Nhân Thường

Chương 17: Dãy Núi Mộng Mơ



Trong một căn phòng cổ kính bốn phía treo đầy những điển tịch, bên cạnh còn có một chiếc lư hương trạm trổ hình tứ tượng khắc thêm văn tự cổ xưa, từng mùi thơm nhàn nhạt toả ra làm cho người ngửi thêm thanh tỉnh.

Giữa phòng một tiểu nam tử béo múp đang khoanh chân nhắm mắt, sắc mặt hắn tái nhợt mồ hôi vã ra như tắm, trải qua thêm nửa canh giờ bỗng hẵn ngửa mặt lên hét lớn.

Thêm nửa canh giờ điều tức, khuôn mặt hắn đã là thêm hồng nhuận, hắn mở mắt há miệng phun ra một ngụm khí uế, tiểu nam tử đứng dậy tiến ra ngoài.

"Phong Phong, đệ có làm sao không? Nghe có tiếng hét lớn làm ta lo lắng... Ồ đã là Luyện Khí tầng 4 rồi."

Một nữ tử khoảng chừng mười sáu mười bảy nhanh nhảu bước tới, khuôn mặt vừa lo lắng lại chuyển sang vui mừng.

"Không việc gì liền tốt rồi, có như vậy sau này mới có thể trở lên mạnh hơn".

Một tiểu cô nương cung trang váy màu xanh nhạt, tay cầm chiếc khăn tiến lại lau mặt cho nam hài tử.

"Đa tạ Lạc Lạc tỷ tỷ đã lo lắng, ta không…. á…á. Nguyễn sư muội, muội làm gì thế?".

Tiểu nam tử đang hướng vị Lạc sư tỷ cười thấy tiểu cô nương tiến lại lau mặt hộ mình liền hoảng hồn.

"Tốt lắm đồ nhi ngoan, cứ tiến bộ như vậy không chừng trước mười lăm con liền có thể tiến vào Ngưng Khí".

Một lão giả tóc trắng mỉm cười nhìn Hàn Phong nói.

"Mười lăm cái rắm, đồ đệ ta là thiên tài tuyệt luân, cho dù trước mười ba cũng là có khả năng".

Một lão giả đội mũ kim ô màu bạc bên cạnh hừ lạnh nói.

Hai lão giả, người đội mũ chính là Thanh Khư đạo trưởng mà người còn lại là đại trưởng lão Bạch Đằng Giang.

"Bái kiến hai vị sư tôn".

Hàn Phong cung kính đến trước hai người hành lễ.

Sở dĩ ngày đó Thanh Khư lão đạo là muốn giấu kín chuyện, một mình nuôi Hàn Phong nhưng không biết vì đâu tông môn biết được, vậy là trước áp lực lão ta chỉ đành nhượng bộ để đại trưởng lão tới cùng dạy dỗ Hàn Phong. Tuy vậy cũng không ít kẻ cười khẩy chế giễu, chủ Phong phế vật vì bói một quẻ mà thu đồ đệ từ lúc lọt lòng.

Chỉ bởi vì thiên phú lão chính là bói toán.

Làm vậy khác nào nói lão không biết dạy đồ đệ giỏi, do đó lão vẫn là bằng mặt mà không bằng lòng, vì vậy mới hay xỉa xói lại lời của đại trưởng lão.

Hàn Tông nếu mà biết được nguyên do hẳn sẽ ngửa mặt lên trời mà cười to hai tiếng.

NGHIỆP QUẬT

"Phong Phong, sau này nhất định đệ phải chiếu cố tỷ tỷ biết chưa?" .

Nữ tử họ Lạc hai mắt tỏa sáng lên tiếng.

"Hừ, gần mười 17 tuổi rồi ngươi còn chưa lên Ngưng Khí, còn định làm sư tôn mất mặt tới bao giờ nữa hả? Sang năm còn không tới Ngưng Khí thì chuẩn bị khăn gói qua Ngoại Môn Phong đi."

Chưa chờ Hàn Phong lên tiếng, lão đạo Bạch Đằng Giang đã hừ nhẹ.

"Sư tôn con biết sai rồi, con về động phủ tu luyện".

Nữ tử họ Lạc ngước nhìn lão đạo tóc trắng rồi cụp mắt nhảy lên pháp khí phi hành xuống núi.

Bất quá trước khi đi vẫn là lẩm bẩm

"Sư tôn, con so làm sao được với mấy tên quái vật kia chứ?". 

