Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 65: Chạm trán



Hoàng gia.

- Gả em cho con trai trưởng của thành chủ Lâm Tuyệt? Để làm gì? Lâm Tuyệt cũng không đại biểu cho Lâm gia. Cần gì phải làm thế?
Lê Ân Tĩnh đột nhiên nhíu chặt lông mày, không thể hiểu được tại sao “anh rể” kia lại quyết định như vậy. Dù từ nhỏ cũng chẳng tốt đẹp gì với ông “anh rể” này, nhưng cũng không ác liệt tới mức độc ác tống mình cho một tên nho sinh vô dụng không biết tu luyện như thế chứ?

Trên thực tế, Lê Ân Tĩnh cũng chưa biết con trai thành chủ Lâm Tuyệt là ai, thậm chí cả việc hắn kém cỏi cũng chỉ vừa nghe từ miệng Lê Ân Ninh. Nếu biết đó là Lâm Hàn, có lẽ phản ứng của nàng đã khác rồi.

Lê Ân Ninh lúc này đã bình tĩnh lại rất nhiều, giọng điệu hơi chua xót phân tích:
- Altar… Aiz, nói ra thì hơi phũ phàng, nhưng thực tế, giá trị của em trong mắt bọn họ cũng chỉ là như vậy mà thôi! Bọn họ có thể dùng thiên tài địa bảo tốt nhất, tài sản quý giá nhất để hối lộ Lâm Thế Hùng của Lâm gia, đồng thời, những thứ kém giá trị hơn được đưa cho thành chủ Lâm Tuyệt. Dù gì thì Lâm Tuyệt cũng là người tiếp đón và tiếp xúc gần nhất với Lâm Thế Hùng. Trong mắt cái nhà họ Hoàng này, chị em chúng ta chỉ là thứ thừa thãi, là cái gai trong mắt mà bọn họ lúc nào cũng muốn nhổ ra. Cơ hội tốt như vậy, làm sao bọn chúng chịu bỏ qua chứ?

Lê Ân Tĩnh càng nhíu chặt mày, lửa giận trong lòng bắt đầu nhen nhóm, càng ngày càng nồng nặc.

- Vậy anh rể… không, Hoàng La, hắn quyết định thế nào?

Lê Ân Ninh buồn bã lắc lắc đầu:
- Hắn… không hề phản đối. Mặc dù chị cầu xin đến đâu, kết cục cũng chỉ là bị giam lỏng ở căn viện này mà thôi!

- Mẹ kiếp!
Lê Ân Tĩnh đột nhiên gầm lên giận dữ! 
- Đây chẳng phải là hình thức tống vào lãnh cung hay sao? Được… được lắm! Hoàng La, đồ khốn nạn đã không cần nể mặt nể mũi thì bà mày cũng không cần! Chị… đi thôi, em dẫn chị rời khỏi nơi này!

Lê Ân Ninh sững người, nhất thời không kịp phản ứng. Cho đến lúc em gái mạnh mẽ kéo đi, nàng mới hoàn hồn hỏi:
- Đi? Đi đâu bây giờ? Hai chị em yếu đuối chúng ta làm sao chống lại được họ Hoàng này? Altar, bình tĩnh lại đi! Altar!

Lê Ân Tĩnh lúc này đã giận sôi gan, nhưng đối với chị gái tôn kính, nàng luôn phải cố gắng kiềm chế mình, không khiến chị gái hoảng sợ. Cố gắng giữ bình tĩnh, nàng nhẹ nhàng hỏi:
- Chị! Em hỏi thật! Chị có còn luyến tiếc gì ở cái phủ này nữa không? Chị còn yêu tên khốn kiếp Hoàng La kia không? Đừng tưởng em không biết, năm xưa hắn lấy chị chẳng qua là vì hắn ham muốn sắc đẹp của chị mà thôi! Nếu không chị cũng không cần làm tiểu thiếp, Gary cũng không cần làm thiếu gia cơ khổ, cuối cùng bị hành hạ tới mức bỏ đi, còn em cũng không cần phải làm thị nữ cho cháu ruột của mình!

Càng nói càng kích động, Lê Ân Tĩnh không để ý nước mắt đã tràn ra khóe mắt Lê Ân Ninh, nàng cố gắng không khóc, nhưng giọng điệu cũng đã trở nên nức nở:
- Chị biết! Chị biết chứ! Cả đời này chị cũng chỉ yêu một người mà thôi! Nhưng chị còn cách nào? Chị vô dụng, không thể chăm sóc em, không chăm sóc được Gary! Chị đã cố gắng, nhưng cuộc đời này không cho phép, chị chỉ có cách duy nhất là dựa vào người khác mà thôi…

Lê Ân Tĩnh thoáng trầm mặc.

