Nhân Thường

Chương 134: Lời nhắn của Thanh Tử Dương



Việc Thanh Tử Dương tìm cách làm cho Thanh Khư đạo nhân tới cứu hắn, Hàn Tông cũng hiểu được đôi phần nguồn cơn trong đó.

Chính xác mà nói, lão cũng là nguyên nhân gián tiếp lớn dẫn tới việc Hàn Tông đi vào con đường ngày nay. Thanh Tử Dương mượn chuyện này để lão cứu hắn, chính là muốn giải đi mối nghiệt duyên này.

Nhưng điều này lại dấy lên cảm xúc hỗn loạn trong hắn, một người đẩy hắn bị hắt hủi bao năm giờ lại cứu hắn, cảm giác này mấy ai có thể hiểu.

"Thanh Tử Dương à Thanh Tử Dương, cô vẫn sợ ta nói không giữ lời sao?."

Nàng ta đúng là suy nghĩ trước sau rất tốt, không chê vào đâu được. Lời hứa dù là nguyện từ tâm thì thực chất vẫn chỉ là lời hứa đầu môi, chỉ người hứa mới biết thật giả. Đối với những kẻ không tin như hắn, nàng ta biết chỉ có hành động mới là cách thiết thực nhất.

Hàn Tông quẳng lại chuyện này sau đầu, nói đi nói lại hắn sau cùng vẫn phải gặp nàng ta nói một tiếng cảm ơn. Vậy thì cứ gác lại sau này gặp được nàng ta rồi ngã ngũ sau, nghĩ như vậy hắn chuyển sang chuyện khác.

Trước hết hắn phải nắm rõ được tình hình cụ thể lúc này, là hắn được thả vô tội hay là được bảo chứng. Mặc dù hắn biết Thanh Khư lão đạo giúp hắn, có thể đã nắm chắc an toàn trong tay. Nhưng mà vẫn cần phải làm rõ, còn liệu mà chuẩn bị bước tiếp theo.

Qua lần này để hắn thấy rằng, bất kể một người nào sống trên đời đều không tránh khỏi rắc rối. May mắn sẽ không theo ai mãi mãi, những lúc như thế mới thấy được rằng, quan hệ là thứ không thể thiếu.

Tiếp theo đó hắn lấy ra hai cái túi mà Thanh Khư lão ném cho, một cái là túi càn khôn, cái còn lại là linh thú túi. Túi linh thú là dạng chứa vật sống như yêu thú, ví như dong binh đội đi săn yêu thú còn sống thì cần phải có túi này.

Hoặc tu giả bọn hắn ký khế ước với yêu thú cũng cần có túi này, đây xem như là nơi ở của yêu thú vậy. Bởi nói chỉ có yêu thú qua tới cấp 4, mở ra thiên phú mới có khả năng thu nhỏ hình dáng. Cho nên tác dụng của túi này thì không cần phải nói thêm, Hàn Tông bắt đầu vận chuyển tinh thần vào trong túi thăm dò.

Chả qua một khắc khuôn mặt hắn ngẩn ra, bên trong túi này là một con Đỏ Đen Vận Mệnh Thú. Nói như vậy, đây rõ ràng là đồ của Thanh Tử Dương chuyển cho hắn. Hàn Tông cứ đinh linh là đồ của lão ta, chủ ý gọi là ném cho chút tiền rồi thì biến đi hộ.

Kế tiếp hắn lại chuyển sang túi càn khôn, chỉ thấy bên trong có một mảnh giấy cùng một vòng tay tràng hạt. Hắn bèn thôi động tinh thần, cả hai đã hiện ra trước mắt, hóa ra chiếc vòng này giống túi càn khôn.

Vòng tay giới không gian này là vật vô chủ, Hàn Tông không chút do dự nhỏ máu vào nhận. Chiếc vòng như hạt mộc niệm châu này lóe lên ánh sáng màu đỏ rồi từ từ biến mất, hắn liền đeo nó vào cổ tay trái. Vòng tay không gian này bên trong chỉ tầm mười mét vuông, nhưng điểm mạnh của nó là có thể ẩn vào bên trong thân thể như nhẫn giới không gian.

Rất tiện lợi cho việc giấu đồ, mặc dù vậy giá trị vẫn kém nhẫn giới chỉ không gian rất nhiều. Muốn cướp loại này từ tay kẻ khác chỉ có hai cách, hoặc là khống chế sinh tử của gã, hoặc giết chết gã.

