Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 2 - Chương 208: Đại kết cục thứ nhất



Mộ Dung Vân Thư nghe vậy đôi mắt lại nóng lên, nhẹ giọng nói: "Thiếp cũng vậy."

Lúc này, trên đài nhân chứng, Thần Cơ lão nhân nói: "Ta nói Sở Trường Ca này, các ngươi có thể đừng ôn chuyện trên lôi đài được không? Người không biết còn tưởng rằng ngươi muốn lôi cả nhà lên đả lôi đài đó."

"Quả thật ta muốn đả lôi đài." Sở Trường Ca cười nói, bỗng nhiên giống như nghĩ tới cái gì, lại nhìn về phía đài nhân chứng, ánh mắt dừng lại trên người Thần Cơ lão nhân, mày kiếm nhíu lại, lớn tiếng hỏi: "Ngươi là ai?"

Thần Cơ lão nhân cười ha ha, "Ngay cả ta ngươi cũng không biết?"

Sở Trường Ca không nói hai lời búng ngón tay, tóc hoa râm trên đầu Thần Cơ lão nhân trong nháy mắt liền rơi xuống, thay vào đó là một mái tóc đen trút xuống. "Tự ngươi tháo mặt nạ xuống, hay là đợi ta giúp?" Sở Trường Ca lạnh giọng hỏi.

Mạc chưởng môn đứng dậy chỉ vào "Thần Cơ lão nhân", nói: "Ngươi là ai? Sao lại giả làm Thần Cơ lão nhân?"

Chỉ thấy Thần Cơ lão nhân kia bĩu môi, kéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra dung mạo vốn có, nghiễm nhiên chính là cháu gái của Thần Cơ lão nhân. "Ta tên là Dạ Tiểu Tình, cháu gái của Thần Cơ lão nhân. Là ông nội ta bảo ta giả thành ông ấy tới tham gia đại hội võ lâm." Nàng nói.

Biến cố này khiến cho hiện trường xao động, âm thanh thổn thức không ngừng.

"Hoang đường! Thật hoang đường! Chọn ra minh chủ võ lâm là việc lớn, sao hắn có thể thay mận đổi đào? Ông nội ngươi ở đâu? Ta muốn tranh luận với hắn!"

"Ta cũng muốn biết ông ấy ở đâu." Dạ Tiểu Tình đảo tròng mắt, hỏi Sở Trường Ca, "Ông nội của ta đâu? Không phải ông ấy nói sau khi cứu tỉnh ngươi sẽ tới tìm ta sao? Sao đến bây giờ còn chưa xuất hiện?" Nàng vừa nói vừa nhìn bốn phía.

Thần sắc Sở Trường Ca buồn bã, do dự một lát, nói: "Thần Cơ lão nhân đã qua đời."

Dạ Tiểu Tình sửng sốt, lập tức khóc lớn nói: "Ngươi nói bừa! Ông nội của ta là cao thủ số một của võ lâm, sẽ không chết!"

"Hắn chữa thương cho ta, hao phí chân khí cả đời." Trên mặt Sở Trường Ca tràn ngập áy náy.

Nghe thấy lời của Sở Trường Ca, Dạ Tiểu Tình bỗng nhiên dừng khóc. Nàng nhớ lại lời Thần Cơ lão nhân nói tối hôm qua, rất nhanh liền hiểu được đúng sai trong đó. "Có phải ông nội của ta bảo ngươi chiếu cố ta cả đời hay không?"

"Phải."

"Vậy ngươi sẽ thực hiện hứa hẹn mà chiếu cố ta cả đời sao?"

"Sẽ không."

"Ngươi... Trứng thối! Nói chuyện không giữ lời!" Dạ Tiểu Tình giận đỏ mắt.

"Ta cũng không đồng ý với thỉnh cầu của ông nội ngươi." Sở Trường Ca nói.

Dạ Tiểu Tình: "Vì sao?"

Sở Trường Ca liếc mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư ở bên người một cái, cầm tay nàng thật chặt, nói: "Bởi vì ta đã có một người cần chiếu cố cả đời."

"Vậy... Ta phải làm sao bây giờ? Ông nội mất, ta... Ta chỉ còn có một mình." Nói xong, Dạ Tiểu Tình không khỏi lại đau buồn, nước mắt lại như trân châu bị cắt đứt liên tục rơi xuống.

Sở Trường Ca: "Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không chỉ có một mình. Tuy rằng ta không đồng ý với hắn là sẽ chiếu cố ngươi cả đời, nhưng ta có thề với hắn, nhất định sẽ tìm cho ngươi một lang quân như ý."

Dạ Tiểu Tình: "Vạn nhất người ta thích lại không thích ta thì sao?"

Sở Trường Ca: "Vậy buộc hắn thích ngươi."

Dạ Tiểu Tình: "Nếu hắn không khuất phục thì sao?"

Sở Trường Ca: "Vậy thì giết hắn, đỡ cho ngươi phải nhớ thương, không quan tâm mà tìm người khác."

"..." Dạ Tiểu Tình liếc mắt xem thường, nói: "Vậy ngươi tự sát đi."

Sở Trường Ca thật lúng túng, "Chuyện này để sau đi. Ta giải quyết một ít ân oán cá nhân trước đã." Nói xong, khóe môi cong lên, quay đầu nói với Hoắc Triển Đường: "Ngươi muốn tự mình kết thúc, hay muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường?"

