Lâm Hàn đi theo Trần đại sư, tới một trường đấu giá. Trong ánh mắt khó hiểu của Lâm Hàn, Trần đại sư đi vào bên trong vòng vèo một lúc rồi đi ra với hai tấm thẻ bài trong tay.
- Trần đại sư, đây là cái gì? Lâm Hàn tò mò hỏi.
Trần đại sư hơi kỳ quái nhìn hắn, không hiểu tại sao một người tưởng chừng rất lợi hại như Lâm Hàn mà đến cái này cũng không biết.
Dù vậy, Trần đại sư cũng không lấy làm phiền mà từ tốn giải thích: - Đây là truyền tống thiệp! Có thể dùng nó để sử dụng truyền tống trận dịch chuyển đến những vùng khác. Chẳng lẽ công tử chưa từng nhìn thấy thứ này?
Ách!
Lâm Hàn gãi gãi đầu, xấu hổ thừa nhận sự thật.
Trần đại sư lại càng nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, khiến Lâm Hàn cũng thấy đỏ cả mặt. Trần đại sư cũng không thừa nước đục thả câu thêm, giải thích tỉ mỉ cho hắn.
Thì ra, Võ Đạo Môn từ xa xưa đã giao dịch được với công hội ma pháp, lấy được chí bảo mang tính biểu tượng của công hội ma pháp là truyền tống trận!
Về cơ bản, truyền tống trận này có tác dụng không khác truyền tống phù, nhưng lại có thể dịch chuyển một lúc mười người, hơn nữa còn có thể sử dụng với số lần vô hạn. Đương nhiên, mỗi lần đều cần đưa vào số linh thạch không nhỏ, bình dân không thể đủ tài nguyên, cũng không đủ tư cách sử dụng thứ này.
Nhờ có nó, việc di chuyển trong phạm vi thế lực Võ Đạo Môn thuận tiện hơn rất nhiều, việc đả thông tình báo và kiểm soát các thế lực cũng trở nên chặt chẽ hơn bất cứ thế lực nào khác. Thứ chí bảo này cũng là một trong những vật mà cả năm thế lực lớn còn lại đều mơ ước, đặc biệt là thế lực chuyên phái gián điệp ra ngoài như Thần Tướng Chiến Quốc. Nhưng bất đắc dĩ không đánh nổi chủ ý lên Võ Đạo Môn được, công hội ma pháp lại ở ngoài hải đảo, không dễ đụng chạm, vì vậy thứ này xưa nay chỉ có duy nhất ở hai thế lực.
Với thân phận của Trần đại sư, kiếm được hai tấm thiệp này cũng không có khó. Đương nhiên, lão cũng phải đánh đổi kha khá mới “mua” được từ trường đấu giá kia, chứ không có chuyện người ta cho không lão thứ quý giá như vậy.
Có được thiệp truyền tống, hai người lại nhanh chóng di chuyển lên phía Tây Bắc thành Hải Phong. Có thân phận của Trần đại sư, quãng đường này không hề xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, hai người nhanh chóng tìm tới được truyền tống trận, sử dụng thiệp này dịch chuyển đến một xứ khác của Võ Đạo Môn.
Ánh sáng lóe lên, Lâm Hàn chỉ cảm thấy bản thân như bị bóp nghẹt bởi một luồng sức mạnh không thể chống cự. Hắn chăm chú làm theo lời Trần đại sư, không cựa quậy một chút nào, cũng thu liễm toàn bộ khí thế bản thân. Bởi trong khi dịch chuyển xuyên không gian, nếu như bản thân làm bất cứ điều gì dị thường, có thể cũng dẫn đến không gian bạo động, hại người hại mình.
Trời xoay đất chuyển, qua khoảng một phút, ánh sáng trắng dần dần tán đi, Lâm Hàn có thể lờ mờ nhìn thấy được ánh sáng chói chang giữa buổi ban trưa. Khung cảnh ngày càng rõ nét, cuối cùng Lâm Hàn cũng nhìn rõ được nơi mình cần đến.
