Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 56: Nụ hôn dưới lòng đất



- Cấm chú hệ hỏa thật đáng sợ, rốt cuộc là vị pháp Thánh nào? Alatia của công hội ma pháp? Hay là Hoằng Liêu của Thiên Thần Giáo Đình?

Trên bầu trời, một người trung niên chân đạp phi kiếm, phong tư hiên ngang quan sát tình hình bên dưới, trong mắt là một mảnh ngưng trọng.

Với tu vi Võ Thánh cấp tám của hắn mà cũng thấy cấm chú này đáng sợ, đặc biệt nhất là ngọn lửa màu xanh lục vẫn đang còn le lói bên dưới, nhiệt độ khủng khiếp làm người khác không dám tới gần nó quá 100 mét, ngay cả người trung niên có tu vi cao cường cũng chỉ dám tới gần chừng năm mét, không dám tiến hơn.

Trên thực tế, cấm chú hệ Hỏa của Lê Ân Tĩnh cũng chỉ là dùng quyển trục miễn cưỡng sử dụng ra, uy lực may ra sánh được với một pháp Thánh cấp một mới tấn cấp. Nhưng, theo chân lý ngũ hành, hỏa được mộc sinh ra, nuôi dưỡng. Có được sự ủng hộ của Mộc, đặc biệt là loại gỗ sinh cơ bừng bừng của Lâm Hàn, cấm chú Hỏa của Lê Ân Tĩnh đã tăng lên một cấp độ mới, thậm chí có thể làm cho người trung niên kia cảm thấy kiêng kỵ.

Người trung niên đứng đó quan sát rất lâu, không biết rằng, có một cặp nam nữ đang chửi ầm lên trong lòng.

Lúc này, Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh đang chen chúc trong một không gian chật hẹp dưới lòng đất, là do Lâm Hàn dùng thuật Tâm Trung Trảm Thủ để dẫn theo Lê Ân Tĩnh độn thổ mà ra.

Nếu là bình thường, Lâm Hàn có thể tạo ra một khoảng trống rộng rãi, đủ để hai người lẩn trốn, nhưng tình thế vừa rồi rất gấp gáp, Lê Ân Tĩnh vừa cảm nhận được có người đến là Lâm Hàn đã dẫn nàng độn thổ trốn ngay, hơn nữa chakra của Lâm Hàn cũng còn ít đến đáng thương, khiến hắn không kịp tạo ra một không gian dễ chịu.

Cũng đừng hỏi tại sao Lâm Hàn không dùng thuật phi lôi thần. Chakra của hắn đã cạn kiệt, dù cho có di chuyển chắc chắn cũng không đi được quá xa, rất có thể bị người kia bắt lại. Thêm nữa, Lê Ân Tĩnh bây giờ có vẻ rất yếu ớt, Lâm Hàn không chắc nàng có chịu nổi áp lực khi xuyên phá không gian hay không. Lâm Hàn không dám mạo hiểm.

Dưới lòng đất chật chội này, Lâm Hàn và mỹ nữ tóc tím như áp sát vào nhau, không một chút khoảng cách. Bất giác, trên mặt Lê Ân Tĩnh nổi lên một vệt đỏ ửng kiều diễm, đáng yêu vô cùng, chỉ tiếc, Lâm Hàn không nhìn thấy được.

Thời gian trôi qua.

Lâm Hàn vẫn luôn để ý đến Lê Ân Tĩnh, đó là việc duy nhất mà hắn có thể làm. Lâm Hàn không dám di chuyển vị trí, không dám cảm ứng tình hình bên trên. Hắn sợ người trung niên kia sẽ phát hiện ra mình.

Nếu là bình thường, Lâm Hàn hắn làm gì mà phải sợ đầu sợ đuôi như vậy, thậm chí còn có thể công khai giao lưu tình cảm với người khác. Nhưng bây giờ không được, hắn không có bất cứ một năng lực phản kháng nào, ngay cả Lê Ân Tĩnh cũng vậy, Lâm Hàn không dám chơi trò chơi mạo hiểm như thế.