Trên mặt Hoắc Triển Đường tràn ngập vẻ e ngại, "Ngươi, sao ngươi có thể... Còn sống."

"Ngươi còn sống, sao ta dám chết?" Diện mạo Sở Trường Ca xinh đẹp, khóe miệng mang nụ cười càn rỡ.

Hoắc Triển Đường lảo đảo rút lui hai bước, sau đó xoay người bỏ trốn.

Sở Trường Ca thấy thế hừ lạnh một tiếng, nhảy lên dừng trước mặt hắn, "Sợ chết? Trước khi trêu chọc người của ta, ngươi nên chuẩn bị chết thật tốt." Dứt lời, hai tay rung lên, Thanh Long theo đó mà xuất hiện, xuyên qua thân thể Hoắc Triển Đường, quay trở lại.

Một chiêu mất mạng. Biểu tình trên mặt Hoắc Triển Đường dừng lại trong một chớp mắt ‘không biết làm sao’, thân thể ầm ầm ngã xuống.

"Đi thôi." Sở Trường Ca khẽ nói một tiếng, ôm lấy Mộ Dung Vân Thư, xoay người một cái liền trở lại trên đài nhân chứng, ngồi lên vị trí trước đây của Mộ Dung Vân Thư, mà Mộ Dung Vân Thư thì ngồi trên đùi hắn. Đông Nam Tây Bắc cùng mọi người ma giáo thấy thế đều đi theo phía sau, hình thành một thế trận khổng lồ sau đài nhân chứng.

Mạc chưởng môn lại lau một lớp mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau khổ hỏi Mộ Dung Vân Thư: "Hoắc Triển Đường đã chết, Thần Cơ lão nhân do người giả mạo. Hiện tại nên làm thế nào mới phải?"

Mộ Dung Vân Thư khẽ cười một tiếng, nói: "Đây là chuyện trên giang hồ, ta không xen vào. Bây giờ phu quân của ta đã đến. Ngươi hỏi chàng đi."

Nghe được một tiếng "Phu quân", Sở Trường Ca như mở cờ trong bụng, không đợi Mạc chưởng môn mở miệng, liền tích cực chủ động hiến kế, "Tiếp tục luận võ."

Mạc chưởng môn: "Với ai?"

Sở Trường Ca: "Đương nhiên là người đánh thắng Hoắc Triển Đường."

Khoảnh khắc, râu của Mạc chưởng môn rối loạn, vẻ mặt mang biểu tình hận không thể đi chết, thật lâu sau mới nói: "Người đánh thắng Hoắc Triển Đường là ngươi."

Sở Trường Ca giống như mới ý thức được vấn đề này, nhíu mày, nói: "Vậy thì đấu với ta. Ngươi hỏi giúp ta một chút, có ai muốn khiêu chiến với ta hay không."

"..." Chỉ với hơi thở giết người vô hình của ngươi, ai còn dám đi tìm cái chết?

Thấy Mạc chưởng môn không nói lời nào, Sở Trường Ca lại nói: "Nếu không có người khiêu chiến, liền đánh trống khua chiêng xong việc cho sớm. Đừng trì hoãn việc ta cùng phu nhân ôn chuyện." Nói xong, khẽ nhéo thắt lưng Mộ Dung Vân Thư một chút, ái muội cười với nàng.

Mặt Mộ Dung Vân Thư nhất thời đỏ lên, co tay đấm lên ngực hắn một cái, nói nhỏ: "Không đứng đắn."

Sở Trường Ca thoải mái cười ra tiếng, cũng hạ giọng nói bên tai nàng: "Nếu ta trở nên đứng đắn, nàng còn có thể muốn ta sao?"

Hơi thở nóng rực trêu chọc khiến trong lòng Mộ Dung Vân Thư nhộn nhạo, ôn nhu đã lâu không thấy giống như trong nháy mắt làm thể xác và tinh thần khô cạn của nàng tỉnh lại, tay không tự chủ mà nắm chặt lấy thân thể của hắn.

Phản ứng của Mộ Dung Vân Thư làm cho dưới háng Sở Trường Ca nóng lên, hận không thể đem nàng "tử hình ngay tại chỗ".

Mạc chưởng môn ở một bên nghe hết đối thoại của hai người vào trong tai, xấu hổ hắng giọng khụ hai tiếng, nhắc nhở đôi vợ chồng không cần quá không coi ai ra gì. Muốn ôn tồn thì đợi sau khi đại hội võ lâm kết thúc mà chậm rãi ôn tồn, trước mặt công chúng lại **, còn ra thể thống gì.

Tiếng Mạc chưởng môn ho khan làm cho Mộ Dung Vân Thư đang ý loạn tình mê lập tức tỉnh táo lại, nàng bối rối chỉnh đốn lại thân mình, ngồi ngay ngắn trong lòng Sở Trường Ca, nới ra khoảng cách nhất định với hắn.

Mộ Dung Vân Thư ngượng ngùng luống cuống lại lấy được lòng Sở Trường Ca, hắn cười ha ha, nói: "Phu nhân đừng vội, đợi sau khi vi phu đoạt được vị trí minh chủ, sẽ đến nộp đủ thuế."

Nghe được ba chữ "nộp đủ thuế", mặt Mộ Dung Vân Thư soạt một cái, hồng đến bên tai, hai má nóng rát.

