Nhân Thường

Chương 137: Mánh khóe mới



"À Nguyên sư đệ đây rồi, ra giúp ta giải quyết vẫn đề này một chút."

Vừa thấy Hàn Tông đi ra, gã họ Mã này liền vội vàng gọi hắn tới giúp đỡ. Hàn Tông mỉm cười đi tới, hắn nhận ra một khắc trước ánh mắt gã nhìn mình dường như có chút khó chịu xen lẫn giật mình.

"Chuyện là thế này… "

Hàn Tông mặc dù đã nghe thấy hết nhưng hắn vẫn làm như vừa vô tình bước ra, cố gắng lắng nghe câu chuyện hai người.

Số là vị nữ đệ tử này cần một số kinh phí theo học vài nghiệp cho nên muốn cầm cố bảo vật trong nhà. Gã họ Mã trông quán này nhận định bảo giáp của nàng ta tuy là pháp khí hạ phẩm, nhưng mà nó đã quá lâu tới cũ kỹ rồi.

Cho nên gã chỉ ra giá một nghìn viên là tối đã, còn nàng ta vẫn muốn một nghìn năm trăm viên. Đôi bên không đạt được thỏa thuận, lại đương lúc Hàn Tông vừa đi ra, thế là gã bèn để hắn làm chủ.

Hàn Tông biết rằng tỉ lệ luyện chế một kiện giáp so với binh khí thì còn thấp hơn, vì thế cùng là pháp khí hạ phẩm lại có giá trị khác nhau. Hắn cầm pháp khí bảo giáp lên xét, lòng thầm đánh giá, sau nhìn biểu cảm lo lắng của nàng ta thì nói:

"Vị tiểu sư muội này, bảo giáp của muội đã dùng qua một thời gian dài rồi, lại không có bảo dưỡng thường xuyên. Thành ra trông rất cũ kỹ, lại có cảm giác một kích là vỡ, vì thế vị sư huynh này của ta ra cái giá đó cũng là hợp lý. Nếu như còn có thêm mũ, nệm vai hay là quần và giày, đủ một bộ tất nhiên giá sẽ khác."

Mỗi năm đều có một vài người từ nội môn hoặc ngoại môn đột phá thành công Ngưng Khí, bước vào nội môn hạch tâm. Hàn Tông sau gần một năm ở đây, rốt cục cũng lên chức sư huynh.

Nàng ta nghe được hắn nói vậy ánh mắt nhìn không khỏi toát lên vẻ khinh bỉ… Nhưng mà nhìn kỹ thấy Hàn Tông cùng cảnh giới mà khí tức có vẻ thâm sâu hơn thì biết là vào đây lâu rồi, liền dè dặt nói:

"Sư huynh, mặc dù ta bảo quản không tốt nhưng mà giá trị của kiện bảo giáp này tuyệt không dưới năm nghìn viên. Vì gia đình chưa kịp gửi kinh phí lên nên sư muội mới bất đắc dĩ mang đi cầm. Nay giá của nó lại thấp không bằng một phần ba giá trị, thử hỏi sư muội sao có thể. Nếu không được thì sư muội chỉ còn cách đi nhà khác…."

Gã họ Mã nhìn Hàn Tông ra vẻ có kịch hay, xem hắn sử lý ra sao. Hàn Tông thấy lại không chút để ý, trong lòng nghĩ chỉ là chó xem tát ao mà thôi, không cần quan tâm. Ánh mắt lóe lên, hắn quay nhìn nàng ta mỉm cười nói:

"Vậy đi, ta sẽ tăng lên giá theo đúng ý sư muội mong muốn, thậm chí cao hơn nhưng có một yêu cầu thêm vào?."

Nàng ta và gã họ Mã nhìn sau khó hiểu song quay qua:

"Xin sư huynh cứ nói?."

"Trong tờ khế ước có thêm điều khoản, cá nhân ta sẽ là người giữ kiện vật phẩm này."

"Không được sư đệ, làm như vậy là không đúng quy định hội nhóm chúng ta. Tất cả các vật dụng một khi giao dịch xong phải để ở trong kho tránh làm hư hỏng, không một ai có quyền cầm giữ…"

Nghe thấy lời này gã họ Mã nói luôn, gã tính là dùng quy định hội nhóm ra cấm cản. Gã ta chưa nói hết, Hàn Tông đã ngắt lời:

"Sư huynh không nghe thấy muội ấy muốn đi nhà khác hay sao? Ta là đang muốn giữ lại khách cho quán chúng ta, giữ mặt mũi cho Lan hội. Không thì sư huynh tăng giá lên hoặc chúng ta mất khách, vậy thôi."

Hàn Tông nhìn nàng ta nói tiếp:

"Sư muội yên tâm, Lan hội chúng ta làm ăn uy tín, muội hoàn toàn có thể dùng Phù cấm chế. Thậm chí trong khế ước cũng có cam kết bảo quản điều này. Phải biết rằng ta tự bỏ thêm tiền túi ra, lại không nhận được lãi gì, cũng chỉ là nặng thêm cái túi mà thôi. Nếu như sư muội vẫn không hài lòng, vậy có thể đi nhà khác được rồi."

