Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 19: Lên đường



Một tuần trôi qua.

Xung quanh vùng hồ lớn phía Đông thành Cửu Long, có một khu vực khá đặc biệt. Đây vốn chỉ là một khu bình thường, hoang dã, rừng rú. Nhưng hiện tại, lại đột nhiên thay đổi, trở thành một khu rừng trúc nhỏ, tràn đầy u nhã, bên trong còn có một ao nước xanh biếc nối liền với hồ lớn, vài con cá nhỏ cũng đã đi theo đường dẫn nước trôi dạt vào, làm tăng thêm sức sống cho khu vực này.

Chỗ này chính là nơi Lâm Hàn cắm rễ một tuần qua, nơi mà hắn tự mệnh danh là Trúc Nhã Cư!

Lúc này, Lâm Hàn đã rời khỏi khu vực nhà ở, đi tới hồ lớn. Lúc này, hắn đang đứng im bất động trên mặt nước. Nếu có ai khác trong học viện ở đây, chắc chắn sẽ hô to kỳ quái rồi.

Hây!

Lúc này, Lâm Hàn đột nhiên quát nhẹ một tiếng, một quyền như bão táp mãnh liệt nện thẳng xuống mặt nước.

Không có gì xảy ra!

Thậm chí cả một gợn sóng cũng không có!

Nhưng, một giây sau…

Ầm

Giống như có một vụ bạo tạc kinh khủng diễn ra dưới lòng nước, mặt nước sôi trào mãnh liệt, như phiên giang đào hải. Lấy Lâm Hàn làm trung tâm, trong bán kính mười mét, nước hồ va đập rồi phun thẳng lên trời, tạo nên những cột nước mỹ lệ mà cũng đầy cuồng bạo.

Thành công rồi!

Từ bảy ngày trước, Lâm Hàn đã lên kế hoạch tu luyện rất rõ ràng. Thực tế chứng minh, phương pháp của hắn không hề sai! Đến hiện tại, Lâm Hàn đã có thể chia Quái Lực Quyền ra làm mười mức khác nhau, gọi theo tiểu thuyết võ hiệp thì là một thành đến mười thành!

Hơn nữa, Lâm Hàn còn có thể tiến thêm một bước, vừa vận dụng chakra đứng trên nước, vừa thi triển Quái Lực Quyền. Chỉ riêng phần này, Lâm Hàn đã phải bỏ ra hai ngày mới quen thuộc được, bởi thực sự phân phối chakra làm hai việc một lúc thế này cũng không đơn giản cho lắm.

Không những vậy, nước thuốc cũng đã được hắn hấp thụ hết. Trường sinh bí điển cũng đã đột phá tầng một, sinh cơ trải rộng toàn thân. Nhờ thân thể mạnh mẽ, sinh cơ trong thân thể hắn cũng nhanh chóng chuyển hóa thành chakra.

Chakra tăng trưởng, thân thể đột phá, Lâm Hàn cảm thấy sức mạnh tiềm tàng trong thân thể mình mãnh liệt hơn bao giờ hết. Chỉ là, tinh thần lực của hắn vẫn giậm chân tại chỗ, vì vậy cũng chẳng có tiến bộ bao nhiêu về nhẫn thuật, ngoại trừ việc có thêm Quái Lực Quyền.

Dù thế, tu vi của Lâm Hàn cũng vững chắc đặt chân vào hàng ngũ Thượng Nhẫn! Coi như cũng có chút tư cách được coi là “cao thủ”. Nhưng Lâm Hàn biết, mình còn cần phấn đấu thêm nhiều lắm.

----

Phủi phủi tay, Lâm Hàn vui vẻ nhảy nhót trở về phòng ở của mình.

Vào phòng, Lâm Hàn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn tên mặc áo bào đỏ. Tên này chẳng biết đã đến từ bao giờ, nhưng lần này hắn rất quy củ ngồi yên, chứ không theo dõi Lâm Hàn nữa, điều này làm Lâm Hàn rất là thỏa mãn.

- Đã đến thời gian rồi! Chúng ta phải xuất phát! – Tên áo bào đỏ hờ hững nói.

