[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 2 - 13 Đống 914 Hào Phòng

Chương 18



Ngày thứ ba sau hôm Thành Chu tỉnh lại.

“Anh thực sự không muốn để tôi đi làm chung với anh à?” Hai ngày nay, trước cổng nhà Thành luôn xuất hiện một câu hỏi như thế này, và người hỏi luôn là một thằng nhóc cao chưa bằng phân nửa cánh cửa.

“Mày tưởng anh mày mới có bốn tuổi như mày à? Mày tiễn đi à? Anh tiễn mày thì có ấy! Thôi, đi học nhanh lên, mắc công làm anh mày cười rụng răng hết mất.”

Ba Thành phất phất tay, bảo Tiểu Hà mau đưa thằng nhỏ không nghe lời đến trường.

Trễ đến nơi rồi mà còn không đi học! Trước đây là do hết cách, bởi vì thời điểm hắn đi làm không trùng với lịch học của trường tiểu học, nên mỗi lần phải dây dưa tới tám giờ mới rời khỏi nhà.

Còn bây giờ thì có Tiểu Hà nhờ hút dương khí của hắn nên biến thành thực thể để đưa nhóc con đi học, vậy mà thằng quỷ nhỏ vẫn cứ ăn vạ đến tám giờ mới chịu đi!

Oàm!

“Á á á!” Ba Thành kêu la thảm thiết, tay phải vung lên vung xuống liên tục, nhưng vẫn không cách nào hất được thằng cu đang gặp lấy gặm để cái cổ tay của hắn!

“Nhả ra nhả ra! Đồ rùa đen! Đau bỏ xừ! Mau nhả ra coi! Tiểu Hà! Kéo nó ra nhanh lên──!” Nếu không phải sợ nhóc con chịu không nổi, anh nhà đã sớm cho nó một đấm.

Hai ngày nay đã xui lại còn bị nhóc con quấy rối!

Hà Sinh nào dám tiến lên kéo Hồng Diệp ra, chỉ có thể đứng một bên mà lo lắng. Nói thử xem, nhóc con đang bình thường thế này, tại sao lại cắn người?

“Chuyện gì vậy?”

Ba người nhà Thành quay lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Là phòng 913, cánh cửa khẽ mở, khó khăn lắm mới nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông trung niên qua khe cửa.

“Không có việc gì không có việc gì, là nhóc con nghịch ngợm mà thôi. Xin lỗi nhé!” Ba Thành cười gượng.

Đến sống gần một tháng rồi mới thấy được mặt hàng xóm.

Này… đừng nói là ma nha?

“Ra là vậy…” Gã trung niên có vẻ hơi an tâm, mỉm cười, “Anh mới dọn đến hả? Đây là con anh à? … Á á á ──!”

Rầm! Phòng 913 cấp tốc đóng cửa.

Do đóng cửa mạnh quá nên một chút bụi trên cửa lặng lẽ rơi xuống.

Thành Chu trợn mắt há mỏ, không biết chuyện gì đã xảy ra. Ông… ông hàng xóm này… có bị tâm thần không vậy?

Hà Sinh ho khan hai tiếng, sờ sờ cổ mình mà cười trừ. Có lẽ tám mươi phần trăm nguyên nhân ông ta kêu thảm thế là do nhìn thấy cậu. Ai bảo hồi còn sống cậu gặp ổng thường xuyên quá làm chi. Ha ha ha…

“Nhóc mày tính cắn tới chừng nào nữa hả?” Ba Thành nhíu mày bực mình, dời ánh mắt về quả đầu nho nhỏ vẫn đang gặm cổ tay hắn.

Nhóc con cuối cùng cũng chịu nhả ra, sắc mặt tái nhợt trong giây phút ngẩng đầu, nhưng rất nhanh hồng hào trở lại. (các bạn ghi nhớ chi tiết này nhé ~ *nháy mắt*)

Thành Chu nhìn vòng dấu răng hình bầu dục nguyên vẹn được khắc sâu trên cổ tay mình, rướm máu rồi kìa!

“Thằng quỷ, rốt cuộc mày bệnh gì vậy hả?! Mày xem mày đã làm gì kìa! Mày…”

Tén tén tén tèn! Mặt Thành Chu trắng bệt cả ra. Nhóc quỷ chết bầm còn đóng sầm cửa ngay trước mặt hắn! Hà Sinh xấu hổ đứng ngay cửa cũng không biết nói gì cho phải.

“Anh Thành, cũng không còn sớm, anh cũng phải đi làm mà nhỉ?”

Đi làm? Á! Thành Chu nhìn đồng hồ đeo tay, mắng to một tiếng, quên cả chào tạm biệt mà vội vàng chạy ra thang máy.

Chạy tới công ty là vừa đúng chín giờ.

