Nhân Thú Đáng Yêu

Chương 7



Trăn lớn chui vào chăn của Nhật Tâm không lâu thì khẽ nghe tiếng rên ưm… ưm… ư… ư nàng lúc này lại mơ “giấc mơ không lành mạnh”. Nghe tiếng trăn lớn phát ra tiếng ấu niên thú “mùi vị nàng thật tuyệt… ta điên mất… không chịu nổi nữa… a…a… nóng nóng… ta muốn biến thân… nóng… a… đau…a…a”

Con trăn lớn quằn quại liên tục co thắt hất tung chiếc chăn lăn lộn trên sàn, uốn người không ngừng gào thét, nó lăn vào góc cách một đoạn khỏi Nhật Tâm cuộn người lúc lại duỗi ra khi đập đuôi xuống sàn.

Lúc này Nhật Tâm bị sự chuyển động của trăn làm thức giấc. Đang mơ màng nhìn thấy trăn lớn quằn quại ở góc nhà khiến nàng rùng mình co người sát lại. “Sao em vào đây được? Là bị sao thế kia”. Nhật Tâm đầy hoang mang xen lẫn sợ hãi lo lắng nhìn con trăn vàng quằn quại góc nhà.

Nhanh chóng sau đó con trăn như nứt ra, trên mỗi khe nứt lại phát ra ánh sáng, khe nứt nhiều hơn chỉ còn lại tia sáng mạnh kiến Nhật Tâm chói mắt che một tay, Nhìn lại trong ánh sáng từ từ hiện ra một nam nhân run rẩy quỵ gối, làn da trắng, tóc vàng như màu của trăn lớn, mắt màu đỏ, mũi cao, đôi chân săn chắc, thân hình vạm vỡ mạnh khỏe, những khối cơ rắn chắc, đặc biệt là bắp tay to săn như một dân cử tạ chuyên nghiệp.

Cơ thể hắn bóng nhẫy mồ hôi, không mảnh vải, hắn thở hồng hộc, bàn tay nắm chặt chống xuống mặt sàn, lộ rõ những đường gân chạy dọc theo tay, mồ hôi thành dòng theo chiếc mũi cao nhỏ xuống mặt sàn, lại vài giọt tạo thành dòng chảy theo bắp đùi săn to nhỏ xuống sàn, mái tóc vàng dài đến vai cũng ướt mồ hôi như mới gội, bám vào cổ vai. Quyến rũ đến mê người, thật sự kích thích người ta mà.

Nhật Tâm nhìn thấy nam nhân trước mặt chỉ có thể miệng há to, đơ người nhìn từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, sau vài lượt nhìn mãn nhãn, não cũng hoạt động trở lại.

-Á…Á…Á --- Nhật Tâm chợt nhớ ra mỹ nam kia chính là trăn lớn hóa thành. Não liền xoắn lại, hoảng loạng. Nhật Tâm nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài vừa chạy vừa hét. Mỹ nam trăn lớn vẫn còn vừa thở vừa kêu. “Nhật… Tâm…”. Kêu hết tiếng thì nàng đã khuất bóng.

Chạy ra ngoài Nhật tâm liền vấp phải thứ gì đó, té bổ nhào, tuyết mao hống gần đó, linh hoạt đưa bụng ra đỡ nàng. Cả thân hình Nhật Tâm đập lên bụng tuyết mao hống to lớn. Miệng ngậm cả một búi lông. Nàng hoảng hốt vùi vào lòng tuyết mao hống khóc nức nở.

Cả đám ấu niên thú không biết chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như trăn lớn đã hóa hình không còn là ấu niên, Nhật Tâm thì kinh sợ tột độ. Thật ra lúc này nàng nghĩ mình vừa gặp yêu quái, sợ đến run rẩy. Còn đám ấu niên thì thắc mắc tại sao trăn lớn chui vào nhà của Nhĩ Lạc gặp Nhật Tâm lại có thể tự nhiên hóa hình. Không thực hiện nghi thức mà ấu niên có thể hóa hình sao? Chuyện này trước nay bộ lạc bọn hắn chưa từng xảy ra. Cuối cùng là chuyện gì.

Còn đang khóc lóc. Tên Trăn lớn đã bước đến vỗ vào vai Nhật Tâm.

-Nhật Tâm. Đừng sợ. Ta là Huyết Nhãn chính là trăn lớn hôm trước ôm chân em mà.--- Hắn dùng tay vuốt lấy lên lưng Nhật Tâm.

Tay lạnh ngắt làm nàng giật mình quay lại nhìn. Mỹ nam quá đẹp, khiến nàng đang lệ, lông đầy mặt lại ngây ra nhìn một lúc. Nhìn đủ rồi, não lại hoạt động suy nghĩ của nàng là “trai đẹp = trăn -> trai trăn -> yêu quái -> ăn thịt nàng”. Nàng lại hoảng hốt hét lên “á…á…á” rồi ngất đi.

Tác giả ta lúc này liên tục đập đầu vào gối với Nhật Tâm này. Tại sao nàng xuất hiện là luôn tạo ra tình huống dở khóc dở cười như vậy chứ. Nàng đến đây tổng cộng là 5 ngày. 5 ngày thôi đã đầy chuyện rồi. Ta cũng đến đau não với nàng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.