Sở Trường Ca lại cực kỳ yêu vẻ thẹn thùng của nàng, khóe miệng nhếch lên, có chút ác liệt tiếp tục nói bên tai nàng: "Vi phu sẽ đem ba năm tiền thuế từng món từng món mà nộp đủ. Ra sức không để phu nhân lỗ vốn."

Là không để chàng lỗ vốn thì có. Mộ Dung Vân Thư tích cực không nói gì. "Trước kia liền miễn đi, về sau cũng không cần nộp là tốt rồi." Nếu thực để hắn nộp đủ, chỉ sợ một năm nàng cũng đừng nghĩ đến việc bước xuống giường.

"Ha ha. Vi phu nhất định sẽ một ngày nộp ba lần, đúng thời gian quy định." Sở Trường Ca cười đến cực kỳ thoải mái.

Mộ Dung Vân Thư lại vô cùng xấu hổ mà cúi đầu, trong lòng than thở: người này thật là, một chút cảm giác thẹn thùng cũng không có!

Mạc chưởng môn ở một bên nghe được mà bỗng nhiên xuất hiện hàng loạt vạch đen trên nét mặt già nua, trong lòng hô to, thế thời thay đổi! Mà mọi người trong ma giáo lại mang vẻ mặt sùng bái, giáo chủ quả nhiên là nhân tài, cái cớ nộp đủ tiền thuế vô sỉ như vậy mà cũng có thể tìm được!

"Mộ Dung tỷ tỷ, hắn muốn nộp tiền thuế gì vậy?" Tâm tư Dạ Tiểu Tình đơn thuần, hỏi.

Hai gò má Mộ Dung Vân Thư nóng lên, nói: "Tiền thuế nhà." Thuế trong phòng.

"Hả? Các ngươi không phải là vợ chồng sao? Hắn ở nhà của ngươi lại còn phải nộp thuế sao?" Dạ Tiểu Tình càng lúc càng không hiểu.

Mộ Dung Vân Thư áp chế ngượng ngùng, an ủi nỗi lòng nhộn nhạo, nói thật nghiêm trang: "Chàng ăn của ta uống của ta, cả ngày ngoại trừ chơi bời lêu lổng nói đùa chọc cười, chuyện gì cũng không làm. Không cho chàng chút áp lực, sớm muộn gì chàng cũng sẽ biến thành kẻ ăn bám."

Dạ Tiểu Tình nghe vậy có chút hiểu ra, gật gật đầu, "Có đạo lý. Về sau khi ta lập gia đình, cũng muốn phu quân của ta mỗi ngày đều đúng hạn mà nộp thuế. Nếu hắn không đồng ý, liền hưu hắn!"

Mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen thật lớn bay qua.

Sở Trường Ca cười ái muội, nói: "Ngươi yên tâm, hắn sẽ rất thích nộp."

Mộ Dung Vân Thư lườm hắn một cái, "Chàng cho là tất cả mọi người đều "Thành thật" giống chàng sao?" Hai chữ "Thành thật" là do Mộ Dung Vân Thư nghiến răng nói ra.

"Phu nhân, nàng thật không thể hiểu rõ nam nhân." Sở Trường Ca cười tươi rói.

"..." Ý hắn muốn nói quạ trong thiên hạ đều đen, nam nhân trong thiên hạ đều sắc sao? Nếu là như thế, hiểu biết của nàng xác thực không đủ. Dù sao, kinh nghiệm của nàng cũng quá ít. "Thiếp không ngại tìm hiểu thêm mấy nam nhân, bổ sung thêm kiến thức." Mộ Dung Vân Thư từ từ nói.

Sở Trường Ca lập tức nịnh bợ cười nói, "Không cần không cần, kiến thức của phu nhân đã thực uyên bác. Nếu nàng muốn thể nghiệm nhiều loại nam nhân khác nhau, vi phu có thể chuẩn bị thêm nhiều mặt nạ da người, tùy nàng lựa chọn."

"..." Tùy ý lựa chọn... Vậy mà hắn cũng nghĩ ra.

Đông Nam Tây Bắc mang vẻ khinh thường, giáo chủ, ngươi thật trung thành như chó đó!

Dạ Tiểu Tình càng nghe càng hồ đồ, ngửa đầu hỏi Phượng Thành ở bên cạnh: "Sao lại từ nộp thuế nhà chuyển đến tùy ý lựa chọn rồi?"

Hắn nên giải thích thế nào đây? Phượng Thành nghĩ nghĩ, nói: "Sau khi ngươi lớn lên sẽ hiểu rõ thôi, nộp thuế nhà và tùy ý lựa chọn là cùng một chuyện."

Dạ Tiểu Tình trừng to mắt, nói: "Ta đã rất lớn rồi!"

Phượng Thành khẽ đánh giá trên dưới nàng một lượt, nói: "Còn có thể lại lớn hơn một chút!"

"Ngươi... Ngươi hạ lưu!" Dạ Tiểu Tình mặt đỏ tai hồng, che trước ngực.

Trên trán Phượng Thành nhanh chóng hiện lên ba vạch đen, "Ta đang nói tới tuổi."

Dạ Tiểu Tình sửng sốt, tiếp đó rất 囧, mặt đỏ càng sậm hơn.

Một màn này bị Sở Trường Ca nhìn thấy rõ, nhất thời nghĩ trong lòng, muốn thương lượng với Mộ Dung Vân Thư, đã thấy nàng như sớm đoán được tâm tư của hắn chậm rãi vuốt cằm. Sở Trường Ca mừng rỡ, làm một kẻ không có địa vị dựa vào thân thể mà ăn bám người ta, được phu nhân cho phép là quan trọng đến cỡ nào! "Phượng Thành, nàng ta liền giao cho ngươi." Sở Trường Ca bất thình lình nói.