Bạch Đằng Giang cũng không có để ý tới, lão nhìn Hàn Phong mỉm cười.

"Không cho con dùng đan dược là mong con sau này tiến xa hơn, đừng phụ tâm ý của sư phụ".

"Dạ sư tôn, con biết ".

Hàn Phong cung kính gật đầu trong tiếng hừ lạnh của Thanh Khư lão đạo.

...

Trước một mảnh sân rộng tại trấn nhỏ phía rìa sơn mạch Trường Sơn, nam tử tóc dài nhìn trung niên họ Tiêu không nhanh không chậm nói.

"Tại hạ họ Trần, lần này muốn vào núi là tìm một vài loại thảo dược, biết hôm nay tiêu cục ngài tổ chức đi vào liền muốn tới mua ba cái danh nghạch." 

"Ồ là hai cái mầm mống tốt, đạo hữu là muốn dẫn cả chúng đi vào ư? Tiêu cục của tại hạ đây cũng không có đi sâu, chỉ loanh quanh tại Phong Nha Cốc, không biết đạo hữu là muốn tìm loại nào?".

Không thấy đối phương đáp lễ, trung niên họ Tiêu hừ một tiếng không có trả lời vấn đề của nam tử họ Trần.

"Tại hạ là muốn tìm vài gốc Xuyến Chi và Dâm Bụt thảo, tiện cho mấy đứa nhỏ đi theo học hỏi thêm".

Nam tử họ Trần một bộ ung dung nói.

Trung niên họ Tiêu dùng tâm thần quét qua liền nghĩ kẻ này cũng không có nói dối, chỉ là hai loại thảo dược trên với cảnh giới y hẳn cũng có thể tử mình vào, nguyên do hẳn là dẫn theo hai tên đệ tử.

"Tiêu cục tại hạ lần này theo bảo tiêu có hai mươi vị, mười bảy người Luyện Khí tầng 9, hai người Ngưng Khí sơ kỳ và tại hạ trung kỳ, bởi vậy phí tổn có hơi đắt, mỗi danh ngạch là năm mươi linh thạch".

Trung niên họ Tiêu hướng nam tử họ Trần ra giá.

"Không vấn đề".

Nam tử họ Trần đáp ứng, tay hướng tới túi càn khôn móc ra một túi vải nhỏ ném về phía trung niên họ Tiêu.

"Vậy ba vị liền chờ cho một lát, đủ người chúng ta sẽ đi".

Trung niên họ Tiêu thấy nam tử này hào phóng thì sảng khoái nói chuyện phiếm thêm một phen

Hàn Tông biết cái túi càn khôn cũng tương tự cái túi trữ vật trong truyện kiếp trước hắn đọc, hắn cũng là đang khao khát muốn có một cái.

Hắn nhìn trung niên họ Tiêu trong lòng có chút máy động.

Hàn Tông biết nam tử tóc dài cũng không giam giữ hắn mà để cho hắn đi lại rất tự do, Hàn Tông cũng biết mình muốn trốn cũng không được. Khả năng của tu giả cấp cao là không thể coi thường, bất quá Hàn Tông cũng không biết là y đang bị thương.

Đi nhờ người khác cứu giúp ư?

Hừ. Thân người ta còn lo chưa xong nói gì đến thân mình. Không có lợi ích ai thèm làm không công, đào tạo một tu gỉa mầm non, cũng chỉ có tông môn mới có hứng.

Nơi ăn thịt ăn cả xương này chả thế lực nào dám nói sẽ là chục năm không tàn, nay sống mai chết. Hơi đâu mà đào tạo mầm non như bọn hắn, người ta chỉ chào mời kẻ có thực lực mà thôi.

Còn về phần các tán tu hắn vẫn là bộ dáng lúng túng, hắn không biết ai là tán tu nữa, cảnh giới hắn thấp không có nhìn ra. Nỡ nhận nhầm dẫn một tên cảnh giới thấp đến, chẳng phải là làm cho tên tóc dài kia điên lên sao.

Thậm chí chưa chắc người ta đã nhận hắn bái hạ, giúp giải quyết phiền phức cho hắn nữa.

Hàn Tông vẫn là không dám mảo hiểm

"Không biết tiểu đệ đây tên gì?".

Chợt một tiếng nói giống đứa trẻ truyền tới.

"A… ra là Tuấn huynh, tiểu đệ họ Hàn tên Tông, không biết huynh đây là lý do gì đi theo Trần...đại sư?".

