Nhân Thường

Chương 45: Nguyên Lai



Cùng lúc Hàn Tông cầm Vạn Diệp Phi Tiễn chăm chú suy nghĩ, lúc này ở căn phòng của Vạn Niên Thanh….

"Tên nhóc đó quả nhiên là không giống một đứa trẻ bình thường."

"Sư tôn, so với tên tiểu tử họ Đỗ thì chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí so tâm tư có thể nói không hề kém cạnh đám yêu nghiệt kia chút nào."

Một giọng trầm thấp trung niên của nam nhân vang lên.

"Về chuyện đó ta còn chưa có tiếp xúc nhiều nên khó đánh giá, tuy nhiên không được vào nội môn mà nói thì có nói gì cũng vô ích."

Vạn Niên Thanh lắc đầu.

"Tin tưởng con, tương lai người sẽ thấy, mà con thấy người có vẻ quan tâm đến con nhóc nhà họ Bạch hơn, lại tốn công dụng tâm một kế, để tên nhóc đó hẳn nó sẽ sinh bất mãn."

"Hừ, con nhóc họ Bạch hiển nhiên là có chủ ý với tên nhóc ấy mới tìm tới ta tiến cử, ta chỉ tiện nước đẩy thuyền cho nó một ân tình. Ngày sau Thường Xuân có ý nhờ, nàng ta càng khó mà từ, còn về phần tên nhóc sau này hãy tính đi, hơn nữa nó là đệ tử ký danh của ta hãy coi như là phí bái sư đi."

"Thế gian này nào có chuyện tốt miễn phí."

Vạn Niên Thanh hừ lạnh một cái, lại nhìn nam nhân trước mắt nhu hòa.

"Tư Kiệt, nghe nói con ở Minh Lạc thành gặp vài têm ma đạo, sự tình thế nào?"

"Sư tôn, con tiềm phục ở đó hơn hai tháng mới nắm được hành tung của y, tuy chỉ là Ngưng Khí hậu kỳ tụt xuống nhưng y có phỏng chế Pháp Bảo. Lại có Ngọc Phù cấp 4 phòng thân, y tuy thoát khỏi tay con nhưng mà cũng thương thế cực nặng.

Tiếp đó con mất dấu vết nên để sự tình lại cho Mạc Văn Tư xử lý, hơn nữa lại có chút manh mối người kia nên con muốn về đây bái người một tiếng."

Gã cung kính nhìn Vạn Niên Thanh áy náy.

"Tư Kiệt, con cũng đừng quan tâm mấy việc không đâu nữa, hãy chuyên tâm tu hành đi. Chỉ cần ngày sau bước vào Hoàng cảnh, cơ hội tranh đoạt chức trưởng lão nội môn sẽ rất cao. Ta đã không thể rồi, mạch chúng ta chỉ còn hi vọng vào con."

"Sư tôn, con không hứng thú với địa vị, người cũng biết nguyên do tại sao…"

Cháttt…

"im miệng… Vì một ả tiện nhân liệu có đáng? Con phải biết với địa vị của mình, muốn bao nhiêu nữ nhân trẻ đẹp gấp vạn ả mà chả được? Thêm vào đó đợi tới khi thọ nguyên tới có hối cũng không kịp."

Vạn Niên Thanh tức giận quát, bà ta tát Vương Tư Kiệt một cái như búa tạ đập mặt, để gã lật ra sau vài mét.

"Đệ tử đáng chết phụ lòng sư tôn, xin người thứ tội."

Vương Tư Kiệt bò dậy quỳ xuống nhìn Vạn Niên Thanh.

"Lần này trở về ngoài sự tình tên nhóc đó, đệ tử là muốn tới Thiên Nam Hải một chuyến. Có lẽ phải một năm hai năm mới về, xin sư tôn bảo trọng, đệ tử cáo lui."

Khóe miệng gã rỉ ra một dòng máu tươi, gã quỳ xuống dập đầu ba cái, nhìn Vạn Niên Thanh áy náy.

Người sư tôn này bao lâu nay luôn chiếu cố, luôn vì hắn mà hy sinh rất nhiều, coi gã như con ruột. Định mệnh đã đưa gã gặp được người, gã thề nguyện vì người mà đầu rơi máu chảy.

Bao lâu nay dưới sự cổ vũ của người, gã một lòng phấn đấu chăm chỉ tới bước đường đỉnh cao. Chỉ tiếc rằng duyên số trêu ngươi người, gã đã phải lòng một vị cô nương, bởi vì nàng gã không tiếc bỏ lại tất cả.

Lạy xong ba cái, gã từ từ lùi khỏi, căn phòng chỉ còn lại Vạn Niên Thanh thâm trầm.

….

Hàn Tông trăm tính ngàn tính quên mất tính tới gã họ Vương, hắn mà biết gã họ Vương là đệ tử Vạn Niên Thanh hẳn sẽ hộc máu mà chết. Nguyên lai Vạn Niên Thanh để ý tới hắn là do tên này mà ra, mải mê tu luyện hắn đã quên mất. Âu cũng là kinh nghiệm tính kế tranh đấu của hắn vẫn còn non, dục túc bất đạt.

Sau một chiều một đêm luyện tập thi triển đã có chút tiến bộ, hắn gần như nắm được nguyên lý.

Chỉ cần một vài tháng nữa đảm bảo sẽ trôi chảy tùy tâm, hắn tự tin hiện tại đánh nhau ngang cảnh giới, trong đám ngoại môn hắn không ngán tên nào.