Phượng Thành giật mình, "Cái gì gọi là "Giao cho ta"?"

Sở Trường Ca: "Ngươi hiểu được."

Phượng Thành nhìn trời, một chút hắn cũng không hiểu! "Ngươi không nên gán ghép lung tung, coi chừng gặp báo ứng."

Sở Trường Ca: "Ngươi không nên vừa mở miệng liền cự tuyệt, coi chừng bị trả thù." Uy hiếp mà chỉ cần nói một lời.

Những lời này với Phượng Thành mà nói, chính là "Ngươi không đồng ý với liền chạy trở về núi làm kẻ rừng rú đi" không hề hai ý. Thế nên, hắn vô cùng không có tiền đồ ngầm đồng ý. Hai người dù sao cũng tốt hơn một người. Huống hồ, tiểu nha đầu này cũng rất thú vị. Nghĩ thế, Phượng Thành không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Dạ Tiểu Tình. Chỉ thấy hai gò má Dạ Tiểu Tình ửng đỏ, đôi môi ướt át, trong đôi mắt to đen nhánh viết rõ cái hiểu cái không, vẻ thẹn thùng cực kỳ đáng yêu, khiến tâm thần Phượng Thành không khỏi lay động, bỗng nhiên rất muốn ôm nàng vào lòng.

Giải quyết xong một chuyện lớn, dưới đài lại chậm chạp không có ai lên khiêu chiến, Sở Trường Ca đứng dậy buông Mộ Dung Vân Thư xuống, lười biếng ưởn thắt lưng, mệt mỏi nói: "Nếu không có người ứng chiến, vậy thì giải tán hết đi. Từ hôm nay trở đi, ta chính là minh chủ võ lâm."

"Này..." Vẻ mặt Mạc chưởng môn khó xử, "Như vậy không ổn."

Mày rậm xếch nghiêng của Sở Trường Ca nhướng một đường về phía trước, nói: "Có gì không ổn?"

Mạc chưởng môn do dự một chút, vô cùng chột dạ nói: "Chính tà bất lưỡng lập."

Nghe được năm chữ "Chính tà bất lưỡng lập", Sở Trường Ca thật muốn tát một cái khai thông đầu óc của hắn, xem thử trong đầu hắn rốt cuộc là đá hoa cương hay là đá cẩm thạch. "Nếu ngươi cho rằng không ổn, ta không ngại cho ngươi gia nhập ma giáo đâu. Đều là tà ma ngoại đạo, cũng sẽ không tồn tại chính tà bất lưỡng lập." Sở Trường Ca lười biếng nói. Cuối cùng, lại lớn giọng nói với dưới đài, "Còn có ai cho rằng không ổn, hết thảy đều phải gia nhập ma giáo."

Khóe miệng Mạc chưởng môn rút loạn, "Sở giáo chủ, như vậy không ổn."

Sở Trường Ca nghe vậy, con ngươi đen trầm xuống, ghé mắt nhìn về phía hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Có phải nên giết ngươi mới ổn hay không?"

Sở Trường Ca tức giận, Mạc chưởng môn cũng giận lên, nhăn nét mặt già nua nói: "Muốn giết thì ngươi ra tay đi. Trừ phi ta chết, nếu không ngươi đừng hòng làm minh chủ võ lâm!"

Trong khoảnh khắc, giương cung bạt kiếm.

Mộ Dung Vân Thư thấy thế vội vàng khuyên can, nói với Sở Trường Ca: "Làm minh chủ của những người này cũng không phải là chuyện quang vinh gì, chàng để cho bọn hắn đi đi." Nàng thật lòng không muốn hắn làm minh chủ võ lâm. Giang hồ đã sớm đục ngầu đến không chịu nổi, sao hắn phải tiếp nhận cục diện rối rắm này?

"Vị trí minh chủ này ta không thể không làm. Trừ phi có người thắng được ta, nếu không ——" nói đến đây Sở Trường Ca ngừng lại một chút, khinh thường liếc nhìn mọi người dưới đài, gằn từng tiếng nói xong câu kế tiếp, "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết."

Lời vừa nói ra, toàn trường lại xôn xao. Tụm năm tụm ba khe khẽ nói nhỏ, có căm giận bất mãn với Sở Trường Ca, cũng có tỏ vẻ muốn bo bo giữ mình.

Mạc chưởng môn thấy Sở Trường Ca cố ý như thế, suy tư một lát, nói: "Thần Cơ lão nhân qua đời, phương trượng Thiếu Lâm hoàn tục, đại hội võ lâm thiếu hai nhân chứng. Ngươi muốn làm minh chủ võ lâm, nhất định phải tìm được hai người khác mà mọi người đều tin phục làm nhân chứng, lại lên võ đài luận võ tranh giành chủ vị."

Sở Trường Ca không cần nghĩ ngợi: "Được. Ngày mai lại đến." Dứt lời, rời đi cùng Mộ Dung Vân Thư. Đám người Phượng Thành cũng đi theo mà rời hiện trường đại hội. Bọn họ vừa đi, các đại môn phái cũng đều tản đi.

Trên đường về khách điếm.