Cả gã họ Mã và nàng ta đều trầm ngâm không nói, gã thì nghĩ rằng giá đó là đủ cao rồi. Phải biết rằng một khi đồ vật xảy ra vấn đề, người cầm lại không tới lấy vậy thì không tốt. Khi đó đồ không bán đi thu hồi vốn được, vậy thì thành viên đồng ý giao dịch vụ đó phải chịu trách nhiệm. Đấy là còn chưa nói, trong thời gian cầm đồ của khách mà hư hại, số linh thạch phải đền còn lớn hơn nữa. Gã sau khi xem xét số linh thạch thừa kia hắn sẽ bỏ tiền túi bù vào, mà lãi vẫn là hội nhóm hưởng thì không có ý kiến gì nữa.

Đấy là còn chưa nói hắn cầm thì hắn chịu, về phía sư muội kia thì cũng vậy, có tờ khế ước mua bán này, cũng không sợ hắn bắt chẹt, nàng liền đồng ý.

Gã họ Mã nhanh chóng làm giao dịch, gã viết khế ước cầm cố hai nghìn viên, trong đó Lan hội bỏ ra một nghìn hai trăm. Hàn Tông bỏ tiền túi ra tám trăm, tiền lãi Lan hội thu bù lại bảo giáp hắn cầm.

Hàn Tông quay về động phủ, hắn ngồi khoanh chân tay cầm kiện bảo giáp lên xem xét. Nó luyện chế từ tài liệu của yêu thú, sau thêm vào thép tinh luyện lại gia công thêm một số tài liệu khác. Chỉ là lâu không bảo dưỡng, nhìn có hơi han gỉ, tạo cho hắn cảm giác mong manh dễ vỡ.

"Giá trị thật nàng ta nói ở mức năm nghìn, nhưng mà ta chỉ cần làm chút thủ đoạn, giảm nó xuống mức thấp nhất vậy là có thể chân chính cầm vào tay rồi..."

Hắn đã tính toán thiên về phòng thủ và bỏ chạy thì bảo giáp là thứ không thể thiếu, nhưng giáp cấp bậc bảo khí là chưa đủ yêu cầu. Mà cấp bậc pháp khí bảo giáp lại tương đối đắt đỏ, chỉ một cái áo giáp mua đứt đã sơ sơ năm ngàn. Lại chưa chắc đã có mà mua, thế cho nên bảy ngàn linh thạch của hắn chỉ như muối bỏ biển.

Hai hôm sau…

"Sư đệ, thế này đi, ta cũng chỉ có thể giúp đệ đến vậy thôi. Một trăm viên, ta lại tự bỏ túi ra thêm hai mươi viên nữa, đây là ưu đãi nhất rồi…"

"Vâng sư huynh, vậy cũng được."

"Còn đệ, nếu không cầm giá ba mươi viên vậy thì có thể bán đứt với giá một trăm mười viên. Ta cũng cố chịu thiệt giúp đệ có kinh phí mà theo được nghiệp, thế nào?."

Sau một hồi cò kè suy ngẫm, hai gã đệ tử mang đồ tới cầm cũng vui lòng đồng ý. Giao dịch xong xuôi hai người rời đi, gã họ Mã huýt sáo cười cười định đem một kiện đút vào túi thì bất chợt có một bàn tay ngăn lại.

Nhìn thấy người này gã họ Mã không khỏi ngẩn ra, tim đánh thịch một cái nhưng vẫn chấn tĩnh nói:

"Nguyên sư đệ làm gì vậy, không để cho ta đi cất đồ hay sao?."

Hàn Tông nhìn gã cười khẩy nói:

"Ta giúp Lan sư tỷ bao nhiêu việc ấy vậy mà lời thu về cũng không được bao nhiêu, thêm vào đó còn đang đắc tội với hội nhóm lớn nhất. Ta tự nhận mẹo đó đã cao thâm rồi, nhưng hôm nay xem ra mới biết, so với Mã sư huynh đúng là vẫn còn kém lắm."

Gã chột dạ liền gạt phắt đi:

"Ngươi nói cái gì vậy, còn không tránh ra, mất thời gian của ta…"

Hàn Tông nhìn gã ung dung nói:

"Nếu ta nói cho Lan sư tỷ biết, ở đây có kẻ dựa vào cửa hàng của hội nhóm, bòn rút khách hàng, trục lợi cá nhân thì sao nhỉ?."