Bước chân ra khỏi cửa, hắn tính đến khu Thủy để khoanh chân cảm ngộ thiên nhiên. Cái hắn hướng đến là tập luyện một tâm hai việc, tâm tĩnh như nước chứ không phải cảm ngộ pháp tắc.

Với cảnh giới hiện tại, hắn có ngồi tới già cũng chả cảm nhận được cái gì.

Nhưng mà hắn còn chưa bước được mấy bước đã ngừng lại, bởi phía trước hắn một thân ảnh màu đỏ rực cũng đang đứng trong căn phòng đối diện nhíu mày nhìn hắn.

Nàng ta là Thường Xuân, nữ đệ tử mới thu của Vạn Niên Thanh. Hắn nhíu mày, chẳng lẽ bà ta để nàng ta ở đây là tính giám sát hắn?.

Nhưng mà cái này hắn thấy có chút vô lý, bởi hắn đâu có tác dụng gì mà phải làm vậy, có lẽ do trùng hợp.

Không quan tâm vớ vẩn nữa, hắn hướng thẳng tới Thủy phong trong cái nhìn đầy ngứa mắt của nàng ta.

Ngồi khoanh chân bên rìa thác nước, hắn cố gắng nhắm mắt chuyên tâm nhập thần.

Từng tiếng ầm ầm thác đổ như đấm vào tai, làm hắn khó mà nhập tâm.

Đây cũng là phương pháp hắn mới nghĩ ra thử, ồn như tiếng thác đổ còn chuyên tâm tu hành được, vậy thì tiếng người quanh khu hắn ở cũng chỉ như muỗi mà thôi.

Ngoài trừ tâm tĩnh như nước còn phải tập một tâm hai việc, có như vậy mới rút được một nửa thời gian.

Ở thế giới của hắn, con người còn không dùng hết được cả bộ não, còn ở đây là thế giới tu giả, hắn nghĩ chỉ cần luyện tập mọi chuyện đều có thể.

Thời gian cứ thế lại trôi đi suốt một tháng, mỗi ngày hắn đều dành năm giờ ngồi bên thác nước luyện tập cùng thư giãn, một bên tập chuyên tâm hấp thu linh khí, một bên lại nghĩ cách chế ra công pháp mới.

Công pháp cơ bản thì cũng không quá phức tạp lắm, ở cấp độ này tu vi cảnh giới chỉ như phương thức kiểm nghiệm đúng sai.

Cơ bản sáng tạo vẫn nằm ở cái đầu.

Nói một cách dễ hiểu, như ở địa cầu của hắn, một người nông dân cũng có thể sáng tạo nhiều thứ mà không phải chỉ kỹ sư, giáo sư mới có thể.

IQ và EQ là minh chứng rõ ràng, Hàn Tông có thể cải tiến máy móc thêm nhiều chức năng ở công ty cũ là do hắn có sức sáng tạo lớn.

Ngược lại hắn không được gọi là thông minh, chứ thông minh hắn đã đỗ đại học rồi, hoặc nói là hắn mà thông minh thì đã không ở đây.

Đọc một hiểu hai nhìn một suy ba, chính là thông minh ngộ tính vốn trời cho.

Hắn không có thì dựa vào học tập, trau dồi kiến thức, chỉ cần có kinh nghiệm và sức sáng tạo đôi khi còn hiệu quả hơn khối kẻ thông minh.

Nhưng mà cái phong cách tu hành của hắn trong mắt kẻ khác lại là dạng dị, dạng không phải người, dạng không giống người khác thì là dạng dở hơi, gọi là kẻ điên cũng không quá.

Tất nhiên rồi, ai cũng tu hành giống nhau như đúc một khuôn, tự dưng có một kẻ không như thế, bọn họ chính là bên trong tò mò bên ngoài chế giễu.

"Này ngươi biết không, cái tên nhóc khu Mậu ấy tu hành thật kỳ quặc."

"Ầy da… trẻ con chưa trải sự đời ấy mà, chuyên tâm hấp thu linh khí phải cần tĩnh tâm chứ? Ồn ào như vậy tâm tịnh thế nào? Lại nói ta ở đây lâu như vậy, nào có thấy công pháp nào tu luyện như thế?"

"Ta là đoán tên này đang muốn gây chú ý với Thường sư muội ấy mà, ầyy... tí tuổi ranh đã học đòi yêu đương rồi."

"Ha ha, cũng bởi Thường sư muội ít tuổi nhất, mà đám kia đều dậy thì cả rồi. Nhưng mà khó, ta nghĩ chỉ vài hôm nữa lại đâu vào đấy cả thôi."

"Ừ, nghe nói Thường sư muội có tư chất rất tốt, vừa vào ngoại môn đã được Vạn trưởng lão để ý thu nhận, ước gì đời ta cũng được một lần như thế."

"Thôi thôi, than thân trách phận liệu có được gì, chúng ta vẫn nên quay về tu hành đi thôi, đừng lông bông như cái tên nhóc ấy."

"Ừ, cứ để nó đến tuổi như chúng ta rồi mới thấy phí phạm, lúc này hối hận đã muộn."

"Đi, đi thôi."

Hàn Tông cứ như thế mà vô tình trở thành tấm gương xấu cho mọi người nhìn vào đánh giá.

Cũng vô tình như thế mà giúp thêm được rất nhiều kẻ đang chán nản trên bước đường tương lai, lại có thêm động lực để mà bước tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.