"Chàng bắt đầu cảm thấy hứng thú với vị trí minh chủ khi nào?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Sở Trường Ca nói: "Ta đã đồng ý với Thần Cơ lão nhân, không cho kẻ có tâm thuật bất chính làm minh chủ võ lâm."

Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, "Vậy sao chàng còn cướp mà làm?"

"Phu nhân đang ngầm châm biếm vi phu có tâm thuật bất chính sao?" Hai tròng mắt Sở Trường Ca híp lại, lời nói mang uy hiếp.

Mộ Dung Vân Thư nhìn như không thấy uy hiếp của hắn, thản nhiên nói: "Chàng không nên nói xấu thiếp. Thiếp mà châm biếm người thì luôn luôn quang minh chính đại, không có chuyện ngầm châm biếm."

Thật đúng là quang minh chính đại. Vẻ mặt Sở Trường Ca ai oán, "Vì sao ta cảm thấy làm hoạt tử nhân được đãi ngộ hội rất tốt? Rất muốn ….. đi chết..."

Mộ Dung Vân Thư: "..."

Sở Trường Ca: "Nếu ta chết, nàng có thể ôn nhu với ta một chút hay không?"

"Thiếp sẽ ôn nhu trêu đùa cho chàng sống lại." Mộ Dung Vân Thư híp mắt nói.

Chỉ nghe nói giết người đến chết, chưa từng nghe nói trêu người sống lại. Nhưng mà, hắn có thể hình dung, chuyện trêu người sống lại này mà để nàng làm, trình độ tàn nhẫn tất nhiên không thua gì giết chết. Vì thế, Sở Trường Ca vô cùng thức thời lựa chọn thuận theo ý kiến của phu nhân, "Ta vẫn nên còn sống thôi."

"Không sao cả, chàng đi chết đi. Lúc cần đến chàng, thiếp sẽ trêu chàng sống lại." Mộ Dung Vân Thư nói thật nhẹ nhàng bâng quơ.

Sở Trường Ca chịu đả kích thật lớn, rất bất đắc dĩ nói: "Phu nhân, mưu sát chồng là phạm pháp."

"Thiếp đã hưu chàng."

"... Giết người không phải là chồng cũng phạm pháp."

"Kỳ thật thiếp cảm thấy, " Mộ Dung Vân Thư dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu thiếp thực giết chàng, có thể sẽ lưu danh thiên cổ, tiếng tốt trăm đời." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư làm ra vẻ trầm tư, như đang ngẫm nghĩ có thể nên làm việc này.

Vẻ mặt Sở Trường Ca đen thui, với tay ôm eo nhỏ của vợ, thuận đà mà nói: "Phu nhân, chúng ta đổi đề tài đi."

Mộ Dung Vân Thư trầm mặc một lúc lâu, nói: "Hay là nói về những ngày chàng bị biến thành đần độn đi."

"..." Đó là những năm tháng nhớ lại mà đau lòng, quả thực tựa như một cơn ác mộng. Nếu không có Thần Cơ lão nhân cứu giúp, lại gặp được Bạch Dạ Phong, chỉ sợ hắn vẫn là A Trường đần độn không có trí nhớ. Nghĩ đến Bạch Dạ Phong, Sở Trường Ca đột nhiên hỏi: "Phượng Thành, Bạch Dạ Phong đâu?"

Vẻ mặt Phượng Thành khó hiểu, "Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?"

Sở Trường Ca: "Hắn nói hắn do ngươi mời ra khỏi cốc."

Phượng Thành kinh ngạc, "Các ngươi đã gặp nhau?"

"Ừ." Sở Trường Ca gật đầu, "Sau khi Thần Cơ lão nhân dùng nội lực bức độc tố trong cơ thể ta ra, thúc giục ta phải nhanh tới tham gia đại hội võ lâm, không thể để người có tâm thuật bất chính toại nguyện. Lúc ấy ta còn chưa khôi phục trí nhớ của ba năm trước đây, không hiểu gì về chuyện đại hội võ lâm, nhưng mà ta vẫn nhớ rõ về Vân Thư. Hắn nói với ta, nếu đến trễ, tánh mạng Vân Thư sẽ có nguy hiểm. Cho nên sau khi ta an táng cho hắn xong liền chạy tới hiện trường đại hội, trên đường đi thì gặp được Bạch Dạ Phong. Hắn dùng phương pháp châm cứu mới phát hiện gần đây giúp ta khôi phục trí nhớ, cũng đi cùng ta đến hiện trường đại hội. Vừa rồi chỉ lo cứu người, lại quên mất hắn."

Chỉ lo cứu người sao? Rõ ràng là ôn chuyện cùng phu nhân. Đông Nam Tây Bắc vô cùng khinh thường hành vi trừng mắt nói dối của giáo chủ đại nhân.

Phượng Thành nói: "Lúc ngươi tới, ta không thấy hắn."

Mọi người còn lại cũng đều tỏ vẻ giống Phượng Thành, không nhìn thấy Bạch Dạ Phong.

"Có thể xảy ra chuyện gì hay không?" Mặt Sở Trường Ca lộ vẻ lo lắng.

Mọi người cũng lo lắng không thôi. Chỉ có Mộ Dung Vân Thư vẫn bình tĩnh như trước, trầm mặc giây lát nói: "Có lẽ là trên đường gặp người quen, mãi lo ôn chuyện, nên quên mất chàng."

Sở Trường Ca nói: "Ngoài Vô Hoa cốc, trừ ta ra, hắn chỉ biết Phượng Thành."

