Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 147: Làm hoa tiêu



Thế lực của Võ Đạo Môn nằm ở phía Đông Nam đại lục Ma Võ, trải rộng mười vạn dặm bãi biển phía Đông và Nam, phía Tây và Bắc giáp với rừng rậm Táng Hồn. Nếu từ học viện Cửu Long muốn tới rừng rậm Táng Hồn thì cần đi xuyên qua một đoạn rừng rậm trùng điệp, tràn đầy nguy ngập.

Hơn nữa, nhiều người di chuyển như vậy, chắc chắn sẽ gây nên phản ứng từ thế lực rừng xanh, vì vậy, để bảo đảm vẹn toàn nhiều mặt, cách tốt nhất là dùng đội tàu ra khơi, bám dọc theo bờ biển xuống phía Nam.

Bến sông Trạch Thủy chính là một trong những trạm đón người trên địa bàn học viện Cửu Long, đồng thời cũng là trạm đón người cuối cùng. Hiện tại tuyến đường sẽ là xuôi dòng nước sông, dẫn thẳng ra biển và di chuyển xuống phía nam. Quá trình ước chừng mất khoảng gần hai tháng, vừa kịp lúc tham gia tuyển rể!

Xem ra tất cả lộ trình đều đã được tính toán rất kỹ a! Còn may, bản thân mình tỉnh dậy kịp lúc, nếu không...

...

Bước lên thuyền, Lâm Hàn bình tĩnh nhìn Bách Linh đi trái đi phải, kiểm tra tình hình trên tàu, lại liên tục điều động mệnh lệnh, xem ra cũng có vài phần phong thái điều hành, không khỏi khiến Lâm Hàn mở rộng tầm mắt.

Sau khi đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy, chiếc thuyền nhỏ của nàng dẫn đầu khởi hành, những chiếc tàu khổng lồ to lớn lầm lũi đi phía sau, vải buồm màu lam với đồ án âm dương song ngư bao phủ toàn bộ bến sông Trạch Thủy, khiến người dân chứng kiến cũng phải háo hức trầm trồ.

Không lâu sau khi đội tàu rời đi, một đoàn người mặc giáp trụ tiến đến, vốn muốn định bắt Đoàn Tiến Hàn, nhưng cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nhìn đội tàu rời đi! Vì dù có bắt được Đoàn Tiến Hàn, chưa chắc thành chủ đã hạ lệnh giết hắn, bây giờ hắn tự rời đi, như vậy đúng là không thể tốt hơn.

Ngoài ra, người đến nhìn còn có một trung niên mặc giáp trụ sáng loáng, cùng một người thanh niên mặt xanh mét chừng hơn hai mươi tuổi, chắc hẳn chính là cha và đại ca của Đoàn Tiến Hàn rồi. Từ xa nhìn thấy biểu lộ trên mặt bọn họ, Lâm Hàn chỉ bật cười lạnh lùng, dứt khoát không cần để ý thêm.

Mọi chuyện đã đâu vào đấy, Bách Linh mới mỉm cười nói với Lâm Hàn:
- Đoàn đại ca! Bây giờ muội dẫn huynh tới vị trí của mình, đi theo muội!

Lâm Hàn lặng lẽ gật đầu, đi theo Lộ Bách Linh tới dưới cột buồm cao chót vót giữa thuyền. Nhìn cột buồm này, Lâm Hàn cảm thấy thật bất ngờ. Con thuyền này mặc dù cũng rất rộng lớn, dài đến hai mươi mét, cao bốn mét, nhưng so với những con tàu phía sau thì chỉ là tí hon mà thôi, ấy vậy mà cái cột buồm này lại cao chót vót đến sáu bảy mươi mét, ngay cả cột buồm của tàu lớn cũng không bì được.

Bách Linh bước lên một bậc gỗ, chân đạp vào cái cần trên đó, tay bám vào một sợi dây. Theo động tác của nàng, cơ quan nhanh chóng được phát động, sợi dây được lực kéo nào đó kéo vút lên trên không, chỉ thoáng chốc đã đưa thân thể nàng lên trên đỉnh cột buồm.

Lâm Hàn thấy nàng đã lên đến nơi, cũng gật đầu bám vào một sợi dây khác làm theo. Thân thể hắn theo đó gào thét bay lên không, qua một giây đã kéo lên đỉnh cột buồm, nhẹ nhàng đáp xuống đài quan sát trên đó.

Trên đỉnh cột buồm này treo một lá cờ màu lam, có đồ án âm dương ngư giống như trên cánh buồm, là tiêu chí của Võ Đạo Môn. Lá cờ phất phơ theo gió, phần phật bên tai, mang theo tiếng sóng biển dạt dào ở phía xa xa tràn đến, bất giác khiến tâm hồn Lâm Hàn cũng được thả lỏng đôi phần, khe khẽ nhắm mắt cảm nhận sự du dương của gió biển và gió sông thanh mát

- Cảm giác rất tuyệt phải không?
Đứng cạnh hắn, Lộ Bách Linh chợt nở nụ cười tán thán:
- Biển xanh mây trắng, cũng không còn xa nữa. Đứng đây, huynh mới chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của biển. Đến khi thực sự tiếp xúc, huynh mới biết được biển rộng lớn và bao la biết nhường nào. Đứng ở vị trí này, mặc dù không thể bao quát hết được sự rộng lớn của biển khơi, nhưng ít nhất, huynh có thể cảm nhận được rõ ràng hơn khi ở bên dưới...

