnh. Khẳng định có quỷ...

Nghĩ đến đây, Cung chủ Ly Hận Cung giả nhất thời đề cao cảnh giác, hỏi: "Ngươi nói xem, có phải ngươi đang lừa ta hay không?"

Mộ Dung Vân Thư lắc đầu, "Không có."

"Ngươi nói dối! Chắc chắn ngươi lại đang lừa ta!" Cung chủ Ly Hận Cung giả không tin lời của nàng.

"Được rồi. Ta đang lừa ngươi."

"..." Trong lòng Cung chủ Ly Hận Cung giả càng ngày càng bất an, nhanh chóng túm cánh tay Mộ Dung Vân Thư, nói: "Từ lúc ngươi đi vào ngân khố liền thay đổi, mặc kệ ta uy hiếp ngươi như thế nào, ngươi đều thờ ơ. Một vẻ không sợ trời không sợ đất. Cho dù ngươi không sợ chết, chẳng lẽ ngươi cũng không sợ Sở Trường Ca biến thành hoạt tử nhân sao?"

Mộ Dung Vân Thư: "Không sợ."

"Vì sao?" Nàng nhớ rõ lúc trước nàng ta sợ như bị đòi mạng. Phải dùng máu vẽ ra bản đồ cơ quan, chính là minh chứng tốt nhất cho nội tâm sợ hãi của nàng.

"Bởi vì nơi này là địa bàn của ta." Mộ Dung Vân Thư nói thật thản nhiên.

Cung chủ Ly Hận Cung giả nghe mà giật mình kinh sợ, một loại dự cảm không hay nổi lên trong lòng, "Ngươi, ngươi nói lời này là có ý gì?"

"Ý tứ chính là, từ khoảnh khắc này về sau, do ta định đoạt." Ngữ khí Mộ Dung Vân Thư cực kỳ bình thản, lại mang theo uy nghiêm không được xía vào.

Điều này làm cho Cung chủ Ly Hận Cung giả nhất thời cảm thấy có một ngọn núi vô hình đè lên đỉnh đầu, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn. Không biết vì sao, rốt cuộc kiêu ngạo không còn nữa. Rõ ràng mình đang nắm nhược điểm trong tay, vì sao đột nhiên lại trở nên bị động như thế? Tâm tư Cung chủ Ly Hận Cung giả trăm điều không thể lý giải, tay Mộ Dung Vân Thư trói gà không chặt, Sở Trường Ca lại đang nằm trong tay mình, nàng ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo?

Như đã đọc hiểu nghi hoặc của nàng, Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, giải thích: "Tuy rằng ta không phải người trong giang hồ, nhưng nhờ vào gia tài bạc triệu, đã kết không ít bằng hữu trong cả hai phe hắc bạch. Mười lăm tháng tám sắp tới, Núi Thiên Long mời dự họp Đại hội võ lâm tuyển cử Minh chủ võ lâm, các hảo hán đều tiến đến, không khéo là, trong đó có không ít là người quen của ta. Vừa rồi ngươi uy hiếp ta rêu rao khắp nơi, sớm đã bị bọn họ nhìn thấy. Có lẽ bọn họ không tốt đến nổi xả thân cứu giúp ta, cũng không thực sự nhiệt tình gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nhưng mà, mật báo thì vẫn là có thể."

Dừng một chút, Mộ Dung Vân Thư lại nói, "Cũng có thể gần đây ta đặc biệt xui xẻo, dù bị ngươi uy hiếp trên đường cái, cũng không khiến cho người quen chú ý. Nhưng mà, ngươi phải biết rằng, làm một kẻ có tiền, hơn nữa là kẻ đặc biệt có nhiều tiền, chỗ hay nhất chính là, mặc kệ đi đến nơi nào, đều có thể bị người qua đường nhận ra. Mà mọi người đều biết, ta luôn luôn hào phóng với người có ân với ta. Báo tin cho ta một lần, liền có thể đổi lấy mấy đời ân trạch của Mộ Dung phủ, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn làm như không thấy sao?"

Cung chủ Ly Hận Cung giả bổng nhiên như bị dội nước lạnh, hoàn toàn hiểu ra. "Khó trách ta muốn mở trói cho ngươi, ngươi cũng không đồng ý. Thì ra ngươi cố ý để cho người ta nhìn thấy." Còn nói cái gì "Ta đã quen bị trói, mở trói sẽ không được tự nhiên". Nàng sớm nên biết, người giống Mộ Dung Vân Thư, sẽ không dễ dàng tự ngược. Một khi có thể cải thiện tình cảnh cho tốt hơn, nàng ta tất nhiên sẽ nổi lên một cuộc cách mạng lớn hơn nữa. Cái gọi là nằm gai nếm mật, đó là như thế.

Nghĩ thông suốt đúng sai trong đó, Cung chủ Ly Hận Cung giả hối tiếc không kịp, hận không thể quay ngược thời gian. Sau khi ảo não một trận, nàng bỗng nhiên vô cùng tin tưởng, nói: "Cho dù có người mật báo thì thế nào? Phượng Thành bị bỏ xa, chờ hắn đuổi tới cứu ngươi, ít nhất còn phải mất hai ngày. Không nói đến việc ta có cho ngươi sống đến hai ngày sau hay không, riêng Sở Trường Ca, liền sớm không có thuốc nào cứu được."