"Cô ta chuẩn bị đồ cho ta kỹ như vậy, chẳng lẽ là…."

Hàn Tông nhìn mấy món Thanh Tử Dương chuyển giao cho thì thầm thắc mắc, đây rõ ràng đồ chuẩn bị cho việc phòng thân. Cũng tức là nói, cô ta đoán được hắn đang cần dùng tới dạng túi này, có thể thấy nguy hiểm của hắn vẫn còn.

Hắn cầm tờ giấy lên, bên trong có viết ba câu ngắn ngủi:

"Thế gian vật đổi sao rời

Người đi xin hãy nhớ lời năm xưa."

Sau đó là một câu tiếp:

"Sinh Lão Bệnh Tử, xin chớ đừng quên."

Hàn Tông hiểu được hai câu đầu của cô ta muốn nhắc điều gì, mà tờ giấy này chỉ sợ lão già Thanh Khư kia cũng đã thấy qua cho nên…

"Lão không giết ta nhưng có thể sẽ hại ta, điều này ta có thể hiểu, nàng ta cũng hiểu nên mới làm như vậy. Nhưng còn câu cuối này…."

Việc lão ta cứu hắn vào phút cuối đủ để Hàn Tông hiểu được, lão là đang dọa hắn, cho hắn biết sợ mà lui.

Thanh Tử Dương biết trước sợ lão động tay chân nên chỉ viết ngắn gọn ẩn ý thế này, nhưng mà Hàn Tông đâu có thông minh trong việc đoán ý cho lắm, thành ra…

Sau nửa ngày trầm ngâm hắn chẳng nghĩ ra dụng ý của nàng ta, câu này không làm hắn liên tưởng tới điều gì. Hắn bỏ lại sau đầu, nhân thời gian này bắt đầu luyện hóa ký khế ước với Đỏ Đen Vận Mệnh Thú.

Một vòng pháp trận loại nhỏ được hình thành, chúng kết nối với nhau rồi tỏa ra ánh quang vàng nhạt. Hàn Tông đứng ở giữa, hắn lúc này đang chú tâm luyện hóa ý chí con thú. Lần này không có Thanh Tử Dương trợ giúp, Hàn Tông mất tròn một ngày đêm mới xóa đi được ý chí cầu sinh của nó.

Chỉ thấy ánh sáng pháp trận lóe lên, một giọt máu tinh huyết từ giữa trán hắn hiện ra rồi từ bay đến hòa nhập với máu tinh huyết từ con thú. Hai giọt máu va vào nhau rồi lại vỡ ra thành từng hạt nhỏ, chúng từ từ biến mất.

Hàn Tông thấy cảnh này thì phụt ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn ảo não, hiển nhiên khế ước thất bại, con thú đã chết.

"Đỏ Đen Vận Mệnh Thú, ngươi rất là biết cách trêu đùa số mệnh đấy."

Hắn được cứu ra ngoài, với số mệnh có thể coi là may mắn, nhưng ký khế ước với nó thất bại, đây lại xem là xui xẻo. Thật đúng là Đỏ Đen Vận Mệnh Thú, họa phúc song hành.

Đã không thể cứu ván, hắn chỉ đành thu lại xác con vật vào túi, thu luôn cả tui linh thú. Hắn mang ra mấy viên linh thạch rồi bât đầu hấp thu linh khí, bắt đầu tu luyện…

Hai ngày sau Hàn Tông phi kiếm tới Thánh Thể Phong, hắn đi tới động phủ của Bành Tập Sư. Thấy hắn tới, cô ta bày ra một bộ dáng uống trà ngồi xem kịch hay, sau vất một túi càn khôn lên bàn mỉm cười:

"Cứ mong ngươi sẽ chết sau đó số linh thạch này phần ta hưởng hết, chậc… chẳng biết con bé kia nghĩ gì mà đi cứu ngươi nữa..."

Hàn Tông dửng dưng cầm túi lên dò xét, sau khi đút vào túi của mình, hắn mới nói:

"Vụ này Tập Sư ăn cũng không ít, không sợ no quá nổ bụng à?."

Thấy cô ta nheo mắt hắn vội chuyển đề tài khác:

"Đệ tử vừa bình phục, có nhiều điều cần biết, Tập Sư không ngại nói một chút..."