Lộ Bách Linh càng nói càng kích động, nhìn nàng tung tăng như con chim sẻ, vui mừng giống như đứa trẻ sắp về với vòng tay của mẹ, Lâm Hàn cũng có chút bị ảnh hưởng theo, đôi mắt cũng có chút chờ mong nhìn về phía biển khơi xa xa.

Chia sẻ hết cảm ngộ của mình, Lộ Bách Linh cũng dần bình tĩnh lại, nàng lấy ra một đạo cụ, trông như một tấm kính trong suốt, bên trên có vẽ những đồ án bằng sơn trắng, chìa ra cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn cầm lấy, khó hiểu nhìn qua, không biết thứ này để làm gì. Lộ Bách Linh nhanh chóng giải thích:
- Nhiệm vụ của huynh nói ra cũng rất đơn giản, thứ nhất, đó chính là điều hướng. Ngoài biển khơi, phương hướng rất quan trọng, nếu không sẽ rất dễ lạc đường. Ban ngày thì nhìn theo hướng mặt trời để điều hướng, ban đêm thì nhìn sao Bắc Đẩu để điều hướng! Hiện tại huynh chưa quen, vậy thì cứ làm ban ngày trước đi đã, dù sao nhìn hướng mặt trời cũng dễ hơn so với nhìn sao Bắc Đẩu.

Lâm Hàn gật đầu, thầm nghĩ cô nương này cũng thật nhiệt tình và tốt bụng. Nào có biết được nàng đang tính toán tránh cái nắng gắt ban ngày, ban đêm lên đây hóng gió ngắm sao trời cho thỏa thích cơ chứ?

Đúng là một cô nương ma mãnh a!

- Thứ hai, đó là huynh phải bao quát được tình hình phía trước, nếu như có đội tàu, hoặc là chướng ngại vật như Băng Trôi! Hoặc là cảm nhận có gì đó bất thường như thủy quái hay cướp biển thì đều cần thông báo cho muội sớm nhất có thể. Huynh cũng không cần lo lắng, những thứ vặt vãnh này không là gì so với đội tàu của chúng ta cả, chỉ là phát hiện sớm thì có thể xử lý sớm, tránh mất thời gian vô nghĩa. Nếu huynh làm tốt, thậm chí còn có khen thưởng nha!

- Rõ rồi! Nhưng mà... thứ này để làm gì?
Lâm Hàn cười gật đầu, nhưng nhất thời vẫn chưa hiểu thứ trên tay mình dùng để làm gì.

- Gấp cái gì? Muội còn chưa nói xong!
Lộ Bách Linh trừng mắt đáng yêu nhìn Lâm Hàn, rất là bất mãn nói:
- Đây là nhiệm vụ cuối cùng. Huynh để như thế này nè...

Lộ Bách Linh vừa nói, vừa hướng dẫn Lâm Hàn đặt miếng kính vào một cái giá, vừa khít lọt vào đó. Những đồ án trên tấm kính thoáng chốc đã hiện lên rõ mồn một, Lâm Hàn kinh ngạc nhận ra, không ngờ những đồ án này lại có thể trùng khớp với vị trí của bốn con tàu lớn phía sau, khớp sít sao không lệch một chút, thậm chí, có những đồ án rõ ràng không thể nhìn thấy trong thực tế, nhưng nhìn qua tấm kính này, lại có thể hiển lộ rõ mồn một những đường vân năng lượng cực kỳ tinh xảo.

- Nhìn thấy rõ chứ? Đây là Trận Tàu Biển, tất cả bốn con tàu phía sau, kết hợp với con thuyền của chúng ta tạo thành trận pháp hoàn mỹ, có thể tương hỗ lẫn nhau, bảo hộ lẫn nhau. Đồng thời còn có trận pháp truyền tống tầm gần, giúp các tàu có thể giao lưu với nhau, đương nhiên thuyền của chúng ta là tách biệt, không truyền tống được đến các tàu khác.

- Nhiệm vụ của huynh là thỉnh thoảng lắp tấm kính này vào để quan sát Trận pháp, chỉ cần vị trí và trạng thái của các tàu sai lệch một chút xíu so với đồ án là cần ngay lập tức báo cho muội để nghĩ cách khắc phục. Bởi vì khi đó chắc chắn đã có vấn đề trục trặc từ nhỏ đến lớn. Có thể là vì tàu trưởng của mấy tàu kia điều khiển không chuyên chú, hoặc là tàu bị trục trặc dẫn đến chìm xuống nước thêm chút xíu, hoặc là nhân số các thuyền trao đổi quá thất thường... Những chuyện này đều cần được nắm giữ để chủ động khắc phục khi có sự cố!

