Nhân Thường

Chương 224: 224: Thiên Ý Thuận Thiên Mà Đi Nghịch Lưu Ngược Dòng Mà Tới!





Hồn phách ngược dòng quá khứ, không thể tìm tới nơi quỹ tích ban đầu.

Lúc này sẽ bị dòng sông thời gian nhấn chìm, tất nhiên là hồn tiêu phách tán.

Nếu như đem so với kẻ xuyên không như Hàn Tông, rõ ràng kém phần may mắn.

Hàn Tông cho tới giờ vẫn còn ngoài vòng "pháp luật", chưa bị Thiên Ý nhòm ngó.

Ấy là hồn phách hắn không phải người thế giới này, vì vậy tránh khỏi một kiếp.

Suy cho cùng mà nói, Thiên Ý này chỉ là pháp bảo, chưa phải ý chí thiên địa chân chính, tất nhiên là giống Siêu Nghịch Lưu, cũng có khuyết điểm.

Mặc cho Siêu Nghịch Lưu có khuyết điểm như vậy, nhưng trong mắt Thánh cảnh mà nói, vẫn không hề giảm đi ham muốn sở hữu.

Nó từng độ qua Cửu Kiếp Thiên Vấn, đối với Thánh cảnh vẫn là cực bảo.

Có thể nghiên cứu thăm dò, đây cũng là một biện pháp tốt để độ kiếp thiên vấn, sớm ngày phi thăng.

Nhưng cũng có một loại đầu tư lợi ích khác, không thể không kể đến.

Ấy là tuy Thánh cảnh không thể dùng được, nhưng mà vẫn còn có cách để "lách luật thiên địa".

Có một câu chuyện xưa vẫn lưu truyền lại, khiến cho bao kẻ nghe thấy, đều phải nghiêng mình thán phục tài trí của bậc Thánh giả.

Năm đó Tỏa Thánh Thiên Tôn vô ý có được Siêu Nghịch Lưu, tất nhiên ông ta không thể dùng nó.

Không chỉ có thế, trước đó ông ta vì muốn độ kiếp thiên vấn thứ chín, mà đã lao tâm khổ tứ đi tìm tài liệu.

Nhưng cho tới khi thiên vấn sắp sửa hàng lâm, vì thời gian cấp bách, ông ta vẫn chưa thể lấy được thứ mình cần.

Thế là ông ta làm ra một sự tình, mà sau này nó trở thành một bản trường ca, lưu danh thiên cổ.

Chuyện kể lại rằng, ông ta để cho một tên đồ tôn nhà mình sử dụng Siêu Nghịch Lưu, quay về quá khứ.

Với lịch duyệt của mình, trước khi để gã quay về, ông ta đã nhồi nhét rất nhiều cơ duyên vào trong đầu gã.


Tên đồ tôn của ông ta sau khi trùng sinh, với những cơ duyên này, dù không đủ tinh ranh thì vẫn một đường thẳng tiến đi lên.

Gã cũng đã tìm tới ông ta kể hết sự tình, chỉ nhờ có như vậy.

Tỏa Thánh Thiên Tôn biết trước tương lai, tránh được rất nhiều rắc rồi.

Từ đó ông ta đã lấy được đủ tài liệu trước khi thiên vấn đổ xuống, thành công vượt qua Cửu Kiếp Thiên Vấn.

Tất nhiên ông ta của quá khứ không biết sự tình này, nhưng ông ta biết chuyện này là thật, bởi gã biết một số chuyện chỉ có mình ông ta mới biết.

Ông ta có một môn tâm pháp bí truyền, trước khi để gã quay về, ông ta đã truyền cho gã một nửa.

Mà luyện một nửa, thời gian lâu dài tất sẽ tổn hại mà chết.

— QUẢNG CÁO —
Chọn một tên không mấy thông minh, đây cũng là phòng bị, tránh cho gã lật lọng, trở về quá khứ không tìm tới ông ta như dự tính.

Cũng là như vậy, một đoạn sử ca vì ông ta mà cất lên, mang tới gió tanh mưa máu cho bao người.

Thiên ý, thuận thiên mà đi.

Nghịch Lưu, ngược dòng mà tới.