Nàng hiểu nỗi khổ của Lê Ân Ninh, nỗi khổ của một cô gái xinh đẹp, nhưng lại yếu đuối đến đáng thương, không thể tự bảo vệ mình.

Nàng biết, năm xưa chị gái vừa phải chăm sóc đứa bé một tuổi là nàng, lại phải cố gắng lao động kiếm tiền. Nhưng đời không như mơ, sắc đẹp của nàng dẫn tới từng đàn ong bướm vờn quanh, khiến nàng hết lần này tới lần khác bị ức hiếp, thậm chí suýt nữa bị làm nhục.

Lúc đó, Hoàng La, đại thiếu gia họ Hoàng xuất hiện như một vị cứu tinh, như cọng cỏ cứu mạng của nàng. Và cách duy nhất nàng có thể làm là dựa vào Hoàng La, mặc dù không yêu hắn, nhưng nàng phải làm vậy, để có thể tạo điều kiện nuôi dưỡng Lê Ân Tĩnh, để có một chốn dung thân, bình yên sống sót!

Giữa việc bị xã hội này chà đạp, và hiến thân cho một người mình không yêu, Lê Ân Ninh lựa chọn việc thứ hai, giống như một lối thoát!

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ cuộc đời này nghiệt ngã vậy sao?

Lần đầu tiên, Lê Ân Tĩnh thấy mình không thể nào oán trách được con đàn bà “đê tiện” Tuyết Thiên Lăng kia được nữa!

Tình cảnh của cô ta và chị gái cũng có phần giống nhau, và cả hai cũng có cùng một lựa chọn!

Nhưng không sao.

Chị gái không yêu Hoàng La! Hắn không phải Lâm Hàn, hắn không có một khối chân tâm như người kia. Lâm Hàn có thể làm Tuyết Thiên Lăng tan chảy, nhưng Hoàng La lại là một thiếu gia ăn chơi bạc bẽo. Đã hai mươi năm trôi qua, nhưng hắn chưa từng chiếm được con tim của Lê Ân Ninh, mặc dù đã có Gary, nhưng vẫn không thể được.

- Chị đã không còn gì hối tiếc, vậy thì đi thôi! Em dẫn chị ra khỏi đây, em sẽ bảo vệ chị, giống như chị đã bảo vệ em suốt cả thời thơ ấu! Yên tâm đi, từ nay không có bất cứ một ai bắt nạt được chị nữa!
Lê Ân Tĩnh chắc nịch nói, khí thế tự tin tràn ngập khắp cơ thể, khiến chị gái bất tri bất giác gật đầu, tin tưởng nàng vô điều kiện.

Đúng lúc này!

- Lê Ân Tĩnh! Đã về rồi sao không bẩm báo? Sau đó đi khấu kiến gia chủ cùng phu nhân trước? Lại dám lén lút trà trộn vào đi thăm một người dưới như vậy? Nhanh tới sảnh đường, gia chủ gọi ngươi ra, có khách nhân muốn gặp!

Một giọng nói vô cùng hách dịch vang lên từ ngoài cửa viện, một gã đàn ông trung niên hơi gầy, người dong dỏng cao, với khuôn mặt hèn mọn bệ vệ bước vào. Khuôn mặt hắn tràn đầy vẻ cao cao tại thượng, như hất hàm sai khiến ra lệnh cho Lê Ân Tĩnh.

Tên này trước đây chỉ là một tên gia đinh bình thường trong phủ, hiện tại đã trở thành một quản sự ngoại môn, chuyên quản lý bọn hạ nhân và hộ vệ. Trong mắt hắn, một tiểu thiếp thất sủng cùng một tỳ nữ quá lứa, chủ nhân lại bị “đuổi khỏi gia tộc”, hoàn toàn là hai đối tượng để hắn dè bỉu.

Nhưng dù bề ngoài ra vẻ cao quý, nhưng bản chất vẫn chỉ là kẻ hèn mọn, ánh mắt dâm tà của hắn từ lúc vào tới giờ chưa từng rời hai chị em Lê Ân Tĩnh, tràn đầy thèm thuồng và dục vọng.