"Không đúng, còn có một người." Phượng Thành nói, "Ta nhớ rõ hắn từng nói, ngoài cốc còn quen biết một người. Một trong những mục đích chính của hắn khi rời cốc lần này là tìm kiếm người kia. Có lẽ đúng như lời Vân Thư nói, nửa đường hắn đã gặp được người hắn muốn tìm."

"Ngươi gọi nàng là gì?" Sở Trường Ca trực tiếp bỏ qua trọng điểm trong lời Phượng Thành nói.

Phượng Thành sửng sốt, đáp: "Vân Thư."

"Về sau phải gọi là đại tẩu." Sở Trường Ca không hờn giận sửa cách gọi cho Phượng Thành.

Phượng Thành không nói gì, hiện tại là lúc để thảo luận cách xưng hô sao?

Mộ Dung Vân Thư lại cười mà không nói. Hắn đó nha, chỉ cần đề cập đến chuyện có liên quan tới nàng, sẽ trở nên tính toán chi li. Thật tốt.

Đảo mắt, đoàn người đã đi vào cửa khách điếm.

Bắc hộ pháp đề nghị: "Đêm nay sảng khoái uống ba trăm chén, chúc mừng giáo chủ trở về. Giáo chủ, ngươi thấy sao?"

Sở Trường Ca: "Không tốt."

"Ặc. Vì sao?" Bắc hộ pháp chịu đả kích.

Sở Trường Ca: "Buổi tối không rảnh."

Sao có thể không rảnh chứ? Theo hắn biết, cái giáo chủ không thiếu nhất chính là thời gian! Bắc hộ pháp khó hiểu, "Chẳng lẽ buổi tối ngươi muốn luyện kiếm?"

Sở Trường Ca ái muội nhìn Mộ Dung Vân Thư liếc mắt một cái, cười nói: "Ừ, muốn luyện kiếm."

Bắc hộ pháp: "Những người đó, căn bản không phải là đối thủ của giáo chủ ngươi. Không cần thiết."

"Cần. Đã lâu không luyện, không còn thành thạo nữa." Sở Trường Ca càng cười càng ái muội, nhấc tay ôm lấy Mộ Dung Vân Thư, phi thân lên lầu, "Phòng của nàng ở đâu?"

"Nếu thiếp nói không có, chàng sẽ thả thiếp xuống sao?"

"Ta sẽ giải quyết tại chỗ."

Mộ Dung Vân Thư im lặng một hồi, "Phòng bên phải nhất."

Dưới lầu, Bắc hộ pháp bừng tỉnh hiểu ra, thầm nói: "Thì ra là luyện loại kiếm này."

Tây hộ pháp cho hắn một ánh mắt rõ ràng, "Ngu ngốc."

Bắc hộ pháp: "Ừ, ta không chỉ ăn không trả tiền, ta còn ở chùa."

Tây hộ pháp kinh hãi, tiểu Bắc trở nên lanh mồm khéo miệng từ khi nào vậy?

Lúc này, Đông hộ pháp vỗ vỗ vai Nam hộ pháp, nói: "Ngươi xem, tiểu Bắc cũng trở nên thông minh, ngươi phải cố lên đó."

Nam hộ pháp: "..."

"Ngươi cũng phải cố lên." Phượng Thành nói với Dạ Tiểu Tình.

Nàng vẫn thực thông minh có được hay không! Dạ Tiểu Tình không phục chu miệng nói: "Sao Sở đại ca lại ôm Mộ Dung tỷ tỷ đi, bọn họ không cần ăn cơm chiều sao?"

Phượng Thành thật bí hiểm mà đáp: "Bọn họ đang ăn."

Có sao? Dạ Tiểu Tình đang muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất chấn động, lúc này con ngươi đen xoay chuyển, nói: "Ngươi có cảm thấy không?"

Phượng Thành: "Cảm thấy gì?"

Dạ Tiểu Tình: "Động đất."

Phượng Thành: "Không có."

Dạ Tiểu Tình: "Ngươi cảm nhận cẩn thận một chút đi."

Phượng Thành: "Không cần cảm nhận. Đó là giường trên lầu đang chấn động, không phải động đất."

Dạ Tiểu Tình: "Giường trên lầu sao có thể chấn động lợi hại như vậy?"

Phượng Thành nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: "Ta cũng không biết. Ngươi lên lầu gõ cửa hỏi một chút đi."

Mắt phượng của Dạ Tiểu Tình híp lại, nhìn hắn theo dõi trong chốc lát, nói: "Tự nhiên ngươi lại tốt bụng, ta không nên đến hỏi!"

Phượng Thành cười khẽ, "Xem ra ngươi vẫn hiểu được một ít."

Dạ Tiểu Tình vừa thẹn lại 囧, dậm chân một cái, muốn lên lầu, bỗng nhiên lại nhớ tới cảm giác nơi phát ra động đất là trên lầu, vội vàng dừng bước.

Phượng Thành thấy thế cười ha ha, nói: "Vẫn nên ở lại dưới đây uống rượu với chúng ta thôi."

*

Sáng sớm hôm sau. Mộ Dung Vân Thư mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tà mị, mang theo nụ cười si ngốc.

Nàng nhích người tiến vào trong lòng hắn, vô cùng ôn nhu, nói: "Sở Trường Ca, nếu chàng còn dám không từ mà biệt, thiếp sẽ thiến chàng."

