Nhân Thường

Chương 187: 187: Hắc Y Nhân





Bộ dạng của ông ta lúc này ảo não như cha già nghe tin mất con, lời nói xúc động mười phần.
Lý do này mặc dù hợp tình hợp lý, nhưng trong đám đây đều là hạng cáo già, bọn họ có không ít người khó mà tin được lời của ông ta.

Làm bạn tranh đấu với nhau bao năm, do đó dù nghe có vẻ hợp lý nhưng khó mà khiến một số người tin tưởng.
Ở thế giới tu giả tranh đấu này mà nói, con cái chỉ quan trọng khi mà nó mang lại lợi ích lớn cho cá nhân, cho gia tộc mà thôi.

Hai đứa con của ông ta tư chất thấp kém, tuổi tác lại đã quá lớn, cho nên cũng chẳng tính là quan trọng gì.
Ngược lại ông ta nếu có thể làm cho một trong hai vị kia cảm thấy hứng thú, tùy tiện mở lời cất nhắc, vậy thì khác rồi.

Ông ta có thể sẽ được triệu hồi về gần môn phái, điều kiện phát triển gia tộc khi ấy sẽ cực kỳ thuận lợi.
Khi đó ông ta lại lạp thê lấy thiếp, sinh hạ thêm cả đám con cái, lại với cảnh giới của ông ta bây giờ, xác suất sinh ra một đứa có linh căn Huyền phẩm là rất cao.
Môi trường thuận lợi, nó sẽ phát triển nhanh chóng, đó mới là lợi ích mà bất kì ai cũng đều mong muốn.

Nếu nói sai, hãy nhìn lại Hàn gia của Hàn Tông, hắn chính là một ví dụ sống.
Tất nhiên có người vì lợi sinh tham thì cũng có người vì tình sinh thương, không phải ai cũng tranh đấu như nhau.

Chỉ là lời này từ ông ta phát ra, đúng là không ít kẻ nghe không thể lọt tai thật.
Nhưng cũng không ai mạnh dạn lên tiếng phản đối, thậm chí bọn họ còn phải hùa theo, bởi một điều rất đơn giản.

Ông ta nói ra lời đó, chẳng phải là đang nhường lại cơ hội cho họ hay sao? Ai mà lại ngu ngốc đi phản bác lời ông ta, hất đi chén canh trước mặt mình chứ.
"Sư tỷ, Cổ thành chủ đang độ thương tâm, ông ấy không phải là cố ý làm trái, sư tỷ minh xét!."
Thấy Khả Vân Khuynh cau mày, rất nhanh đã có một người bước ra nói đỡ cho Cổ Tử.

Tiếp theo đó là người thứ hai rồi thứ ba, bọn họ đều có thái độ như nhau, lời nói thâm tình tới mức Cổ Tử ông ta nghe xong cũng suýt nữa thì cảm động.

"Được rồi, vậy ông hãy ở đây phụ trách việc khai thông hầm mỏ nhanh chóng đi, ta sẽ chọn người khác!."
Ánh mắt nàng ta lóe lên một tia dị sắc, khi nãy nàng còn không để ý, lúc này....!Nhưng Khả Vân Khuynh cũng không hai lời, gật đầu đáp ứng.
Quay trở lại nơi di chỉ, lúc này cả ba đều nhìn về phía người tới, một màn này thật là bất ngờ.

Người tới tuy làm ra hành động quang minh chính đại, một đường đi tới không lén lén lút lút.

Nhưng mà rõ ràng y đang che giấu thân phận, điều này khiến cho ba người đều cảnh giác.
— QUẢNG CÁO —
Trước khi hầm mỏ sập xuống, những kẻ có khả năng rơi xuống nhất theo phán đoán của hắn chỉ có ba cha con Cổ Tử, thêm vào bốn người nhà Đoạn Tuyệt.

Tiếp đến là hắn cùng Bích Ngọc và Bảo Ngọc, tổng cộng là mười, ngoài ra thì không còn ai khác.

Kẻ này khả năng rất cao là một trong số sáu người còn lại, cũng có thể còn một kẻ khác mà khi đó hắn không biết, nhưng chỉ là như vậy điều này khiến cho hắn có phần khó lý giải.
Theo cảm nhận, cảnh giới của y rõ ràng rất cao, thậm chí mơ hồ còn có cảm giác cao hơn Cổ Tử.