Oa!
Nơi này... không ngờ còn phồn hoa hơn thành Hải Phong gấp bội!
Khắp nơi đều là ngựa xe như nước, nhà cửa mọc san sát nhau, đồ sộ giống như những con cự thú có thể cắn nuốt bản thân bất cứ lúc nào. Khắp nơi đều là cảnh tượng sơn son thếp vàng, ánh sáng kim ngân chói lòa trong mắt. Dân cư khắp nơi người người như rồng, trên mặt tràn ngập nụ cười tự tin và hào phóng. Cái vùng đất này thậm chí còn không có tiếng kẻ mua người bán, hoặc có lẽ đã được quy hoạch vào một nơi nào đó, khắp nơi chỉ là những bậc tài tử phong lưu, túm năm tụm ba đàm thiên thuyết địa, miệng đầy văn chương và đạo lý như thế.
Hai người Lâm Hàn đi ra khỏi khu vực trận pháp, nhanh chóng có một cỗ xe ngựa quý phái tới bên cạnh. Trần đại sư như đã quá quen với chuyện này, nhanh chóng dẫn đầu lên trước, đồng thời ra hiệu cho Lâm Hàn cùng lên.
Lâm Hàn chỉ hơi ngẩn ra, sau đó cũng không thấy cái gì. Kiếp trước ở mấy nhà ga sân bay chẳng phải cũng tràn ngập taxi xe khách đó hay sao? Một truyền tống trận chuyên giành cho những người ở thượng tầng như vậy chẳng lẽ lại không thể có xe đưa xe đón?
Xe ngựa nhanh chóng khởi hành, Lâm Hàn ngồi bên trong hứng thú quan sát cảnh tượng phồn hoa qua khe cửa sổ, bên tai lắng nghe lời giải thích của Trần đại sư: - Đây là một trong những vùng đất phồn hoa bậc nhất của Võ Đạo Môn. Thực lực tổng hợp có lẽ chỉ đứng sau sơn mạch Cận Táng! Người ở đây tới hai mươi tuổi, không có một ai có tu vi dưới Võ Tông, cường giả trong thành cũng có ít nhất mười vị Võ Thánh, thậm chí còn có một gia tộc là nhà mẹ đẻ của Ngũ Trưởng Lão, một gia tộc cung phụng nhị trưởng lão, đều là cường giả cấp thần thuộc hạch tâm Võ Đạo Môn! Hai gia tộc này cũng là thế lực hùng mạnh nhất, độc bá tất cả địa phận chung quanh.
- Nơi này trước đây chỉ là một quốc gia nhỏ. Kể từ ngày chủ động đầu phục và cung phụng Võ Đạo Môn, không ngờ lại phát triển được đến một bước này! Đại Hưng Quốc! Quả nhiên không thẹn với một chữ Hưng này!
- Hiện tại chúng ta đang ở tỉnh Hà Nam! Từng là cố đô của Đại Hưng, hiện tại là một trong ba tỉnh lớn nhất cả nước. Người mà ta muốn giới thiệu cho công tử chính ở gần nơi này.
Lâm Hàn gật gù cũng không để ý lắm, chỉ chăm chú quan sát khung cảnh phồn hoa bên ngoài đường phố.
Hí...
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, người đánh xe nhẹ nhàng hô hoán, ý nói đã đến nơi. Lâm Hàn và Trần đại sư lần lượt xuống xe, xe ngựa cũng theo đó mà vung roi đi mất.
Đây là...
Lâm Hàn trợn tròn mắt, bên trong tràn ngập ánh sáng hứng thú và tò mò. Đồng thời cũng có phần quái dị khó hiểu nhìn Trần đại sư.
Đây... đây chẳng phải là thuyền hoa trong truyền thuyết sao?