Cá suôi dòng nước là cá biết thời cuộc, thuận theo ý trời.

Cá ngược dòng nước là cá nghịch thiên, cải lại mệnh trời.
"Cá ngược long môn tất hóa rồng
Từ đây vẫy vùng khắp trời đông
Cá xuôi dòng nước thuận theo ý
Một đời lận đận kiếp long đong."
Con đường nào cũng có cái giá của nó, không cố gắng, bản thân sẽ không có thành công.

Có đôi khi dù cố gắng cũng không thể thành công, phải ôm hận bỏ mình.


Thế giới này không hề có công bằng, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ rằng, ta đã cố gắng thì ông trời phải cho ta thành công.

Thành công là một con đường trải dài bởi thất bại, chỉ cố gắng thôi thì chưa đủ đâu.

Sử ca từ đây khép lại, Tỏa Thánh Thiên Tôn cũng là người cuối cùng cho tới hiện tại, thành công vượt qua Thiên Vấn, độ kiếp phi thăng.

Tuy nhiên sau khi ông ta phi thăng, mọi chuyện dần vỡ lở, Thiên Cung bất ngờ vây công nơi ở.

Tên đồ tôn của ông ta khi đó đã qua Hoàng cảnh, không thể chiêu cũ dùng lại.

Cũng vì thế bỏ mình, Siêu Nghịch Lưu từ đó không còn tăm hơi.

Trải qua thăng trầm nhiều năm, Siêu Nghịch Lưu cuối cùng lại một lần nữa xuất thế, rơi vào tay Mệnh Tại Y.

Nàng ta nhìn nó, trong nội tâm có xen lẫn buồn vui.

Có đại cơ duyên cũng sẽ có đại tai họa đi kèm, sử dụng không khéo, kết cục chỉ có hồn phi phách diệt mà thôi.

Một ngày nữa lại tiếp tục trôi qua, Mệnh Tại Y đang ngồi nhổ cỏ sau vườn, trong lòng nghĩ ngợi.

— QUẢNG CÁO —
Nàng ta vừa mới cướp được một ít linh thạch, người khôn không giấu của trong nhà, kết cục vẫn là bị con thú kia mò tới hấp thu sạch sẽ.

Nhưng mà may thay, lại có thể từ trong nguy hiểm mà luyện hóa được nó.

Nếu không có Siêu Nghịch Lưu xuất hiện, chỉ sợ cái giá phải trả, đủ để khiến nàng ta hối hận rồi.

Lúc này nàng ta lại quay về hoàn cảnh tay trắng tay, trong người không còn một viên.

Hơn nữa lại có thêm một miệng ăn, xem chừng sẽ vất vả lắm đây.
Đêm tháng ba chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối.

Rất nhanh sắc trời đã về đêm, trăng treo đỉnh đầu, đêm nay lại là một đêm trăng sáng.


Một bóng người lướt qua trong màn đêm tĩnh lặng, chẳng mấy chốc đã tới một góc khác tại biệt phủ Mệnh gia.

Trong Mệnh gia cũng có phân chia cấp bậc, ở chính giữa tất nhiên là khu dành cho cao tầng.

Ở đây canh gác cực kì nghiêm minh, nhất là khi vừa phát hiện ra một thiên tài bốn trăm năm.

Phía vòng ngoài dành cho đám quản gia nội bộ, cùng một số kẻ có địa vị tầm trung, nơi này cũng có tu giả Luyện Khí canh giữ.

Tiếp đến là vòng ngoài, nơi dành cho đám cùng tộc phàm nhân, chỉ thi thoảng mới có tu giả để mắt.

Còn nơi dành cho gia nô chỉ có một góc nhỏ ở vòng ngoài mà thôi, chỗ này cùng lắm chỉ thấy thủ vệ phàm nhân đi tuần.

Mà Quảng Hà thành lại không có Vương cảnh trấn giữ, không ai có thể dùng thần thức tra xét.

Trừ khi là ai đó bị nhắm tới, bằng không thì chẳng có ai thèm quan tâm.

Mệnh Tại Y đã có con điệp thú trinh sát đi trước, thể hình nhỏ cùng với cảnh giới cấp 2.