Luôn để tâm đến nàng, lại gần sát như vậy, Lâm Hàn có thể dễ dàng nhận ra nhịp tim của Lê Ân Tĩnh đang tăng lên rất cao, đây là triệu chứng của việc thiếu khí!

Lâm Hàn là Ninja, khả năng liễm tức của hắn tốt vô cùng, thậm chí có thể bất động để che giấu tung tích trong vòng vài giờ cũng không sao. Nhưng Lê Ân Tĩnh thì không được, thân phận đầu tiên của nàng là ma pháp sư, vốn đã không có những khả năng liên quan đến thân thể như vậy. Dù cho nàng còn là một Đấu Sĩ, nhưng đấu khí cũng chỉ giúp cho nàng nín thở dài gấp vài chục lần người thường mà thôi. Trải qua thời gian lâu như vậy, Lê Ân Tĩnh đã bắt đầu cảm thấy không chịu nổi rồi.

Làm thế nào bây giờ?

Lâm Hàn cắn răng, hiện giờ không phải lúc đắn đo mấy chuyện đó!

Siết chặt lấy eo nàng, kéo nàng lại gần, bốn cánh môi nhanh chóng chạm vào nhau…

Trong đầu Lê Ân Tĩnh trống rỗng, đôi mắt trợn tròn, không dám tin nhìn thiếu niên trước mắt.

Ta… nụ hôn đầu của ta!

Hắn làm vậy là có ý gì?

Là thích ta, muốn biểu lộ sao?

Nhưng tại sao hắn không biểu hiện gì ra từ trước? Nếu hắn nói ra, ta… liệu ta có từ chối hay không?

Nhưng mà hắn vẫn luôn quan tâm đến ta mà! Chiến đấu bên hắn, luôn có cảm giác thật an toàn. Nói chuyện với hắn cũng thật vui…

Lâm Hàn chợt nhíu mày.

Rõ ràng đã có dưỡng khí, tại sao nhịp tim càng ngày càng nhanh như vậy?

Trong không gian tối đen như mực này, Lâm Hàn không thể nào nhìn thấy dung mạo Lê Ân Tĩnh, không thể thấy được gò má nàng đã đỏ như táo chín, đôi mắt cũng dần trở nên mê ly.

Trong đầu Lê Ân Tĩnh đang không ngừng nổi lên hình ảnh của Lâm Hàn. Từ lần đầu gặp mặt, lần đầu nói chuyện, lúc đó, ngữ khí của hắn rất rất thân thiện, nhưng luôn có cái gì đó khách sáo. Lê Ân Tĩnh nhận ra được, Lâm Hàn rất tự nhiên, không có chút gì giả tạo, không giống những kẻ mặt người dạ thú mà nàng từng gặp, bọn chúng vẻ ngoài thì khách sáo, quý tộc, nhưng bên trong lại là cả một bụng ý nghĩ xấu xem muốn đùa nghịch nàng thế nào.

Ấn tượng đầu tiên của nàng về Lâm Hàn thật sự rất tốt, hơn nữa, trong lòng Lê Ân Tĩnh luôn có cảm giác gì đó rất an toàn, rất tín nhiệm đối với Lâm Hàn. Nàng không biết cảm giác đó đến từ đâu, nhưng nó rất chân thực, giống như chính nàng đã từng trải qua rồi mới đúc kết ra được vậy.

Thời gian dần qua, nàng và Lâm Hàn càng ngày càng gần gũi. Hắn giống như một người bạn, luôn luôn lắng nghe, lâu lâu mới hiểu. Nói chuyện với hắn rất thoải mái, bởi cách nói chuyện của hắn không có vẻ gì là trịch thượng, quá nghiêm túc, hay là hèn mọn cúi lúi cả. Mọi thứ đều rất tự nhiên, không chút gò bó, nếu thỉnh thoảng hắn có làm ra vẻ cao thâm, vậy thì chớ có lo lắng, khả năng troll vô địch của hắn sắp làm nàng vừa tức vừa buồn cười rồi đó!