- Huynh cũng cứ yên tâm mà làm, bởi trên bốn con tàu kia cũng có hoa tiêu như huynh. Huynh có chẳng may sơ sót gì đó thì họ sẽ là người bù đắp lại, cũng không có hậu quả gì quá lớn cả! Thấy sao hả? Công việc này rất nhàn nhã nhẹ nhàng đúng không? Làm xong còn có thể có tưởng thưởng, huynh cũng nên cảm ơn ta một tiếng đi ha!

Lâm Hàn dở khóc dở cười nhìn Lộ Bách Linh, thấy nàng như con khổng tước cao ngạo ưỡn ngực, một sợi tóc nhỏ đột nhiên dựng lên trên trên trán, giống như giương cờ chiến thắng, khiến hắn vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Chỉ có thể cười khổ chắp tay nói:
- Được được! Cám ơn Lộ tiểu thư đã cho tại hạ cơ hội này! Tại hạ vô cùng cảm kích, thề chết sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, không làm phụ lòng Lộ tiểu thư!

Lộ Bách Linh bất mãn trừng mắt, sợi tóc nhỏ kia đột nhiên xoăn tít lại:
- Cái gì mà Lộ tiểu thư? Nghe phát buồn nôn! Những tưởng huynh là đàn ông tiêu sái, không giống bọn công tử bột thích ra vành ra vẻ dưới kia. Hứ... xem ra muội nhìn nhầm người!

Lâm Hàn vẫn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào sợi tóc trên đầu nàng, trong đầu tuôn ra một trăm dấu chấm hỏi. Nghe thấy lời nói bất mãn của Lộ Bách Linh, hắn mới chợt tỉnh hồn lại:
- Không gọi Lộ tiểu thư, vậy gọi gì bây giờ? Dù sao chúng ta cũng chưa quen lắm a...

- Gọi muội Bách Linh đi! Các đại ca đại tỷ trên thuyền này đều gọi muội từ bé đến lớn! Nghe mãi thành quen rồi! Cũng không hiểu mấy người kia nghĩ gì, khách khách sáo sáo, lòng nghĩ một đằng ra mồm một nẻo, đáng ghét không chịu nổi!

Nói xong, Lộ Bách Linh xoay người đi tới bên mép đài quan sát, cười nói:
- Huynh làm đi, đến tối muội sẽ lên đổi ca với huynh. Huynh có gì cần báo cáo hay là có nhu cầu gì thì cứ nói vào cái loa truyền tin bên kia. Đừng làm tàu chúng ta mất mặt nha, không được phép thua kém mấy tên hoa tiêu kệch cỡm đằng sau!

Nhìn thấy nàng lại tung tăng vui cười, sợi tóc trên trán lại ẹp trở lại. Lâm Hàn gãi gãi đầu với theo:
- Này! Muội không cần giám sát hả? Không sợ ta vô dụng làm không được sao?

- Không sao! Không sao! Lộ Bách Linh này mười tám năm chưa từng nhìn nhầm người! Huynh nha, danh tiếng thối không chịu nổi, nhưng muội biết huynh không phải người như thế! Một tên bẩn thỉu như vậy, chắc chắn tinh khí thần đều hao tổn, nhìn huynh long tinh hổ mãnh như vậy, chắc chắn là người biết giữ thân ham rèn luyện, trên người còn tràn ngập khí tức... Khí tức gì đó rất là tự nhiên thoải mái, muội cũng chưa từng thấy bao giờ nha... Dù không biết đây là chuyện gì, nhưng việc nhỏ như vậy, chắc chắn không thể làm khó huynh, phải không Đoàn đại ca?

Lâm Hàn thoáng chốc rùng mình, nghi hoặc nhìn qua bóng lưng dần biến mất của Lộ Bách Linh. Tiểu cô nương này... lợi hại như vậy sao? Chỉ nhìn qua đã nhìn ra điểm bất thường! Xem ra mình cũng quá coi thường người trong thiên hạ.

Còn may, mình ở đây chẳng có ai quen biết, có mấy tên công tử từng gặp mình ở thành Trạch Thủy, nhưng đều là số ít. Hơn nữa còn sáng suốt tách biệt với bọn họ, rời xa thị phi, xem ra tình hình bây giờ là tốt nhất.

Chỉ là... Lộ Bách Linh biết mình có điểm bất thường, liệu có sao không đây?

Hay là nàng chỉ nghĩ, Đoàn Tiến Hàn đã che giấu tài năng, biểu hiện hoàn khố bao năm qua chỉ để che mắt thiên hạ?

Mặc kệ đi! Lâm Hàn chẳng muốn nghĩ nhiều nữa. Lộ Bách Linh này thực tế rất lợi hại, đã là một Võ Hoàng cấp tám, ở tuổi của nàng cũng coi như khá rồi, có đủ tiềm chất được làm đệ tử hạch tâm của bất cứ thế lực lớn nào, nhưng với hắn còn chưa đủ, nếu nàng có ý xấu gì,hắn có thể âm thầm giải quyết bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, Lâm Hàn có cảm giác rất kỳ quái, cô bé này chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho mình. Ít nhất, biểu hiện vô tư trong sáng của nàng khiến người ta không thể nào ác cảm cho nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.