Mộ Dung Vân Thư cười khinh miệt, thản nhiên nói: "Ngươi rất xem nhẹ bằng hữu của ta." Ngày ấy ở miếu đổ nát, Thần Cơ lão nhân nói rất rõ ràng, đầu của gã Phượng Thành kia bị y thuật độc hại ngơ ngốc vô cùng, nàng xác thực thất vọng không thôi. Nhưng bình tĩnh lại, nàng mới ý thức được, rõ ràng Thần Cơ lão nhân sớm biết tình cảnh của nàng, sở dĩ xuất hiện ở miếu đổ nát, kẻ xướng người hoạ với cháu gái của ông, mục đích chính là nhắc nhở Phượng Thành tình cảnh của nàng. Phượng Thành nghe không hiểu được ý ở ngoài lời của lão, lão ấy tất nhiên sẽ thản nhiên nói lại. Đến lúc đó, với cá tính của Phượng Thành, tất nhiên sẽ ngày đêm giục ngựa đến Núi Thiên Long. Nói không chừng. Hiện tại hắn đã đến.

Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ không sai, chân trước các nàng mới vừa đi, sau lưng Phượng Thành đã đến. Hắn vừa tiến vào vùng Núi Thiên Long, liền có người nói với hắn Mộ Dung Vân Thư bị một nữ nhân bắt cóc, là một tiểu khất cái, ở lối vào Núi Thiên Long, giống như đã đợi hắn thật lâu. "Các nàng đi hướng nào?" Phượng Thành lo lắng không thôi.

Tiểu khất cái nói: "Nữ nhân kia trói Mộ Dung Vân Thư đi lên trên núi. Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà ta còn nhìn thấy một nhóm nữ nhân khác đưa đám người Sở Trường Ca cùng tứ đại hộ pháp của hắn vào khách điếm Không Mời Mà Tới (tên độc quá ^^). Hơn nữa Sở Trường Ca bị hai người đỡ, tình huống thoạt nhìn thực không ổn."

"Đa tạ!" Lấy ra một thỏi bạc ném cho khất cái kia, Phượng Thành giục ngựa giơ roi phóng nhanh mà đi. Ngân khố ở trên núi, Ly Hận Cung cung chủ uy hiếp Mộ Dung Vân Thư lên núi, tất nhiên phải đến ngân khố. Mà một đám người khác, tám chín phần là nanh vuốt của Cung chủ Ly Hận Cung. Hơi do dự một chút, Phượng Thành lựa chọn đến khách điếm Không Mời Mà Đến trước. Mộ Dung Vân Thư túc trí đa mưu, huống hồ trong tay còn có một ngọn núi bạc, tự bảo vệ mình là không thành vấn đề. Mà nếu Sở Trường Ca và Đông Nam Tây Bắc bị người uy hiếp, chính là đã mất đi năng lực phản kháng.

Lòng Phượng Thành nóng như lửa đốt, nhanh chóng giơ roi, quất mạnh liên tiếp lên ngựa, gần như điên cuồng mà chạy.

Cùng lúc đó, trong khách điếm Không Mời Mà Đến, đang trình diễn một màn nam nhân giằng co với nữ nhân. Dần dần khôi phục thể lực, Đông Nam Tây Bắc và Lý Vô Nại đang giằng co không dứt với các cung nữ Ly Hận Cung, cũng chậm chạp không ra tay.

"Ta nói năm người các ngươi này, có thể biểu hiện giống đại nam nhân, trực tiếp rút đao ra trận chém vài nữ nhân chướng mắt này hay không?" Vân Tứ Nương cực kỳ không kiên nhẫn.

"Ngươi không hiểu." Lý Vô Nại trầm giọng nói, "Nam nhân giết nữ nhân không phải là hòa thượng tốt."

"..." Vân Tứ Nương trợn trắng trừng mắt, "Đại sư, thiếu chút nữa ngươi viên tịch ngay trên người mấy phụ nhân này, còn có tâm tư nói chuyện ngã phật từ bi?"

Khóe miệng Lý Vô Nại hơi kéo lên, thần kinh căng thẳng đột nhiên xìu xuống, từng bước lui lại, lui đến bên người Vân Tứ Nương, ngồi xuống nói: "Ngươi không hiểu."

"... Ta xác thực không hiểu. Đại sư có thể giải thích một chút hay không?" Vân Tứ Nương rất muốn tát một cái cho hắn chết.

"Không thể."

"Vì sao?"

"Phật viết: không thể nói, hể nói liền hỏng việc."

"..." Đạt Ma tổ sư gia à, mau thu hồi đệ tử đầu trọc ngu ngốc của ngươi về dạy dỗ lại mấy đời rồi hãy thả ra. Vân Tứ Nương đau đầu rên rỉ một tiếng, ngược lại hỏi Đông Nam Tây Bắc, "Hắn giết người sẽ làm nhục sư môn, các ngươi hẳn là không bị vậy chứ? Ta nhớ rõ giáo huấn của ma giáo chính là giết người không chớp mắt, phóng hỏa không ra tiếng."

"... Ma giáo không có giáo huấn." Đông hộ pháp nói.

"Ta biết. Nhưng mà Sở giáo chủ của các ngươi luôn luôn như thế, các ngươi cố mà học tập hắn đi."

"... Giáo chủ chúng ta không có bản lãnh lớn như vậy. Học tập hắn, sớm muộn gì mạng nhỏ cũng không còn." Đông hộ pháp nói.

Vân Tứ Nương nhíu mày, nói thầm: "Thế sao." Trong chốc lát, nàng lại nói: "Tuy rằng nói như thế, nhưng trước mắt đối đầu kẻ địch mạnh, các ngươi nói phải làm sao bây giờ?"

Đông Nam Tây Bắc nhìn các cung nữ Ly Hận Cung ở đối diện thật lâu, đồng thời thở dài một hơi, lại cùng vô cùng trầm trọng nói: "Vậy chỉ có thể đùa giỡn lưu manh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.