Nhân Thường

Chương 145: Sáng tỏ



"Đây là đan dược ngươi cần, hãy nhớ cho kỹ là chính ngươi nợ đại nhân nhà ta một ân tình chứ không phải là nhờ Thanh tiểu thư."

Ngồi trong gian động phủ của Hàn Tông, gã áo đen lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong đúng là Hộ Khiếu đan. Hàn Tông nhìn thấy vẻ mặt hắn vui mừng, khấp khởi liên tục tạ ơn:

"Đa tạ Chưởng Quản đại nhân, nhờ giúp gửi lời cảm ơn của đệ tử tới Hộ Hình Đường đại nhân…"

Hắn mừng rỡ cầm luôn hộp gỗ cất vào, cứ như thể sợ gã lấy lại mất. Gã áo đen thấy vậy lóe lên một tia kinh thường, miệng lại hỏi câu châm chọc:

"Nghe nói ngươi đã tới nhờ cả mấy người kia, chẳng phải là đã lấy được đan rồi hay sao?. Ta còn định cản đại nhân, nói là thừa hơi tốn sức lo chuyện bao đồng đấy…"

Hàn Tông biết là gã đang dò ý, hắn bèn thật thà nói:

"Chẳng giấu gì đại nhân, ngài chính là người đầu tiên mang đan tới cho đệ tử đấy ạ."

Gã áo đen nghe vậy thì giật thót mình một cái, ấy vậy gã vẫn cố trấn tĩnh lại nói:

"Hừ… Xem ra đại nhân nhà ta còn tốt hơn khối kẻ gọi là thân thích với ngươi đấy nhỉ?."

Hàn Tông dạ dạ vâng vâng hệt như một tên tiểu nhị vớ phải khách sộp, hai người lời qua tiếng lại đẩy đưa một lúc gã áo đen mới rời đi.

Vừa phi kiếm không được bao xa, gã trong nội tâm đã thắc mắc không ít, miệng thì thầm:

"Đại nhân nói đúng, ta cũng có cảm giác có gì đó không đúng ở đây…"

Gã còn đang nghĩ tiếp chợt nhìn thấy một con chim nhỏ bay tới, gã liền giơ cao cánh tay cho nó đậu.

"Đại nhân nói ta quay lại gấp sao, nhưng mà…"

Gã áo đen nội tâm đánh thịch một cái, ánh mắt không khỏi quay lại nhìn về phía vừa bay đi.

Không bao lâu gã quay về tới căn nhà trúc, vừa bước tới cửa đã thấy Thanh Y đứng bên cửa sổ. Ánh mắt nàng ta trầm lặng, lại mang theo vẻ bình đạm. Tâm trạng đã lâu không nhìn thấy này của nàng khiến gã có cảm giác bất an…

"Chuyện đã xong rồi sao?."

"Xin đại nhân trách tội."

Gã áo đen chắp tay cúi thấp người, mồ trên trán tuôn ra, cơn gió mát thoảng qua khiến gã rùng mình một cái. Trái với dự tính bộc phát của nàng, Thanh Y thở dài một tiếng, sau nói:

"Không trách ngươi, chuyện này là quyết định của ta."

Gã áo đen bấy giờ thở nhẹ một tiếng, cảm xúc lo lắng đi qua, trong đầu gã lúc này lại tràn ngập nghi hoặc, gã bèn dè dặt hỏi:

"Đại nhân, không biết vì sao…"

"Ta vô tình phát hiện ra mục đích thật của hắn, tính gọi ngươi quay lại, chỉ tiếc chậm mất một bước."

Gã áo đen gật đầu, rõ ràng ngay cả gã lúc này cũng cho là như thế, cảm giác khúc mắc khó tả.

"Đại nhân, trước đó người phân tích rất hợp lý, đệ tử ngẫm lại vẫn cảm thấy không hề sai ở điểm nào…."

Thanh Y lúc này quay qua nhìn gã hỏi:

"Ngươi có nhớ đoạn ta nói, bọn họ đều giúp hắn chỉ mình ta không giúp, sẽ dẫn tới bại lộ chứ?."

Đã đáp lời ngay:

"Đại nhân, tất nhiên là như vậy, điểm này không hề sai. Chỉ có kẻ hại hắn mới không giúp hắn, nhưng tại sao người lại hỏi vậy..."