Ở khu vòng ngoài này, trong đêm tối muốn phát hiện ra nó, dù là đám thủ vệ Luyện Khí cũng không hề có cửa.

Ngôi nhà tạm bợ của Mệnh Tại Y cũng ở gần sát với nơi ở đám gia nô phàm nhân, chả mấy mà tới nơi.

Gia nô là những kẻ làm việc vất vả nhất trong phủ, nhưng hàng tháng thu nhập lại thấp nhất.

Thậm chí có một số kẻ bị bán mình từ nhỏ, chỉ có cơm ăn, không có thu nhập hàng tháng.

Khu này có tới hơn chục dãy nhà tồi tàn, mỗi dãy chứa khoảng hơn trăm người, cả nam cả nữ.

Đang đêm, một thiếu niên mười tám tuổi bước ra, gã bận đi giải quyết nỗi buồn.

Nhưng mà vừa xong, bước chân ra khỏi đó một đoạn, cả người gã đã sững lại.

Trước mặt gã, một thân ảnh đứng đó, người tới dùng áo choàng đen ke kín thân thể, khiến cho gã không nhận ra thân phận người đến.

Gã cũng chưa kịp hô lên, một tinh quang từ đầu ngón tay Mệnh Tại Y phóng tới, chặn ngay cổ họng gã.

Sau khi để con điệp thú lượn một vòng, xác định không có ai quanh đây.

Mệnh Tại Y rảo bước đi tới, cách gã ta ba bước thì dừng lại.

Mà gã thiếu niên đang cực độ hoảng sợ, mặc dù vừa đi giải quyết xong, đũng quần gã đã thấy có cảm giác ướt át rồi.


— QUẢNG CÁO —
Khi mà gã đang nghĩ tới kết cục bi thảm, lại nghe được lời của kẻ tới, làm cho hai mắt gã trợn lên, khó mà tin vào tai mình…
"Ngươi có muốn bước chân vào con đường tu giả, chân đạp phong vân hay chăng?."
Lại nói về Hàn Tông, hắn lúc này giống như lợn chết lâu ngày, cả người mọc đầy mụn nhỏ phấn hồng.

Thời gian đã gần hai ngày trôi qua, hắn vận dụng hết mối quan hệ.

Cùng với chức vị ở Lan hội, vẫn không thể tìm được một mẩu băng tinh nào.

Khuôn mặt hắn u ám xám xịt, nghĩ tới cảnh suy tính chế độc hạ người, kết cục bản thân lại bị trúng độc đầu tiên.

Thật là cầm đá ném người thì không trúng, vô tình vứt bỏ lại rơi chân.

Thời gian không còn lâu nữa, hắn quyết định đi tìm Khả Vân Khuynh.

Nếu đúng là cô ta làm, cái giá phải trả tuy sẽ rẻ hơn, nhưng mà mặt mũi đảm bảo mất hết.

Trước đó hắn đã suy đoán, có thể tất cả sự tình này đều là Thanh Tử Dương đứng sau.

Nhưng ở góc nhìn của Hàn Tông, Khả Vân Khuynh không có lý gì phải hạ độc hắn.

Chỉ có một kết quả khiến hắn cảm thấy có thể đúng, đó là nàng ta đang thay Kiếm Nhất Tâm chỉnh lại hắn.

Chuyện này Hàn Tông có thể mường tượng ra được, có lẽ Thanh Tử Dương và Kiếm Nhất Tâm có gì mờ ám ở sau.

Mà chuyện này rất có liên quan tới hắn, bảy phần chắc chắn.

Hàn Tông còn lạ gì Thanh Tử Dương, có lẽ cô ta đã khiến cho Kiếm Nhất Tâm ăn thiệt mà không thể kêu ai.

Vì Khả Vân Khuynh muốn đòi lại công bằng, nhưng lại không dám nhắm vào Thanh Tử Dương.

Cho nên cô ta mới chút giận lên người hắn, ngoài lý do này ra, Hàn Tông không nghĩ ra được cái nào tốt hơn.

Khi mà hắn vừa bước ra khỏi động phủ, định bụng tiến về Thiên Kiếm phong bay đi.

Lúc này ở nơi xa đi tới, làm hắn ngưng trọng trong lòng, người tới kia lại chính là Thanh Tử Dương….

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.