Có thể nói, ấn tượng về Lâm Hàn trong lòng Lê Ân Tĩnh thực sự rất tốt.

---

Cảm giác bây giờ, là hôn sao? Mặc kệ đi, cũng không nên lãng phí như vậy!

Trong đầu nổi lên một suy nghĩ rất kỳ quái, Lê Ân Tĩnh đột ngột phản công, vòng tay ôm chặt lấy Lâm Hàn, đổi thế bị động thành chủ động, chiếc lưỡi hồng hào chợt luồn qua kẽ răng, chui vào miệng Lâm Hàn.

Ách…

Đây là ý gì?

Kệ đi! Nếu con gái nhà người ta đã không ngại, Lâm Hàn hắn mà còn lăn tăn thì có còn là đàn ông nữa không?

Vậy là… một quá trình chém giết đầy lãng mạn tiếp tục kéo dài dưới lòng đất.

---

Qua mười phút.

Lâm Hàn bắt đầu rục rịch, như một thói quen, bàn tay ăn mặn của hắn bắt đầu luồn từ dưới lên trên, xuyên qua lớp áo măng tô, lớp áo vải bên trong, hướng tới ngọn thánh nữ phong của mỹ nữ.

Chạm được đến vùng thánh địa mơ ước của bao tên đàn ông khác, trong lòng Lâm Hàn chợt nổi lên chút gì đó kích động. Da dẻ nàng thật mềm, thật mịn, nhưng cái áo ngực này vướng quá!

Khống giống Tuyết Thiên Lăng, mỹ nữ họ Lê mặc kiểu áo ngực khá giống thời hiện đại, làm bằng vải bông mềm, và bó sát lại.

Kiếp trước xem qua nhiều kiểu phim truyện, Lâm Hàn có vẻ rất thành thạo đẩy nhẹ một cái, chiếc áo ngực đã bị kéo lên trên, để lộ chú thỏ ngọc cùng nụ hoa căng cứng hoàn mỹ.

Nhưng.

Lâm Hàn vừa chạm vào nụ hoa xinh đẹp kia, rõ ràng cảm nhận được nó đã có phản ứng, nhưng chưa kịp chơi đùa bao lâu, Lê Ân Tĩnh chợt phản ứng lại. Đôi tay nhỏ bé không biết lấy lực từ đâu, đẩy mạnh hắn ra khỏi thân thể nàng. Nhưng trong không gian chật hẹp thế này, nàng làm sao mà tách hắn ra được?

Nhưng Lâm Hàn cũng không phải là một kẻ thích miễn cưỡng người khác, thấy nàng phản kháng, hắn cũng biết ý buông ra, tay chân nghiêm chỉnh thu lại. Chỉ là, nhất thời hắn cũng không biết nói cái gì cho phải.

- Lên trên thôi! Người kia đã đi rồi.

Qua một lúc, Lê Ân Tĩnh chợt phá bỏ sự yên lặng bằng một câu như vậy.

Lâm Hàn vốn định đưa tay ra, kéo Lê Ân Tĩnh, nhưng hắn chợt xấu hổ dừng lại, vừa rồi đã như vậy…

Nhưng không cần Lâm Hàn do dự thêm, Lê Ân Tĩnh đột nhiên vòng tay ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào chui vào ngực Lâm Hàn.

Cười nhẹ một tiếng, Lâm Hàn phát động thuật thổ độn, trồi lên mặt đất.

Quả nhiên!

Người kia đã đi rồi, Lâm Hàn cũng thở phào một hơi, kéo Lê Ân Tĩnh hoàn toàn thoát khỏi mặt đất.