Nếu đúng là như vậy, kẻ này là vô tình đi vào đây hay cố ý cải trang thân phận ẩn mình ở Bát Linh Nguyên lâu nay có mục đích gì.
Cơ hồ Hàn Tông cảm nhận xung quanh, thế rồi hắn nhận ra một điều, kẻ ẩn tàng này có lẽ chỉ có hai mục đích.

Một là mỏ linh thạch ngũ hành kia và hai có thể chính là… nơi này!.
Thật ra người này chính là kẻ đã đi vào hầm đạo, nơi ở của Triệu Cơ Cực khi trước, y đưa mắt nhìn ba người lạnh lùng cất giọng:
"Ba người các ngươi muốn sống thì làm theo lời ta, bằng không… chỉ có con đường chết!."
Lời này khiến cho cả ba bất giác lùi lại thủ thế, giọng nói rõ ràng đã được thay đổi, ba người không phân biệt y là nam hay nữ.

Tuy vậy uy áp của người này tỏa ra khiến cho ba người ngột ngạt, y phát ra khí tức không hề thua kém con nhân mao kia, rõ ràng cũng là một cường giả Vương cảnh.
"Tiền bối, không biết ngài là vì sao lại ở đây, hơn nữa…"

Cảnh giới y tuy cao nhưng cũng bị áp chế, bọn hắn lại có đến ba người.

Khác với con nhân mao kia, nó vốn là thi xác cho nên chỉ có một mục đích là giết kẻ xâm phạm.

Người này rõ ràng là người sống, còn vì sao lại xuất hiện ở đây, manh mối quá ít, nhất thời bọn hắn cũng khó có thể đoán biết.
Tuy nhiên là người sống thì sẽ khác, sống thì sẽ biết sợ chết, đây là bản năng tự nhiên muôn loài, cũng là điểm khác biệt giữa y và con nhân mao.

Bọn hắn tuy không thể đối kháng lại với y, nhưng đạo lý cá chết lưới rách, y hẳn sẽ hiểu.
"Các ngươi nhầm rồi, không phải ta giết các ngươi mà chính là các ngươi không nghe theo lời ta, chắc chắn sẽ bị vùi chết ở nơi này!."
Y cười khẩy mấy tiếng rồi đáp lại, lời nói trong đó có ý khinh thường không hề che giấu.
Lời này phát ra khiến cho cả ba nghi hoặc lại càng thêm cảnh giác, chỉ là lời này khơi lên tính tò mò của cả đám.

Đoạn Tuyệt ngờ vực mở lời:
— QUẢNG CÁO —
"Tiền bối, trước hay không lại giấu mặt, che đi thân phận, sau lại muốn chúng ta tin lời.

Đổi lại là ngài thì tin được mấy phần…"
Y nghe được lời này không hề tức giận, từ trong tay áo lấy ra một miếng sắt, chỉ là miếng sắt này lại làm ba kẻ mở to mắt nhìn.

Đây chính là miếng lệnh bài giống hệt với cái Hàn Tông đang giữ, điều này đại biểu cho ý gì, cả ba đều hiểu.
Nhìn thần sắc cả đám, y cười giảng giải:
"Hừ… các ngươi làm sao có thể biết được bí mật của nơi này bằng ta được, ta đoán các ngươi đã mù quáng tin vào quẻ bói của cái xác kia để lại?."
Lời thấu tâm can, cả ba nhất thời không có lời gì nói, lúc này bàn tay y tiếp tục vung lên, một tảng đá từ trên hiện ra rơi xuống trước mặt.


Tấm bia đá này chỉ nhìn qua đã mang đến cảm giác có niên đại xa xưa, mặt trên khắc rất nhiều văn tự cổ thú.
Y thấy như vậy cũng không nhanh không chậm, từ tốn nói:
"Đây là tấm bia dựng ở lối vào di chỉ này, còn nội dung…"
Dựa theo lời y giảng giải, đại loại nơi đây đúng là nhà giam của thú tộc, nơi chịu hình của những kẻ phản tộc.
Cũng như nhân loại, tội phản tộc chính là cấu kết với ngoại tộc, thú tộc cũng vậy.

Tất cả những yêu thú một khi đã ký khế ước với tu giả, hoặc gây tổn hại tới thú tộc đều bị coi là phản tộc.
Thú tộc khi đó đang ở trong thời kì mạt thế, đang bị nhân tộc vùng lên tranh chấp mạnh mẽ.