- Ta còn một câu hỏi cuối cùng! - Lâm Hàn chưa có ý định đi ngay:
- Trước đó tên râu ria có nói hôm nay là cuộc khảo thí gì đó cho tân sinh. Ta đi với ngươi rồi…

- Ngươi không cần lo! – Áo đỏ ngắt lời Lâm Hàn:
- Chuyện này ta đã lo cho ngươi rồi! Nhiệm vụ khảo hạch của ngươi chính là nhiệm vụ lần này. Chỉ cần hoàn thành, ngươi sẽ ngay lập tức có được tư cách của đệ tử nội môn! Còn hơn cái nhiệm vụ thấp kém kia gấp trăm lần.

Lâm Hàn gật đầu, tên áo đỏ này kể ra cũng chu đáo gớm! Hợp tác với người thông minh và chu đáo như vậy, bản thân cũng bớt phải lo nghĩ. Chỉ là, lại càng cần đề phòng tên này thêm một chút.

Hành lý đã chuẩn bị xong, thực ra cũng chả có gì ngoài quần áo, đồ ăn cùng dược liệu chữa thương cả, những thứ này, Lâm Hàn đã nhận được từ hai ngày trước đó rồi.

- Còn một chuyện cuối cùng! – Lâm Hàn lại bắt đầu hỏi han lằng nhằng:
- Rốt cuộc nhiệm vụ của tân sinh là cái gì vậy?

- Cũng chẳng có gì! Xách nước, dọn sân trường, lau sàn, dọn nhà cầu, tỉa tót cây cảnh, dọn dẹp mái nhà, gia cố nhà cửa,… Nói chung là làm tất cả mọi việc, gần như bảo dưỡng cái học viện này. Nửa năm tuyển sinh một lần, cũng đồng nghĩa với việc nửa năm bảo dưỡng học viện một lần. Đơn giản như vậy thôi!

Lâm Hàn le lưỡi lắc đầu, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi mình lựa chọn làm nhiệm vụ hiện tại.

----

Ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, Lâm Hàn cùng Áo đỏ đã đồng hành xâm nhập vào rừng rậm phía Tây khoảng chừng hai trăm dặm.

Vốn dĩ tốc độ có thể nhanh hơn, nhưng Áo đỏ thực sự không muốn đi nhanh. Hắn cứ đi khoảng mười dặm là lại ngồi xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt dưỡng thần. Qua nửa ngày rồi mới đứng lên chỉ đường đi tiếp. Lâm Hàn cảm thấy phiền chán, nhưng bất đắc dĩ, bản thân hắn lại không biết đường, nên chỉ đành chịu cun cút theo sau.

Qua ba ngày, Lâm Hàn thấy mình đã đến giới hạn, thấy Áo đỏ lại định ngồi xuống “ngủ gật”, Lâm Hàn nhàm chán nói:
- Cũng chả biết ngươi định làm cái gì. Đi được ba bước lại ngồi, đi được ba bước lại nghỉ. Ngươi là trẻ con hay đàn bà vậy?

Trải qua ba ngày, Lâm Hàn cũng dần quen thuộc với tên Áo đỏ này. Hắn rất ít nói, đồng thời lại nghe chuyện rất giỏi. Lâm Hàn có nói kiểu gì, nói với ngữ điệu gì hắn cũng không có phản ứng dị thường. Chuyện gì đáp thì đáp, chuyện gì không đáp thì ngó lơ, cũng không vì Lâm Hàn ăn nói bỗ bã mà tức giận.

Cảm giác này… rất là quái lạ.

Nó làm Lâm Hàn nhớ đến những ngày tháng ở bên Tuyết Thiên Lăng. Trong mấy tháng đầu, nàng vẫn luôn cao cao tại thượng, cách xa người cả ngàn dặm. Dù hắn có nói gì, thể hiện quan tâm thế nào, nàng cũng không để ý.

Cho đến sau này, khi nàng đã thuộc về hắn, thì dù hắn có trêu đùa kiểu gì, ăn nói nơi sỗ một chút, nhưng nàng vẫn ôn nhu mỉm cười, dịu dàng quan tâm hắn.

Cái cảm giác này… hai ngày nay cứ thay phiên nhau xuất hiện. Mặc dù không có sự ôn nhu gì ở đây, đối tượng cũng là một tên đàn ông không biết già đến bao nhiêu tuổi. Nhưng cũng có những lúc Áo đỏ cao cao tại thượng, cũng có lúc hắn đáp lại Lâm Hàn, dù không hữu hảo gì cho lắm, nhưng có một điểm chung: Không tức giận!