Lau mồ hôi, may là đến kịp giờ.

Chạy một mạch quên cả sợ hãi.

Còn chưa kịp ngồi xuống, Lý Gia Thành đã ném tới một xấp công việc cho cả ngày.

Mồ hôi lại rơi xuống, thời gian biểu của hắn từ nghỉ bệnh về đều được Lý Gia Thành tài giỏi sắp xếp, đến bây giờ vẫn chưa thay đổi.

Thành Chu thấy tên đó không có ý định đổi, nói một lần rồi cũng không thấy nhắc lại.

Ngày hôm nay chủ yếu là ra ngoài chạy việc, bốn giờ chiều sẽ quay về công ty gặp khách hàng ── ngay cả việc gặp khách hàng này đều do Lý Gia Thành tự mình phát động.

Thành Chu cảm thán Trường Giang sóng sau xô sóng trước.

Hay do mình không thích hợp với việc bán hàng cũng không chừng? Thấp tha thấp thỏm, nơm nớp lo sợ, kết quả đi chạy việc cả buổi sáng… lại bình yên vô sự? Bốn giờ, hai người vội vã trở về công ty.

Trên tàu điện, Lý Gia Thành quét mắt qua cổ tay của Thành Chu.

“Bạn gái anh đó hả?”

“Gì?”

“Bạn gái của anh nhiệt tình ghê nha.”

Lý Gia Thành khẽ cười.

Thành Chu hồ đồ, nhìn theo đường mắt tên kia mới chợt hiểu ra.

Thế là mau chóng kéo tay áo xuống.

“Uầy, bạn gái cái gì trời. Tôi có cô bạn gái nào đâu. Là nhóc quậy nhà tôi đấy, không biết sáng này bị gì mà thần kinh lên, cắn bậy cắn bạ!”

“Con anh hả?” Lý Gia Thành kinh ngạc, không khỏi bật cười. “Nhân tiện, con anh giờ sao rồi? Ý tôi là nó có biểu hiện không khoẻ không?”

Thành Chu suy nghĩ một chút, tự động bỏ qua việc thiếu dinh dưỡng hôm nọ, bèn lắc đầu.

“Thật không? Nó không bị hoa mắt chóng mặt sao? Không buồn ngủ, không phờ phạc?”

Thành Chu kì quái nhìn Lý Gia Thành. “Bộ cậu muốn con tôi bệnh lắm hả?!” Trong giọng nói đã mang theo tức giận.

Lý Gia Thành vội vã xua tay, “Không phải, không phải, dĩ nhiên là không phải! Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?!”

“Anh còn nhớ lúc trước tôi có nói về nhóc em họ của tôi không?”

“Còn.”

“Khoảng thời gian trước khi mất, nó… bỗng nhiên rất yếu. Nó vốn khoẻ mạnh lắm, nhưng mà…” Lý Gia Thành cúi đầu.

Nhìn nét đau lòng của cộng sự, Thành Chu cũng không nói thêm gì nữa.

Một đường yên lặng, cho đến trạm dừng.

Đến lúc rời khỏi trạm, Lý Gia Thành bỗng nhiên mở miệng: “Cái cô Hà kia… bảo con anh tránh xa cô ta ra một chút.”

“Là sao?”

“Tôi không thích có người lại gần cô ta.”

“Gì?!”

Thanh niên bây giờ thật là… thẳng con mẹ nó thắn! Cũng không chịu nghĩ lại thằng con tao mới bốn tuổi!

Đến công ty thì Trần Nghiên thông báo, khách hàng mà bọn họ hẹn gặp đã có mặt trong phòng chờ.

Thành Chu để ý thấy biểu cảm của Trần Nghiên có vẻ hưng phấn.

“Là quý nhân đó!”

Gì cơ?

“Khách hàng kia đó!” Trần Nghiên rõ ràng là đang đắm chìm trong hưng phấn.

“Cái gì là quý nhân với chả quý nhân? Bây giờ mà còn phân biệt giàu sang cao thấp à?! Ai cũng như nhau thôi! Hưng phấn cái gì!” Lão Trương cằn nhằn.

“Tuy là nói như vậy, nhưng người kia không tầm thường chút nào đâu!” Trần Nghiên không đồng ý.

Thành Chu mắng thầm, cũng không biết là thằng ngu nào cứ suốt ngày phân biệt giàu sang cao thấp mà bày đặt nói kìa.