Một mặt hồ rộng lớn, bạt ngàn không nhìn thấy đâu là bến bờ, trên hồ lác đác vài con thuyền hoa lệ, tràn ngập mỹ cảm và quyến rũ, giống như những tác phẩm nghệ thuật không ngừng kích thích sự tò mò và tâm khám phá của Lâm Hàn, những người đàn ông khác tới đây cũng không ngoại lệ.
Nhìn ánh mắt kỳ quái mang theo mấy phần khinh bỉ của Lâm Hàn, Trần đại sư thoáng chốc lúng túng liên tục ho khan. Hắn hấp tấp giải thích: - Công tử đừng hiểu lầm, người mà lão phu muốn dẫn tiến cho công tử đang ở trên một chiếc thuyền hoa, hàng ngày lấy cầm kỳ thi họa, thưởng lãm thế gian hồng trần làm niềm vui. Đó là phương pháp tu luyện của nàng ta, cũng không phải lão phu có thể quyết định.
Lâm Hàn ngờ vực nhìn lão đầu, có người còn có sở thích kỳ dị như vậy sao?
Lương nữ không làm, thích làm kỹ nữ?
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Hàn, Trần đại sư cuống cuồng giải thích: - Công tử cũng đừng nghĩ sai về người này. Nàng ta chìm đắm trong tạo nghệ cầm kỳ thi họa, vốn đã không màng sự đời. Hiện tại làm vậy chẳng qua chỉ muốn tìm kiếm nhân tài giao lưu luận đạo. Người có nhã tâm ắt sẽ nhận được nhã ý, còn kẻ thô bỉ coi nàng là kỹ nữ sớm muộn cũng rước họa vào thân. Nàng là một đóa tịnh liên gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, còn mong công tử chớ có nổi ý mạo phạm!
Lâm Hàn gật đầu, cũng không quá tỏ ra lạ thường. Hắn chỉ lạ là trong cái xã hội như thế này mà còn có người không ngại làm “kỹ nữ”, để người đời soi mói mà thôi. Còn với hắn, kiếp trước ca sĩ diễn viên người mẫu nhiều như vậy, chẳng phải đều có người kính trọng và hâm mộ hay sao? Kỹ nữ, về bản chất cũng không khác ca sĩ, đều là bán nghệ mà thôi. Điểm khác biệt ở chỗ kỹ nữ có thể công khai bán thân, còn ca sĩ thì không công khai được, có muốn bán cũng phải làm âm thầm, nếu không sẽ ảnh hưởng danh tiếng.
Hai người đi tới bên hồ, nơi đầy rẫy các công tử ca đứng phe phẩy quạt say mê ngắm nhìn các con thuyền hoa tràn ngập xuân sắc trên hồ. Nổi bật nhất chính là một con thuyền nằm cô độc phía xa xa, cột buồm trắng muốt không một chút tạp sắc, thân thuyền thậm chí cũng được sơn trắng hoàn toàn, ám thêm một chút màu của nước hồ, loáng thoáng lại lờ mờ sắc màu đạm lam.
Xung quanh con thuyền hoa đó không thiếu các vị tài tử cưỡi đò nhỏ vây quanh, người người mang theo thần sắc ái mộ, chi mong có thể lọt mắt xanh của mỹ nhân, thỏa mãn một tâm nguyện nhỏ trong đời.
Thấy Lâm Hàn cũng đã chú ý đến con thuyền đặc biệt kia, Trần đại sư cười nhẹ nói: - Trần công tử cũng chú ý rồi sao? Con thuyền đó quả nhiên rất đặc biệt, không hề chủ động tới giao thiệp với khách, mà lại để những kẻ tham hoa háo sắc tự cho là phong lưu kia phải mò đến. Đây cũng không phải là nàng chủ tâm dục cầm cố túng, mà là nàng thật sự cao ngạo, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt. Nhưng đàn ông bản tính là tiện, càng xua đuổi thì lại càng bu lại nhiều, bất giác người ta đã mệnh cho nàng cái danh Thiên Hồ đệ nhất mỹ nhân, thậm chí là Hà Nam đệ nhất mỹ nhân!