Thanh Y gật đầu nói:

"Phải, đúng là như vậy nhưng mà chúng ta cũng phạm một sai lầm lớn ở điểm này."

"Đệ tử không hiểu…"

"Ta quên mất rằng những kẻ hắn nhắm vào, đều là những kẻ có tâm hại hắn."

"Đại nhân..."

Thấy gã có ý thắc mắc, Thanh Y lại hỏi tiếp:

"Nếu ngươi là mấy kẻ kia thì sao?."

"Nếu như là Vạn trưởng lão hoặc là Lâm Lân Thao mà nói, đệ tử ngoài mặt tất nhiên sẽ vờ giúp hắn. Nhưng thật ra lại âm thầm không làm gì cả, vừa mang tiếng tốt lại vừa hại…"

Gã đột nhiên dừng lại như nghĩ ra gì đó, sau kinh hô:

"Ý đại nhân là… "

"Phải, chúng ta ban đầu đã bị hắn lừa, làm cho suy nghĩ và hành động như thể một tên tội phạm…"

"Vốn dĩ ta không làm nên không cần phải chứng minh với hắn, ngược lại bởi vì làm nên sinh ra tâm lý lo sợ. Từ đó làm ra hành động chứng tỏ bản thân vô tội, nhưng cũng chính như vậy mới chính là đang lộ rõ cho hắn thấy bản thân có tội.

Góc nhìn và suy nghĩ của người vô tội là vô cùng trái ngược với góc nhìn và suy nghĩ của kẻ có tội. Bởi cơ bản mà nói, không có thì chẳng cần phải sợ gì, chỉ có kẻ phạm tội mới cố gắng chứng minh mình vô tội mà thôi.

Có tật giật mình, cũng từ đó lời nói và hành động vô tình lộ ra manh mối, đây là một mẹo tâm lý học rất phổ biến ở địa cầu của Hàn Tông.

Thanh Y nói tiếp:

"Mẹo của hắn chính là đến nhờ tất cả những kẻ mà hắn nghi ngờ nhờ tìm đan dược giúp hắn. Cũng từ đây hắn tung một số tin đồn cho bọn họ biết rõ, tuy vậy kẻ rõ ràng nhất chỉ có hung thủ. Tất nhiên lúc này kẻ tự mình đi giúp hắn tìm đan dược thật lại chính là hung thủ. Bởi lẽ chỉ có hung thủ mới rõ tình hình nhất, mới làm ra quyết định chứng minh cho hắn thấy bản thân vô tội. Ta vì sai lầm rằng bọn họ đều có quan hệ nên chắc chắn sẽ giúp hắn mà quên đi rằng, những kẻ hắn tìm đến cửa đều là những kẻ muốn hại hắn."

Thanh Y ngước đôi mắt lạnh lẽo nhìn ly trà trên tay nói tiếp:

"Nghe thì có vẻ vô lý thực chất lại rất thuyết phục, bởi lẽ tất cả những kẻ hắn nghi ngờ đều có ý xấu với hắn. Người ghét hắn tất nhiên sẽ không giúp hắn, từ đó có thể loại ra những kẻ nghi vấn. Đương nhiên, kẻ muốn hại hắn mà lại chủ động đi giúp hắn, không phải có tật giật mình thì là gì đây?."

Mẹo tâm lý này của Hàn Tông rất hay, chỉ có điều nó chỉ hợp khi dùng để thử những kẻ ngoài mặt giả tốt mà trong lòng lại thực sự ghét hắn. Nếu như là người quan tâm hắn như Thanh Tử Dương, vậy thì mẹo này vốn dĩ chính là nhảm nhí. Hoặc là với những kẻ đã công khai đối đầu như Luân Đằng Vân, mẹo cũng vô dụng, cho nên Hàn Tông mới không tìm y.

Gã áo đen rốt cuộc cũng hiểu vì sao sau khi nói chuyện với hắn lại sinh ra cảm giác nghi hoặc rất lớn. Thì ra mẹo hắn dùng gã cũng chẳng xa lạ, đều là mấy mẹo tâm lý khi tra hỏi thủ phạm ở Hình Đường của gã.

Gã vốn dĩ đã có cảm giác lấn cấn sau khi nói chuyện với Thanh Y rồi, chỉ là chưa kịp hỏi mà thôi. Thêm vào đó trước nay nàng ta luôn chưa từng bị thua thiệt ở khoản đọc mưu kẻ khác. Gã hoàn toàn tin tưởng, nên mới không nói lời nghi hoặc trong lòng.