Hàn Tông quay sang thì hoá ra người vừa nói là tiểu tử Tuấn Nghĩa, hắn liền động tâm muốn biết nguyên do.

"À huynh là người ở thôn nhỏ cách đây trăm dặm, năm ngoái biết mình có linh căn liền định dành dụm một chút lộ phí sang năm đi Hà Tây thành kiếm danh bang hội khảo hạch".

Tiểu tử Tuấn Nghĩa một mặt nói rất là si mê sau cùng hướng tới nam tử tóc dài họ Trần cung kính nói tiếp.

"Thật may vừa tròn tháng trước ân sư tình cờ đi ngang qua, người thấy ta có tư chất tốt liền để ta bái hạ, sau đó ta cùng người tới đây".

Hàn Tông giật mình nghi ngờ càng thêm to, tên họ Trần kia không tự nhiên mà đi xa trăm dặm kiếm đồ đệ cả, nhất định có gì đó vấn đề.

"Không biết huynh đây linh căn thuộc tính nào, đã tu công pháp gì chưa? Nếu là có thể chúng ta đều là thật tốt giao lưu một phen".

"Huynh là linh căn thuộc tính Hỏa, ân sư trước đó đã ban cho một bộ Ngũ Hỏa Sát Chỉ, còn đệ?".

"Ầy, vậy thì tiếc quá đệ thuộc tính Thuỷ".

Hàn Tông tâm thần liếc qua nam tử liền nhíu mày, tên tiểu tử này rõ ràng cũng là Luyện Khí tầng 2 giống mình, mới hơn một tháng bái sư đâu thể nhanh vậy được?.

Cái gọi là tâm thần chính là dùng linh lực khai triển tinh thần để nhìn ra cảnh giới của đối phương. Hàn Tông còn biết sau này lên cảnh giới Vương cảnh có thể tản ra thần thức truy tung vạn vật trong phạm vi nhất định

Cảnh giới càng cao thần thức dò xét càng xa, thứ này không phải tâm pháp mà giống như bản năng vậy, thậm chí lên Vương cảnh còn có thể lăng không phi hành.

"Huynh năm nay bao nhiêu tuổi?".

"Thật không giám giấu, huynh vừa tròn mười một, nếu không phải ân sư gặp sớm cho thêm đan dược phụ trợ, sợ là còn không bằng đệ đây. Huynh còn chưa biết, đệ cũng là đệ tử ân sư sao? ". Tuấn Nghĩa tiểu tử bộ dáng thở dài nói .

"Thật không dám giấu, tiểu đệ là được Trần đại sư giúp một lần nên mặt dày theo tới đây". 

Hàn Tông co giật khoé miệng nói ra. Mà Tuấn Nghĩa cũng là nhíu mày, trong mắt có ý không vui.

Hàn Tông bắt đầu cho rằng tên tóc dài kia là có chủ ý gì đó rất không bình thường, đầu tiên là chọn một tên linh căn đối kháng với hắn, thậm chí dùng đan dược nâng cảnh giới lên ngang hắn. Rốt cục là nguyên do?

Trong ngũ hành Thủy tuy khắc Hoả. Nhưng mà ngược lại khắc cũng có nghĩa là đối kháng nhau , ví như ta chính là không phục ngươi ngồi lên đầu ta vậy.

Ai chịu để kẻ khác áp chế chứ?

Bởi vậy đôi khi không phải linh căn thuộc tính ngươi khắc chế được ta là có thể đánh bại ta, cái này nguyên do còn xét về nhiều mặt nữa.

Hàn Tông chính là nghĩ có phải tên kia là kiếm cho hắn một đối thủ?.

Còn nữa Hàn Tông chắc chắn chuyến đi này có mục đích, không đơn thuần là chỉ tìm thảo dược. Một trăm năm mươi viên linh thạch có thể mua được 30 gốc, vào sơn mạch tuy có thể kiếm nhiều hơn nhưng rủi cao hay gặp cướp hoặc yêu thú cấp cao, vậy thì thôi đừng nói nữa.

Nhưng nguyên do đâu hắn còn chưa có đoán ra.

"Chư vị, mọi người đã tới đông đủ, lần này Tiêu mỗ đích thân đi cùng, mong các vị đạo hữu yên tâm."

Trung niên họ Tiêu hướng mọi người trên sân hô to, tiếp đó một đám nam tử kẻ cầm đao người cầm thương hai hàng một đi trước một đi sau.

Mọi người ngay cả bọn Hàn Tông cũng cất bước theo sao theo giữa đội, hướng tới sơn mạch mà đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.