"Thanh phong chủ dùng quyền bảo chứng cho ngươi, ông ta đề nghị dùng phương pháp khác kiểm chứng lại máu huyết…"

Theo lời Banh Tập Sư nói ra, không ít chuyện khi hắn ngất không biết đều đã sáng tỏ. Đầu tiên Thanh Khư lão bảo chứng cho hắn thoát khỏi hiểm cảnh dùng phép tra hồn. Sau đấy ông ta lại đề nghị dùng phương pháp khác để kiểm tra vệt máu trên thanh kiếm.

Với khả năng địa vị của ông ta, không khó để dùng tới phương pháp truy tung vạn ảnh. Từ đây hình ảnh máu huyết trên kiếm hiện ra không phải là Lâm Tuyệt Cảnh mà là của Lâm Lân Thao, điều này chứng minh hắn bị vu oan.

Pháp Đường rất nhanh đã vào cuộc, điều tra chẳng mấy khó khăn, hung thủ cũng lộ diện, chính là… Thường Xuân. Bởi lẽ nàng ta chính là kẻ có xích mích lớn nhất với hắn.

Về vấn đề có máu của Lâm Lân Thao, theo Pháp Đường điều tra tháng trước nàng ta có giao lưu qua với y một trận. Nghe nói hai người đều bị thương, nàng ta có lẽ đã dùng tiểu xảo trong lúc ấy. Còn về thủ đoạn bôi máu lên kiếm, nghe nói vị Chấp Pháp giả áo đen đã nhận tội, gã khai chính tay Thường Xuân xúi giục. Việc lén bôi máu lên thanh kiếm thế nào, gã cũng khai sạch sẽ. Còn động tay chân vào thanh kiếm lúc nào, gã chấp pháp râu xồm kia cũng đã làm chứng điểm này.

Lại thêm mấy ngày qua Thường Xuân thường xuyên không có trong động phủ, không có nhân chứng, vì thế vốn không cách nào cãi nổi. Thật may còn có Vạn Niên Thanh ra mặt, vụ này cũng đã dần chìm xuống, Thường Xuân chỉ bị phạt nhẹ cảnh cáo mà thôi.

Hàn Tông đương nhiên là không tin chuyện này, rõ ràng Thường Xuân không có tâm cơ và bối cảnh thâm sâu như vậy. Về điểm này không chỉ có Hàn Tông, ngay cả một số kẻ khác cũng nghĩ vậy, chỉ là biết thì nên biết để đấy thôi.

"Đồ đã lấy, chuyện cũng đã nghe, ngươi còn tính ở lại đây làm gì?."

Hàn Tông vội vàng nhìn cô ta cáo từ rồi phi kiếm rời đi, quả thật đối với kiểu nữ nhân này, không có lợi thì không nên ở lâu.

Lại nói về Bành Tập Sư, trong vụ gian thương lần trước cô ta đã giúp hắn không nhỏ. Hắn biết trước sau cũng sẽ bị Pháp Đường gọi lên tường trình vì thế đã tìm tới Bành Tập Sư nhờ cầm túi linh thạch giúp.

Nhưng mà túi linh thạch của hắn muốn để ở chỗ cô ta an toàn, hắn cũng phải cho cô ta một chân vào vụ đó.

Bành Tập Sư dựa vào chức vụ, tất nhiên có thể tạm thời lấy ra một số tài liệu. Cho nên khi ấy hai chuyến hàng bán cho Luân Đằng Vân với giá cao, trong đó cũng không ít tài liệu của Bành Tập Sư góp vào.

Sau khi giá giảm xuống về mức bình ổn, cô ta lúc này chỉ việc mua lại với giá thấp để bù vào số đã lấy ra mà thôi. Nhờ đó Bành Tập Sư đã ăn chênh lệch một khoản không nhỏ, túi càn khôn đựng linh thạch của hắn cũng an toàn trong tay cô ta.

Hàn Tông rất không tệ trong những trò khôn vặt, nhưng lại tệ ở khoản nhìn thời thế để đoán tâm kế kẻ khác. Đây cũng là do kinh nghiệm vẫn còn hạn chế, hắn sống trong môi trường bình yên ở địa cầu quá lâu.

Theo cảnh giới lên cao, những sự tình hắn gặp, những thứ hắn biết hoàn toàn mới lạ, ưu điểm sống hai kiếp cũng vid vậy giảm đi rất nhiều.

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.