Lê Ân Ninh thì thôi đi, dù gì cũng là phu nhân, kể cả thất sủng thì vẫn là phu nhân, hắn không dám động. Nhưng một thị nữ thì khác, hơn nữa… thị nữ này còn trẻ đẹp hơn cả phu nhân!

Chỉ là, hiện tại gia chủ đang triệu gấp, hắn cũng không dám trễ nải, chỉ hất hàm giục:
- Nhanh lên! Còn đứng trơ ra đó làm gì? Chậm trễ nữa có tin ta cho người dùng gia pháp hay không?

Phăng…

Lời vừa dứt, đầu của tên quản sự đã rời khỏi cổ, lạc xuống nền đất.

Trong mắt Lê Ân Tĩnh tràn đầy khinh miệt, đến nhìn cũng chả thèm, chỉ mạnh mẽ kéo Lê Ân Ninh đang ngơ ngác như mất hồn ra ngoài.

Bước vào sảnh đường, Lê Ân Tĩnh cười lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hoàng La, vị “anh rể” đáng kính lúc này đang cum cúp như chó cụp đuôi, cung kính trước mặt một người thanh niên chừng hơn hai mươi. Người thanh niên kia chỉ nhàn nhã uống trà, thỉnh thoảng đáp lễ, có vẻ rất tao nhã, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn là vẻ kiêu căng, không coi Hoàng La ra gì.

Thanh niên kia cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là kẻ đã chặn đường Lâm Hàn và Lê Ân Tĩnh ngoài cổng thành. Nhìn thấy hắn, Lê Ân Tĩnh cũng chẳng thấy lạ lẫm gì, suốt quãng đường về nhà, nàng vẫn bị giám sát chặt chẽ. Nàng biết, chẳng qua nàng không thèm để tâm đến mấy con chuột đó mà thôi.

Chỉ là… không ngờ hắn mò đến nhanh như vậy.

Thấy Lê Ân Tĩnh hùng hùng hổ hổ kéo Lê Ân Ninh đi vào, Hoàng La chợt nhíu mày lại, có vẻ cực kỳ không thích. Con nhỏ này từ bé đã vô pháp vô thiên như vậy, làm Hoàng La rất khó chịu. Chỉ là lúc đó có Lê Ân Ninh cùng Gary vừa bao bọc, vừa kiềm chế, khiến nàng không gây ra chuyện gì to tát, Hoàng La cũng mặc kệ không quan tâm. Không ngờ bây giờ nàng lại có cái thái độ này khi có người ngoài ở đây, nhất là khi đó là người mà hắn không dám đắc tội, Hoàng La lại càng thêm sốt ruột.

- Ân Tĩnh, sao lại đưa chị gái tới đây làm gì? Chẳng phải ta đã bảo Tam Phúc gọi mình em tới đây hay sao? Nào, tới đây, đây là công tử Lâm Thế Hùng của Lâm gia. Lâm công tử nói rằng rất có hảo cảm với em, muốn nạp em làm thiếp, ta cũng đã đồng ý và nhận sính lễ rồi. Đi đi thôi, từ nay cố gắng làm cho tốt bổn phận của mình, đừng bốc đồng như trước nữa…

Lời nói thật thản nhiên, giống như một người anh thực sự đang nhắn nhủ em gái trước lúc về nhà chồng…

- Thật dối trá!
Lê Ân Tĩnh phun ra một ngụm nước bọt, như phỉ nhổ vào mặt hai kẻ mặt người dạ thú kia:
- Chẳng phải trước đó định đem tôi ra làm quà cho thành chủ hay sao? Bây giờ lại đổi ý, thấy có con đường ngắn hơn nên tặng tôi cho một kẻ khác? Bán tôi lấy một thứ gì có giá trị lớn hơn? Ông coi tôi là cái gì vậy? Nhớ cho kỹ vào, Hoàng La, tôi chưa từng là người họ Hoàng, cũng chưa từng bán thân làm chó của nhà ông! Còn nữa, tôi có ý trung nhân rồi, hắn cũng đã nói, tôi ở nhà ông hai mươi năm, giống như con ở sáng dậy sớm phục vụ tối thức đêm trông nhà, thuê người làm cũng chỉ đến thế mà thôi, tôi không nợ nhà họ Hoàng này cái gì cả. Cho nên ông cũng tự trọng cho, đừng có lúc nào cũng cho mình là đúng. Chị… chúng ta đi!