Đến bây giờ thực sự thì gã cũng nhận ra, đại nhân nhà gã suy cho cùng vẫn là phàm nhân. Ngay cả tu giả còn mắc sai lầm nói gì phàm nhân, tuy vậy gã vẫn không bớt đi bao nhiêu kính phục với nàng. Bởi lẽ đối thủ của nàng chỉ là một tên nhóc không có địa vị và bối cảnh, chỉ là đại nhân nhà gã sơ xuất khinh thường không coi hắn chân chính là đối thủ mà thôi.

"Đại nhân, cho dù hắn biết thì làm được gì? Người cũng không cần phải để tâm nhiều…"

"Được rồi! Ta muốn yên tĩnh..."

Thanh Y ngắt lời, đối với nàng mà nói đây không chỉ là thất bại, còn là vấn đề khác nữa. Gã áo đen này đương nhiên là không hiểu được, bản chất những kẻ ở trên cao quý như nàng lại thất bại bởi tay một kẻ ở dưới, tâm lý này chỉ có những kẻ cùng địa vị với nàng mới hiểu được.

Cho dù nàng không coi hắn là đối thủ thì bản tâm của cũng quyết không chấp nhận bị hắn xỏ mũi...

Hàn Tông nếu biết thì thật ra hắn cũng không lấy làm quá lạ, bởi lẽ ở địa cầu của hắn thời nào cũng vậy. Giai cấp là một thứ gì đó như làn ranh vô hình phân chia con người lẫn nhau.

Một người giàu và một kẻ nghèo hèn, một kẻ quý tộc thượng lưu và một tên ăn mày, họ khác biệt như hai thế giới vậy.

Đối với những kẻ có chính kiến bảo thủ như nàng ta, việc thất bại dưới tay kẻ bên dưới như Hàn Tông là một sự sỉ nhục. Họ chỉ chấp nhận thua bởi kẻ cùng giai cấp, cùng địa vị với họ mà thôi.

Nhưng ở thế gian tràn ngập tu giả này, thế lực nào cũng không thể so với cường giả độc tôn, nàng chỉ là phàm nhân tại sao lại có suy nghĩ này?

Phần nguyên nhân lớn chính là việc nàng sống trong môi trường thượng tầng từ nhỏ, bản thân nàng ta đã say mê quyền lực từ lâu. Nàng không chấp nhận bản thân là phàm nhân, ác cảm càng lớn bao nhiêu thì dục vọng của nàng càng to lớn bấy nhiêu.

Thanh Y ngước nhìn trời cao, ánh mắt lúc này lạ thay chỉ có lo lắng cùng nghi hoặc, nàng thì thào trong nội tâm…

"Ta trước nay đâu có như vậy, chẳng lẽ là thứ đó khiến ta giảm bớt trí lực…"

Ở phía đằng này, Hàn Tông cầm viên đan dược, ánh mắt hắn nhìn vào nó lại không phải như đang nhìn nó. Hắn là đang vô thức suy nghĩ, trong lòng có rất nhiều xúc cảm thăng trầm…

"Điều ta quan ngại nhất lại xảy ra…"

Hàn Tông thở dài một hơi, qua mẹo lần này hắn rốt cục cũng chắc tới tám phần kẻ đứng sau là nàng ta. Vì lẽ đó, đan dược mặc dù tới tay lại có cảm giác khó chịu không vui, bởi lẽ hắn lại có thêm một đối thủ. Mà đối thủ này ngẫm ra cũng không phải vô duyên mà đắc tội.

Thanh Tử Dương mang đến cho hắn lợi ích thật nhiều, cũng mang tới cho hắn tai hại thật lớn.

Mẹo tuy thành nhưng hắn không lấy đó làm tự đắc, bởi lẽ có biết thì cũng làm được gì nàng ta đâu. Thậm chí qua lần này lại khiến nàng ta thêm đề phòng, thủ đoạn lần sau càng thêm nguy hại hơn.

Đây mới thật sự là nỗi lo lớn của hắn, nguy hiểm của hắn trước sau không giảm. Do đấy, thu hoạch của hắn thực sự chỉ là một viên đan này mà thôi.

"Mặc dù vậy, chỉ cần cẩn trọng, cũng không nhất định là gặp rắc rối…"

...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.