Sở Trường Ca cười hai tiếng, nói: "Loại chuyện này phải nói khí thế hơn một chút. Ngữ khí của nàng rất ôn nhu, nói lại một lần nữa xem."

Mộ Dung Vân Thư: "Đây không phải là ôn nhu, là hữu khí vô lực."

Sở Trường Ca: "... Đói bụng?"

Mộ Dung Vân Thư: "Không phải."

Sở Trường Ca: "Vậy sao lại có thể hữu khí vô lực?"

Mộ Dung Vân Thư: "Mệt."

Sở Trường Ca: "Mệt? Sáng sớm tinh mơ vừa tỉnh ngủ liền mệt? Phu nhân, có phải nàng sinh bệnh hay không?"

"Không phải sinh bệnh. Chỉ là mệt mỏi." Đầu Mộ Dung Vân Thư chôn ở trước ngực hắn, rầu rĩ nói.

Sở Trường Ca bỗng nhiên hiểu ra ý tứ, khóe miệng lập tức hiện ra một nụ cười ngả ngớn, "Vì tối hôm qua phu nhân thu nhiều tiền thuế mà mệt sao?"

Biết rõ còn cố hỏi. Mộ Dung Vân Thư ưm một tiếng, không nói tiếp.

"Người vận động không phải là nàng, sao nàng có thể mệt đến như vậy?"

"... Đổi lại là chàng bị thiếp đánh cả đêm thử xem." Mộ Dung Vân Thư tức giận nói.

Vạch đen nhất thời bay lòng vòng giữa trán Sở Trường Ca, uổng công tối hôm qua hắn ra sức như vậy, nàng lại xem như không khác gì bị đánh.

"Phu nhân, nàng đả kích sự tự tin của vi phu." Sở Trường Ca trương ra bộ dạng oán phu.

Mộ Dung Vân Thư: "Sự tự tin của chàng khổng lồ như vậy, đả kích một chút cũng không có gì đáng ngại."

"..." Nàng quả thực đã am hiểu rất sâu cách thức đả kích người.

Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Hôm nay thiếp muốn ngủ tới khi trời tối, không được gọi thiếp."

Sở Trường Ca nhíu mày: "Hôm nay còn có đại hội võ lâm."

Mộ Dung Vân Thư: "Người muốn làm minh chủ võ lâm cũng không phải là thiếp."

Phủi thực sạch sẽ. Sở Trường Ca cười nói: "Nàng phải đến trợ trận cho ta."

"Thiếp sợ sẽ khiến người căm giận."

"..." Rất không nể mặt.

"Chàng không biết là thiếp ngủ ở đây, chàng đi đoạt vị trí minh chủ về tặng cho thiếp, như vậy có vẻ sẽ rất uy phong sao?"

"Không biết."

"Aizzz. Hai người có giá trị khác nhau như vậy, sao lại có thể ở cùng nhau."

Giờ lại bay lên thành giá trị rồi sao? Sao nàng không nói hai người không cùng loại sao có thể ở cùng nhau? Sau một trận không nói gì, Sở Trường Ca ôn nhu nói: "Nên rời giường thôi."

"Chàng rời giường trước đi."

"Nướng ở trên giường không phải là tác phong nên có của tiểu thư khuê các."

"Hiện tại thiếp đã không còn là tiểu thư khuê các, thiếp là người đẹp hết thời. Người đẹp hết thời có thể nướng ở trên giường."

"..." Sao nàng không nói bản thân mình bị liệt nửa người trừ ngủ ra cái gì cũng không làm được? Tiểu nữ nhân này, vì muốn ngủ thêm một giấc, mà cái gì cũng đều nói được. Sở Trường Ca bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Hôm nay theo ta tham gia đại hội võ lâm, ngày mai cho nàng ngủ cả một ngày."

"Ngày mai thiếp sẽ không muốn ngủ."

Lời này nghe thế nào cũng giống như cố ý gây sự. Sở Trường Ca đột nhiên ý thức được nhất định là mình đã làm chuyện gì chọc nàng mất hứng, vội vàng nhớ lại mọi việc theo đúng trình tự. Tối hôm qua thực ra sức nộp thuế, hẳn là không phải tối hôm qua. Vậy cũng chỉ có lúc buổi chiều ở hiện trường đại hội... Bỗng dưng, giật mình một cái, Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ra.

Thì ra là thế.

Khóe miệng nhấc lên thành một nụ cười yếu ớt, Sở Trường Ca nói: "Phu nhân, có phải nàng đang giận ta hay không?"

Mộ Dung Vân Thư: "Vì sao lại giận chàng?"

Sở Trường Ca: "Giận ta ngày hôm qua đã thề trước mặt Thần Cơ lão nhân sẽ tìm cho Dạ Tiểu Tình một lang quân như ý."

Mộ Dung Vân Thư: "Không có."

Mày kiếm của Sở Trường Ca nhíu lại, trầm ngâm một lúc lâu, nói: "Vậy rốt cuộc vì sao nàng lại giận?"

Mộ Dung Vân Thư do dự một chút, nói: "Không có giận gì hết."

"Nàng có." Ngữ khí như đinh đóng cột.

Mộ Dung Vân Thư trầm mặc trong chốc lát, mới nói ra điều không thoải mái trong lòng, "Dạ cô nương thực thích chàng."

"Đó là chuyện của nàng ta. Ta không thích nàng ấy."

"Nhưng ông nội của nàng ta là người đã vì cứu chàng mà chết, về tình về lý chàng đều không thể mặc kệ nàng ấy."