Gã họ Mã sắc mặt hơi đổi, nhưng mà lại nhìn Hàn Tông căm tức nói:

"Ngươi đừng có vu khống, ta chịu quản lý của Hải sư huynh chứ không nhất thiết phải nghe lệnh ngươi. Nếu còn nói lời chia rẽ, ngậm máu phun người, ta sẽ…"

Hàn Tông không còn cười nữa, mặt lạnh tanh nhìn gã nói từng chữ:

"Ngươi chèn ép người tới cầm đồ hòng giảm xuống mức thấp nhất, tới lúc bọn họ muốn rời đi ngươi lại giả mèo khóc chuột. Sau khi gạ gẫm kẻ đó đồng ý bán, ngươi liền bỏ tiền túi ra mua, xong xuôi ngươi chỉ việc nhờ cửa hàng khác của hội nhóm bán ra ăn chênh lệch. Vậy là vẫn không vi phạm quy định nhóm, lại còn kiếm thêm một ít, ta nói có đúng không?."

"Ngươi…"

"Vẫn còn chưa hết đâu, mặt khác gạ mua không thành ngươi liền đồng ý tăng giá cầm cố lên. Miệng thì nói là thương người nên bỏ tiền túi thêm vào, nhưng mà thực chất lại làm hai tờ hóa đơn. Mục đích chính là che mắt hội nhóm để ăn lãi ngoài, ta nói không sai chứ?."

Hàn Tông nhìn gã cười khẩy mà trong lòng lại thán phục, quả thật gã này rất biết cách làm ăn. So với gã, vừa an toàn vừa nhàn nhã thì đúng là cái mẹo bán đan dược của hắn chả ra gì. Vừa đắc tội lại vừa không làm lâu dài, lại lời lãi chả được bao nhiêu.

"Ngươi chớ có ngậm máu phun người, về mặt gạ mua đây là giao dịch cá nhân, họ muốn bán cho ai thì bán. Như thế cũng tính là ta trục lợi à? Còn nữa, việc ngươi nói là làm giả hai hóa đơn khế ước, bằng chứng đâu?."

Hàn Tông thấy hắn đỏ mặt cãi lại thì cười khẩy tiếp, hắn lấy trong túi ra hai tờ giấy quơ quơ trước mặt gã nói:

"Bất ngờ phải không? Hai người vừa rồi đều là do ta sai sử cả đấy, bằng chứng này đủ thuyết phục chăng?."

"Ngươi… ngươi dùng kế tiểu nhân hãm hại ta. Ta… ta sẽ trình báo lên Lan sư tỷ, lúc đó…"

Gã ngây người nhìn hai tờ khế ước trên tay hắn, mặc dù vậy vẫn cứng miệng nói. Hàn Tông không kiên nhẫn ngắt lời:

"Cũng tốt, ta định xử lý êm xuôi cả nhà đều vui, nhưng mà su huynh thích gọi cả Lan sư tỷ vào thì cũng được. Tới lúc đó, chỉ cần kiểm tra những cửa hàng khác là biết sư huynh nhờ bán từ trước tới giờ số lượng bao nhiêu. Thêm vào đó tìm mấy kẻ từng tới đây cầm đồ với sư huynh là biết thực hư ngay thôi mà…. "

"Nguyên sư đệ, ta… ta thật là ngu dốt, ta thật là đáng tội. Đệ hãy tha cho ta, ta hứa đây là lần cuối, đây là…"

Gã lúc này thì không còn cãi nổi nữa rồi, lại nghe Hàn Tông nói muốn xử lí êm xuôi thì liền vội vàng nhận tội ngay. Nếu để Lan Như Tiên biết được bao năm qua… vậy thì xong rồi. Thần tình gã không khỏi rối rít cầu xin, bàn tay đã móc ra một túi nhỏ linh thạch từ lúc nào…

Hàn Tông lắc đầu, mẹo này của gã nghĩ ra quả thật rất giỏi, nếu như không để ý quá kỹ hoặc ở đây từng khắc, nhất định sẽ không phát hiện được. Nhất là gã rất có mồm mép, đưa người ta vào hoàn cảnh éo le rồi giả vờ ra tay giúp đỡ, như vậy ai mà không cảm động. Cho nên chỉ cần nói qua vài câu, cũng chẳng có ai đi rêu rao, vậy là chót lọt thôi.

Nhưng một khi nghi ngờ lại rất dễ điều tra, bởi dù sao gã mua vào cũng cần có nơi bán ra, kiểm tra sổ sách cửa hàng gã nhờ bán là biết thôi. Việc ăn lãi riêng cũng vậy, để linh thạch không đội nón ra đi, tất nhiên là phải làm hai tờ khế ước. Mà như vậy, cái kẻ chịu ký khế ước hai tờ ấy tìm cũng chẳng khó gì.

Hàn Tông thấy gã đưa túi linh thạch tới thì mỉm cười gạt đi, sau khoác vai gã hai người đi thong thả vào phòng trong. Cửa phòng đóng lại, nhìn gã ngơ ngác và lo lắng, Hàn Tông cười nói:

"Ta không cần lời hứa của sư huynh, cũnh không cần linh thạch của sư huynh. Ta… muốn rây máu ăn phần với sư huynh."

Gã họ Mã: "....."

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.