Ách…

Hoàng La cảm thấy kinh ngạc trước phản ứng của Lê Ân Tĩnh. Con bé này ăn tim gấu gan báo hay sao? Mọi khi lúc nào cũng cung kính với mình, nửa câu cũng không dám cãi lại, vậy mà bây giờ…

Tiếp đó, một ngọn lửa giận dần thiêu cháy linh hồn Hoàng La, hắn có cảm giác như bị phản bội, bị một con chó mình chăm sóc từ nhỏ phản bội vậy. Trong mắt hắn, Lê Ân Tĩnh cũng chỉ như bao nhiêu cô nhi khác nuôi dưỡng trong phủ, nuôi lớn rồi “thịt”, ăn cũng được mà bán lấy cái gì cũng được, ở đâu có chỗ cho những “sản phẩm” như thế lên tiếng?

- Tiểu thư Lê Ân Tĩnh!
Lúc này, thanh Lâm Thế Hùng cũng lên tiếng khuyên nhủ:
- Người xưa nói, anh cũng như cha. Từ nhỏ nàng không cha không mẹ, được anh rể nuôi dưỡng, Hoàng tiên sinh đáng lẽ cũng phải như cha nàng mới phải. Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đấy, Hoàng tiên sinh cũng chỉ muốn tốt cho nàng mà thôi. Nàng hãy yên tâm, chắc chắn ta sẽ đối xử tốt với nàng, cho nàng cuộc sống hạnh phúc, ấm êm…

Lâm Thế Hùng lúc trước vốn còn tưởng Lê Ân Tĩnh có gì đó bí hiểm, bởi hắn đã nhìn thấy phong thái tự tin của nàng, hoàn toàn không hợp với tu vi Đại Pháp Sư mà nàng biểu hiện ra bên ngoài.

Nhưng khi cho người theo dõi đến phủ này, nhanh chóng dò ra lai lịch của Lê Ân Tĩnh, ý nghĩ trong lòng hắn đã đổi khác. Hóa ra cũng chỉ là một thị nữ mà thôi, còn tên kia chắc cũng chẳng hơn gì. Vậy thì dễ bàn, vưu vật cực phẩm như vậy, làm sao có thể để rơi vào tay kẻ khác?

- Ấy ấy! Hoàng tiên sinh! Chẳng phải ông đã hứa gả tiểu thư Ân Tĩnh cho Lâm Hàn này hay sao? Sính lễ cũng nhận đủ, nhà bên này cũng chuẩn bị rước dâu về. Bây giờ ông đổi ý là có ý gì? Có phải coi thường tôi hay không? Nói cho ông biết, sĩ khả sát bất khả nhục, ông có giỏi thì giết tôi đi, tôi vô dụng thật, nhưng mà cũng phải có cốt khí!

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên ngoài cửa, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Lâm Thế Hùng cảm thấy khó chịu, cực kỳ tức giận. Hoàng La thì thầm cười lạnh trong lòng, chửi Lâm Hàn là đồ ngu xuẩn không biết điều. Cả nhà Lâm Tuyệt cũng chỉ là tay sai của Lâm gia mà thôi, kể cả là đã lấy về thì mi cũng phải nôn người ra cho Lâm Thế Hùng, vậy mà bây giờ dám công khai đến đây tranh đoạt, chẳng phải muốn chết hay sao?

Còn Lê Ân Tĩnh, tròng mắt nàng lúc này đã trừng lớn lên, vô cùng đáng yêu, hàng trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển trong đầu… Lâm Hàn – vô dụng – Lâm Tuyệt thành chủ - con trai trưởng – kỳ ngộ hai năm trước… Tất cả mắt xích như xâu chuỗi vào nhau, như chỉ rõ thân phận thật sự của vị hôn phu từ trên trời rơi xuống, cùng với tên “bạn thân” mà nàng thích này.

Hóa ra là vậy…

Đây là thứ gọi là duyên số hay sao?

Còn Lâm Hàn, trong lòng hắn đang cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy cái vẻ mặt kia của Lê Ân Tĩnh. Nhưng đồng thời, hắn còn cảm thấy căm tức khi nhìn thấy “tình địch” kia.

Những tưởng hắn không phải đồ con ruồi, nhưng cuối cùng, con ruồi vẫn là con ruồi, vẫn không bỏ được thói bâu shjt!

Mẹ kiếp! Còn cả tên vô liêm sỉ Hoàng La kia nữa! Muốn lật lọng với ông mày? Tất cả đều là đồ khốn nạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.