Vừa trồi lên khỏi mặt đất, Lê Ân Tĩnh đã cuống quýt chỉnh sửa trang phục, thần thái có chút hơi bối rối. Lâm Hàn cũng không biết nói gì ngoài hai tiếng: “Xin lỗi!”.

Nghe hắn nói vậy, Lê Ân Tĩnh hơi ngừng lại một chút, khuôn mặt đầy tro bụi cũng không giấu được hai vệt đỏ ửng trên gò má. Nhưng nàng không tiếp tục chủ đề này, mà lái sang chuyện khác:
- Vừa rồi sao lại cứu tôi? Rõ ràng cậu có thể dùng thuật không gian chạy đi mà?

Lâm Hàn đảo đảo tròng mắt, dứt khoát bỏ qua lý do vì mình hết chakra, hơi ngại ngùng gãi đầu:
- Bỏ rơi một nữ sĩ xinh đẹp để trốn chạy là một hành động rất vô liêm sỉ!

Lê Ân Tĩnh thầm vui mừng, nhưng sau đó lại sầm mặt:
- Ý cậu là nếu tôi không xinh đẹp, hoặc nếu có ai đó xinh đẹp hơn tôi thì cậu sẽ mặc kệ tôi chứ gì?

Giọng nói tràn đầy uy hiếp, như một con sư tử cái chuẩn bị lao lên tấn công con mồi.

Lâm Hàn toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố mà tỏ ra trấn định, ngực ưỡn thẳng, hiên ngang lẫm liệt chém gió:
- Thứ nhất, chị đang là đồng đội của tôi! Thứ hai, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ chị! Kẻ từ bỏ nhiệm vụ là rác rưởi, kẻ vì nhiệm vụ từ bỏ đồng đội là rác rưởi trong rác rưởi. Nếu tôi không bảo vệ chị, nghĩa là vừa từ bỏ nhiệm vụ, vừa từ bỏ đồng đội, vậy thì tôi sẽ là kẻ rác rưởi cũng không bằng!

Ầm!

Trong đầu Lê Ân Tĩnh nổ vang, giống như có cái gì đó vừa tan vỡ, nàng cảm thấy đầu hơi đau nhói, giống như có cái gì đó muốn xâm nhập. Nhưng một lần nữa, một dòng suối mát lạnh chợt chảy dọc theo não bộ, hoàn toàn hóa giải đau đớn cho nàng. Lê Ân Tĩnh một tỉnh táo, nhưng dường như ngay cả cảm giác kỳ quái vừa rồi cũng bị nàng quên mất. Nàng hỏi:
- Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Gary, bây giờ đã hoàn thành rồi, đâu phải là bảo vệ tôi?

- Đó là nhiệm vụ tôi tự đề ra!
Lâm Hàn thâm tình nói.

Trong mắt Lê Ân Tĩnh toát ra vẻ cảm động.

- Tôi làm tất cả chỉ vì một người!
Lâm Hàn bồi thêm.

Lê Ân Tĩnh càng thêm cảm động, gần như sắp phát khóc.

- Chính là Gary! Tôi nhận ra, tôi thích cháu trai chị rồi!
Lâm Hàn kết thúc bằng một câu, suýt chút nữa khiến Lê Ân Tĩnh ngất xỉu.

- Muốn chết?
Lê Ân Tĩnh gầm lên giận dữ, không biết từ đâu lấy ra một quyển trục cấm chú giống hệt quyển địa hỏa liêu nguyên vừa rồi, ném mạnh về phía Lâm Hàn:
- Cậu đi chết đi! Gary còn cần lấy vợ sinh con, cậu mơ tưởng…

Lâm Hàn hoảng sợ, nhưng chưa kịp phản ứng thì quyển trục kia đã đập thẳng vào mắt trái của hắn, biến hắn thành một con gấu trúc nửa mùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.