Cái cảm giác này, Lâm Hàn chung quy chỉ cho rằng mình quá nhớ Tuyết Thiên Lăng, sinh ra ảo giác mà thôi.

Nhớ đến nàng, trong lòng Lâm Hàn lại càng thêm sốt sắng, hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, mới có cơ hội tìm thấy nàng, kéo nàng trở về bên hắn.

- Ngươi muốn chết thì cứ đi tiếp một mình! Tuy rằng đây chỉ là một nhánh của rừng rậm Táng Hồn, nhưng lại là vùng giáp giới với học viện Cửu Long. Trong này không thiếu ma thú cấp sáu, cấp bảy cũng rất nhiều, thậm chí ma thú cấp tám cũng có! Nếu ngươi cho rằng mình có thể đánh lại một Võ Đế thì cứ việc đi loạn! Ta cũng không cần một đồng bọn ngu ngốc như ngươi!

Lâm Hàn nghe vậy, chợt trở nên hơi sững sờ:
- Ngươi đang dò xét xung quanh?

- Bây giờ ngươi mới nhận ra? – Áo đỏ dùng ngữ khí khinh thường hỏi lại.

Lâm Hàn buồn bực, làu bà làu bàu:
- Vậy mà không nói sớm! Nói sớm có phải đỡ mất thời gian không? Trò này cứ phải để ka, chú dẹp sang một bên đi!

Áo đỏ nghe đến đây cũng có chút khó chịu. Rõ ràng là mình khinh thường hắn, nhưng bây giờ lại đến hắn khinh thường mình, đây là chuyện gì?

Lâm Hàn không để ý đến thái độ của Áo đỏ, hắn liên tục kết ra vài ấn, một ấn cuối cùng, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của hai tay dựng lên, chập vào nhau, các ngón còn lại đan xen, là ấn Dần trong mười hai ấn của Ninja.

Thủy Độn – Viễn Nhãn Kính Thuật!

Một quả cầu nước cỡ đầu người hư không hiện ra trước mặt Lâm Hàn, hình ảnh bên trong cũng biến đổi, trở thành khung cảnh ngay trong khu rừng này, ngoài ra còn hai bóng người đang đứng đối diện nhau, chính là Lâm Hàn cũng Áo đỏ.

Viễn Nhãn Kính Thuật! Thực chất chính là nhẫn thuật nhìn trộm nhà tắm của Hokage đệ tam. Trước đây, Lâm Hàn đã từng đổi lấy thuật này với mục đích dò đường, đưa Tuyết Thiên Lăng ra khỏi rừng rậm, đồng thời có một chút hèn mọn, đó là để nhìn trộm nàng tắm rửa.

Nhưng Tuyết Thiên Lăng lại đột ngột nói ra sự thật rằng nàng không hề mất tu vi, sau đó lại vì hiểu lầm hắn sắp chết mà rời đi. Sau đó, thuật này lại trở thành một công cụ cực kỳ hữu ích để hắn trở về thành Băng Nguyên. Nếu không có Viễn Nhãn Kính Thuật để xu cát tỵ hung, Lâm Hàn đã chết cả trăm lần rồi.

Áo đỏ có phần hơi giật mình nhìn Lâm Hàn, nhưng phản ứng cũng không quá lớn, làm Lâm Hàn cảm thấy hơi thất vọng. Cứ tưởng sẽ được nở mày nở mặt một lần, được dịp khinh bỉ tên Áo đỏ này chứ!

Khung cảnh trong quả cầu nước biến đổi, soạt soạt di chuyển xung quanh trong bán kính một dặm, sau đó lại di chuyển lên trên cao hơn, quan sát toàn cảnh, chỉ trong vòng ngắn ngủn mười giây, mọi động tĩnh xung quanh một dặm đã lọt vào tầm mắt của Lâm Hàn.

- Đi thôi, xung quanh một dặm không có bất cứ nguy hiểm gì. Hiện tại cứ đi một dặm lại quan sát một lần là được.

Áo đỏ gật đầu không phản đối.

Cứ thế, tốc độ của Lâm Hàn và Áo đỏ đã tăng nhanh hơn rất nhiều. Đến chiều tối ngày hôm sau, hai người đã đi được thêm hơn ba trăm dặm. Khoảng cách này đã là khá sâu rồi, ma thú cấp cao cũng xuất hiện với mật độ dày hơn. Lâm Hàn có thể đếm được, mình đã tránh né được tám con ma thú cấp sáu, một con ma thú cấp bảy chỉ trong vòng một giờ.