"Ta không hề mặc kệ nàng ấy. Ta đã phó thác nàng ấy cho Phượng Thành."

Mộ Dung Vân Thư: "Đó là ý định một phía của chàng. Nếu nàng ấy có thể chấp nhận Phượng Thành đương nhiên là tốt nhất. Lỡ như nàng ta không chấp nhận Phượng Thành thì sao? Nữ nhân đều cố chấp, nhất là khi một nữ nhân yêu thương một nam nhân, trừ phi tâm sức quá mệt mỏi mà vỡ nát, nếu không sẽ không thể quay đầu."

"Đó là chuyện của nàng ta." Sở Trường Ca lại một lần nữa phủi sạch quan hệ. Ngữ khí trầm thêm mấy phần, hiển nhiên mất hứng việc Mộ Dung Vân Thư đẩy hắn gộp vào với Dạ Tiểu Tình.

Mộ Dung Vân Thư nghe ra trong lời nói của Sở Trường Ca không mang hờn giận, vì thế ôn nhu giải thích: "Sở dĩ thiếp để ý chuyện này như vậy, là vì Thần Cơ lão nhân dùng tánh mạng chính mình đổi mạng của chàng về. Chàng phải biết rằng, việc này với thiếp mà nói, quan trọng hơn bất cứ điều gì. Thỉnh cầu cuối cùng của một ông lão không tiếc dùng tánh mạng của mình cứu phu quân của thiếp, thiếp không thể không coi trọng. Chàng cũng không thể. Làm người phải có lương tâm."

Mộ Dung Vân Thư nói một hơi khiến Sở Trường Ca trầm mặc hồi lâu. "Cho nên ta tình nguyện làm tà ma ngoại đạo." Hắn thấp giọng nói. Trong lòng vô cùng hỗn loạn. Nếu không phải khi tỉnh lại thì Thần Cơ lão nhân đã đem toàn bộ nội lực tặng cho hắn, hắn tất nhiên sẽ không chịu nhận sự cứu giúp của Thần Cơ lão nhân. Thứ ân cứu mạng này, thiếu một người là đủ rồi. Thiếu nhiều hơn, hắn không có nhiều thân thể để lấy thân báo đáp.

"Hay là chúng ta đưa cho nàng ta một ít bạc đi." Mộ Dung Vân Thư đột nhiên nghĩ đến.

"Ý kiến hay." Sở Trường Ca vui vẻ vô cùng, bỗng nhiên nhớ lại chuyện lúc ấy nàng cứu hắn, cười nói: "Lại nói năm đó, sau khi nàng cứu ta, kỳ thật ta cũng từng muốn đưa cho nàng một ít bạc để báo đáp, nhưng mẹ ta lại nói, như vậy rất vũ nhục người, cho nên mới không đưa."

Nghe vậy, mặt Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên lộ vẻ kỳ quái, trên dung nhan xinh đẹp tựa hồ có mấy vạch đen lóe ra, khi có khi không.

Sở Trường Ca thấy thế, con ngươi đen nhíu lại, nhìn chằm chằm nàng không quá xác định mà nói: "Không phải nàng sẽ thực hy vọng mình chịu vũ nhục chứ?" Theo như hắn biết, lúc ấy nàng cứu hắn, Mộ Dung phủ cũng không thiếu tiền. Hơn nữa, chẳng lẽ hắn còn chưa đủ đáng giá sao?

Là một thương nhân, nàng hẳn nên hiểu được thả dây dài câu được cá lớn mới là điều phải.

Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư run rẩy, nói: "Đương nhiên không phải, nhà của thiếp không hề thiếu bạc."

"Vậy sao biểu tình của nàng lại kỳ quái như vậy?" Sở Trường Ca hồ nghi.

Mộ Dung Vân Thư xấu hổ hé miệng, nói: "Bởi vì thiếp thường vũ nhục người."

Thường vũ nhục người? Sở Trường Ca ngây ra một lúc, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, cười ha ha nói: "Cái này gọi là không phải người một nhà không vào cùng một cửa."

"..." Mộ Dung Vân Thư lại cảm thấy thực áy náy. Tính ra, từ lúc nàng tám tuổi, đã bắt đầu vũ nhục người, hơn nữa càng lúc càng vũ nhục nhiều người. Dạ Tiểu Tình chính là người kế tiếp. Không thể thỏa mãn được tinh thần cho nàng ta, vậy thì thỏa mãn nhu cầu vật chất của nàng ấy. Đưa cho nàng ta của cải xài cả đời cũng không hết, cho dù cuối cùng nàng ta không thể chấp nhận Phượng Thành, cũng không tìm thấy lang quân như ý, mỗi ngày hẳn là cũng sẽ trôi qua không quá tệ.

Cứ như vậy đi. Làm một kẻ tiểu nhân hạnh phúc vậy. Nàng có thể dùng toàn bộ gia sản thậm chí tánh mạng của chính mình mà đền đáp ân tình của Thần Cơ lão nhân, nhưng Sở Trường Ca, cho dù thế nào nàng cũng sẽ không nhường lại.

Sau khi quyết định, Mộ Dung Vân Thư nhất thời cảm thấy gánh nặng trong lòng nhẹ đi rất nhiều. Cũng không lại buồn bực không vui gây chuyện không thoải mái với Sở Trường Ca, tích cực đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị tham gia đại hội võ lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.