Lâm Hàn quái dị nhìn Trần đại sư nói: - Xem ra đại sư có vẻ rất hiểu biết nàng ta nha!
Nghe giọng nói âm dương quái khí của hắn, Trần đại sư suýt nữa thì sặc chết: - Nói bậy bạ cái gì? Ách... Đoàn công tử chớ nên hiểu lầm, lão phu là một lòng với đạo, không chút tham luyến mấy thứ này. Chẳng qua là lão phu thật sự tán thưởng tài năng và đạo tâm của nàng mà thôi. Vì cầu đạo mà đi đến một nước này, không phải ai cũng làm được!
Lâm Hàn cũng không nói thêm gì, chỉ là ánh mắt nhìn Trần đại sư vẫn không hề thay đổi, một bộ khẳng định: “Ngươi là con trâu già”, khiến mặt Trần đại sư càng ngày càng đen lại.
Hai người tới bên bờ hồ, chẳng mấy khó khăn đã mướn được một con đò nhỏ, bình thản lướt trên mặt nước tới bên con thuyền hoa đặc biệt kia.
Tới bên thuyền, Trần đại sư đột ngột cao giọng nói: - Đinh Hương! Làm phiền bẩm báo với Lam cô nương, có tại hạ Trần Thế Từ tới thăm!
Trần đại sư có vẻ đặc biệt quen biết thiếu nữ đứng trên đầu thuyền, vậy mà lại gọi thẳng tên của nàng, giọng điệu thập phần thân cận. Thiếu nữ kia cũng chẳng hề lấy làm lạ, chỉ mỉm cười gật đầu một tiếng rồi xoay người vào trong bẩm báo.
Lát sau, thiếu nữ một lần nữa đi ra, cười nhẹ thông báo: - Trần đại sư, tiểu thư có lời mời! Thỉnh đại sư và vị công tử này lên thuyền.
Trần đại sư cảm tạ một tiếng, trong ánh mắt ghen tỵ gần chết của đám công tử ca đứng đây, Lâm Hàn và Trần đại sư lần lượt lên thuyền, mất hút phía sau tấm màn trắng, hoàn toàn chấm dứt ảo tưởng tốt đẹp của họ trong ngày hôm nay.
Tiến lên thuyền hoa, thứ đầu tiên gây ấn tượng với Lâm Hàn, đó là một mùi hương nhàn nhạt thanh khiết, một mùi hương trong lành mà lại mang theo cái gì đó dịu mát, thấm nhuần vào tâm thần khiết người ta không nhịn được mà mê say, rồi bất giác lại thanh tỉnh nhờ cái sự “dịu mát ấy”.
Bài trí trên thuyền cũng tràn ngập màu đạm lam, bố cục về cơ bản cũng mang theo khí tức thư hương, cầm kỳ thi họa nồng đậm giống Trần đại sư, nhưng lại mang theo chút gì đó gọn gàng ngăn nắp, đồ vật cũng mang theo sự thanh thoát và nhỏ gọn, xinh xắn hơn đồ vật của Trần đại sư nhiều, giống như khuê phòng của một đại gia khuê tú.
- Trần đại sư! Kể từ lần trước gặp mặt, đã hai năm tiểu nữ không gặp được ngài. Hôm nay ngọn gió nào đã đưa ngài đến với thuyền hoa nhỏ của tiểu nữ vậy? Để tiểu nữ có cơ hội được cảm ơn nó một thoáng.
Một giọng nữ nói cười vang lên, từ tấm màn che mỏng trước bàn thư pháp, một thân hình yểu điệu với đầy những đường nét uyển chuyển bước ra. Người chưa thấy, nhưng giọng nói đã phần nào gây được ấn tượng ban đầu cho Lâm Hàn.
Một giọng nói thanh thoát, rõ ràng, thấm lòng người, mà cũng tràn ngập tự tin và cao ngạo!