Lúc này, Lâm Hàn và Áo đỏ đang đứng cạnh nhau, ngước nhìn về phía trước.

Bọn họ đang đứng trên đỉnh một thác nước!

Thác nước này cao chừng hơn bốn mươi mét, nước chảy xối xả, trút xuống dưới khác nào hai dải lụa bạc của thiên không. Tiếng nước tuôn ầm ầm, dường như muốn phá tan tất cả sinh vật dám thách thức nó.

Thác nước này đang trút xuống một dòng suối trong vắt bên dưới. Suối rất trong, thậm chí còn nhìn thấy đáy. Nhưng đừng bị ảo giác đánh lừa mà cho rằng suối nước này nông, thực tế, độ sâu của nó là chừng mười mét, coi như rất lớn rồi!

Hai bên dòng suối này thì lại không phải bờ, mà là hai vách đá cheo leo, dựng đứng 90 độ so với mặt đất. Hai vách đá này rất lởm chởm, trèo lên đó độ khả thi không cao. Đương nhiên, đây là với Áo đỏ, còn Lâm Hàn, hắn là một Ninja, đối với hắn, mọi địa hình đều chỉ là đất bằng mà thôi!

Lâm Hàn kỳ quái nhìn sang Áo đỏ, không thể hiểu nổi hỏi:
- Ngươi cố ý dẫn ta tới đây? Sao ngay từ đầu không chọn đường vòng, đi men theo vách đá từ bờ bên kia? Ở cái địa hình thế này, ngươi lại không thể xuống nước, vậy chẳng phải cố ý vẽ việc cho ta hay sao?

Áo đỏ khoanh tay trước ngực, giọng âm trầm nói:
- Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng ta muốn đi con đường này sao? Nếu có thể lựa chọn, ta lựa chọn đi một mình, dù tốn vài tháng, thậm chí vài năm mới đến nơi, đi đường vòng cũng được, ta cũng có thể chấp nhận!

- Không thể lựa chọn? Rốt cuộc là có chuyện gì? Đường vòng không đi được sao?
Lâm Hàn hai mắt tràn đầy tò mò và ham học hỏi nhìn Áo đỏ, mong hắn giải thích.

Thấy thái độ của Lâm Hàn rất thành khẩn, Áo đỏ cũng không bơ hắn, mở miệng giải thích:
- Thứ nhất, đi đường vòng hai bên sẽ phải xâm nhập rất sâu vào địa phận rừng rậm Táng Hồn, mất thời gian không nói, thậm chí có thể sẽ đụng độ Thánh Thú! Đây là con đường duy nhất của chúng ta, cũng vì nơi đây hiểm trở, các loại ma thú cũng không lui tới nhiều cho nên ta mới lựa chọn đường này! Ngươi nghĩ rằng ta vẽ việc cho ngươi sao? Nhầm, ta hợp tác với ngươi chính là vì để ngươi xử lý tình huống thế này, tất cả mọi việc hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát! Kế tiếp còn phải xem thủ đoạn của ngươi rồi!

Lâm Hàn nghiêm túc gật đầu. Tính toán làm sao để đưa Áo đỏ đi qua đoạn suối này. Nếu thực sự dùng thủ đoạn, hắn có đến chục cách để thực hiện. Nhưng làm thế nào đơn giản, mà lại không quá bại lộ bản thân mới là mục tiêu của Lâm Hàn, hắn vẫn còn đề phòng Áo đỏ lắm!

Nếu được lựa chọn, Lâm Hàn muốn mặc kệ tên đồng bọn đáng ngờ này. Nhưng không được, tuyến đường là do Áo đỏ nắm giữ, Lâm Hàn hiện tại hoàn toàn không có thông tin gì trong tay a!

- Được rồi! Hiện tại trời đã tối, thuật thủy cầu của ngươi cũng mất tác dụng, chúng ta nên nghỉ ngơi trước đã. Nhắc trước cho ngươi, dưới dòng suối này cũng có ma thú nguy hiểm, khả năng cao là sẽ phải đối mặt với ma thú cấp sáu, ngươi nên chuẩn bị cho tốt. Ta sẽ hỗ trợ ngươi nếu nó xuất hiện!

Lâm Hàn gật đầu, ngồi xuống đối diện Áo đỏ, nhắm mắt trầm tư, tính toán kế hoạch cho sáng ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.