Một yêu thú ký khế ước với tu giả, khi ấy cũng có khác gì tu giả phản lại nhân tộc đi theo tộc khác đâu.
Điều y muốn nói chính là nơi này không chỉ là nhà giam tử tù, còn là một cái bẫy khổng lồ với những kẻ có ý định đi vào.
"Đúng như lời lão già bói toán kia nói, nơi này quả thật có ba chiếc lệnh bài, nhưng ông ta cũng sai một điểm.

Ấy là ba chiếc lệnh bài này vốn dĩ không phải chìa khóa để thoát khốn khỏi đây, mà là….

cơ quan phá trận pháp nơi này!."
Lời cuối y thâm ý ngừng lại để cho ba kẻ bình tâm suy xét, quả nhiên sắc mặt ba người hiện đủ lên mọi thái độ.

Duy chỉ có Hàn Tông và Đoạn Tuyệt là rất nhanh bình tâm, chỉ là bọn hắn cũng động rung không ít.
— QUẢNG CÁO —
Người trước mặt này lời nói tuy không thể tin tưởng hết, nhưng rõ ràng y có tự tin, điều này mới khiến bọn hắn nghi ngờ lời y nói.

Tất nhiên nếu giả thuyết của y là thật, vậy chẳng phải bọn hắn đang muốn chết nhanh hơn hay sao.
Trong bất kì những vấn đề không biết, hắn không lựa chọn tin tưởng bất kỳ tình huống nào.

Bởi thế khi có tới hai tình huống khác nhau xảy ra, hắn luôn xét tới khía cạnh bằng chứng, hợp lý nhiều hơn.


Bởi lẽ thứ chính xác đúng đắn nhất, chính là thứ hợp lý nhất.

Cho nên lời kẻ này đang nói, hắn biết không thể tin hết, nhưng cũng không thể loại bỏ ngay.
"Tiền bối, trước có gì chứng minh? Hoặc là nói, ý định của tiền bối khi nói cho chúng ta biết là…."
Hàn Tông nhìn y trầm mặc nói ra, hắn nhìn y bán tín bán nghi.

Rõ ràng nói y có lòng tốt nhắc nhở bọn hắn thì có ma mới tin, y chắc chắn có mục đích khác, và mục đích đó sẽ mang lại lợi ích gì cho y.
Nghe thanh niên hỏi vậy, y đưa mắt nhìn hắn hồi lâu, xoáy sâu vào cả người hắn.

Hàn Tông cảm nhận được đôi mắt ấy, nó dường như có thể dò xét kỹ càng con người hắn.
Chỉ là thái độ hắn vẫn dửng dưng chuột chẳng sợ mèo, ánh mắt nhìn kiểu này hắn vốn chẳng xa lạ, nào coi vào đâu.

So với cái nhìn thấu tâm can, moi móc mười tám đời tổ tiên của Thanh Tử Dương, cái nhìn này của y vẫn còn kém xa lắm.
Y nhìn tên thanh niên này tuy có bộ dáng dị hợm nhưng mà thái độ của hắn, khiến cho y cảm thấy hứng thú.

Y tất nhiên là có mục đích, bèn nhìn ba người cười nói:
"Nếu ta đoán không lầm, hẳn là ba người các ngươi đang giữ một tấm lệnh bài y hệt này.

Muốn kiểm chứng lời ta cũng dễ thôi, chẳng phải các ngươi đang nghĩ rằng nó có thể giúp cho các ngươi thoát khỏi đây hay sao? Vậy hãy thôi động nó đi, rất nhanh thôi các ngươi sẽ biết được đáp án!."
Lời của y trầm tĩnh mang theo tự tin, bất giác ba người nhìn nhau.

Phải rồi, đây chẳng phải là cách kiểm tra tốt nhất hay sao.

Nhưng sau một giây, ánh mắt của Hàn Tông và Đoạn Tuyệt lóe lên, có thể người này… đang lừa bọn hắn?.
Nếu lệnh bài có thể đưa một trong ba ra khỏi đây, chẳng phải là đã bị y lừa rồi sao.

Ba người còn có thể đánh với y một trận, mất đi một người, cơ hội bảo toàn tính mạng là gần như bằng không…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.