Đồ quỷ! Chỉ thích nói cho đã cái miệng thôi! Mày nói không phân biệt giá trị cao thấp, vậy tụi bây nai lưng ra kiếm tiền kiếm chức làm cái gì? Trên đời này có bao nhiêu người tự an phận? Trên đời này có bao nhiêu con người chân chính có thể xem người ta đều ngang bằng như nhau? Mày bố láo cho lắm vào, rồi lúc nhìn thấy tổng giám đốc đại gia là cúi đầu khom lưng như con như cháu người ta không bằng! Ngay cả lúc gặp thủ trưởng mà mày còn phải cong người dâng điếu thuốc nữa kìa! Nếu như không có sự phân biệt giàu nghèo, thì xã hội chủ nghĩa đã không được thực hiện sớm vậy đâu!

Thành Chu hiểu rõ mình cũng chỉ là một người nhỏ bé bình thường! Tuy hắn không xem tiền là tất cả, nhưng vẫn hiểu được khái niệm người với người ngang bằng nhau là vĩnh viễn không thể tồn tại trong cái xã hội này.

Cho nên hắn cũng chẳng muốn đôi co với người ta về mấy vấn đề đạo lý này làm gì, tự mình hiểu là được rồi.

“Ờ nhỉ, thiếu chút nữa lại quên! Gia Thành, Quản lí vừa gọi điện thoại tìm cậu, hình như có việc gấp đấy, bảo cậu về đây rồi thì tìm ông ta ngay.”

Trần Nghiên gọi Lý Gia Thành đang tính về chỗ ngồi.

“Việc gấp? Có phải liên quan đến hàng hoá cung cấp cho công ty kiến trúc Song Hữu hay không?” Lý Gia Thành dừng bước, quay đầu lại.

“Hình như là vậy đấy.”

Công ty kiến trúc Song Hữu? Một câu lạc bộ các dấu chấm hỏi hiện lên trong mắt Thành Chu.

Lý Gia Thành rõ ràng là không muốn nói nhiều, tách khỏi ánh mắt Thành Chu, nói qua loa vài câu giao việc rồi chạy lên lầu.

“Đừng nhìn nữa.

Anh đừng nghĩ ai cũng đầu gỗ như anh! Đây là công việc của Lý Gia Thành trong lúc anh nghỉ bệnh, người ta không muốn nói với anh là do không muốn anh tranh công thôi! Mà bây giờ tổng giám đốc bên công ty kiến trúc Song Hữu xảy ra chuyện như vậy, cậu ta không vội mới là lạ! Nghe nói là đơn đặt hàng rất lớn, không biết đã ký hợp đồng chưa nữa.”

Trần Nghiên nói đến đây liền cao giọng: “Được rồi được rồi, đừng có bày ra cái mặt ủ rũ nữa, bên trong còn khách hàng đang đợi anh kìa! Đi đi! Mau lấy lại tinh thần nào, tranh thủ giữ khách đi nào!” Trần Nghiên rất manly vỗ vai Thành Chu, thổi thêm chút sinh khí vào cái tên đàn ông vô dụng này.

Đúng rồi! Làm ăn với công ty kiến trúc Song Hữu có gì đâu mà giỏi! Có khi hai ba hôm sau lại thất bại không chừng! Nhân lúc Lý Gia Thành không ở đây…, nếu như một mình ta có thể giữ khách thì… Ha ha ha! Nhoáng một cái, anh nhà lại ngẩng đầu ưỡn ngực lần nữa, ôm giấy tờ, hiên ngang đi đến phòng khách.

Đằng sau, Trần Nghiên khoanh tay, khẽ thở dài.

Cái tên Thành Chu này a… cứ như con gián đập mãi không chết ấy! Nói dễ nghe là giỏi đả thông tương tưởng, nói khó nghe là đầu đất!

Thành Chu đứng trước cửa phòng khách mà vuốt vuốt tóc, chỉnh chỉnh cà- vạt, xác định nhan sắc mình ‘xinh đệp’ hơn hồi nãy rồi mới nhẹ gõ cửa.

“Mời vào.”

Cửa mở ra, một người đàn ông đang ngồi chờ trên ghế sô pha.

Thành Chu giờ mới hiểu ra cái biểu cảm hưng phấn của Trần Nghiên ban nãy là gì rồi.

Thân là đàn ông, hắn không thể không thừa nhận rằng người trước mặt này cực kì xuất chúng! Nếu dùng một câu để diễn tả thì là như này: dù cho gã đứng giữa một vạn người, thì bạn vẫn là nhìn thấy gã trước tiên đấy.

Nếu bàn về vẻ ngoài, thì người đàn ông này không thể gọi là nhất.

Nhưng nếu bàn về khí phách, thì gã tuyệt đối không hề thua kém bất cứ vị chủ tịch tổng thống thuộc dòng dõi hoàng tộc nào đâu nhé.

Quý nhân từ bé đấy! Nhìn xem, nếu ta với gã mà đứng cùng nhau thì chắc hết mười người đều sẽ cho rằng ta là osin của gã quá! Không biết vì sao một nhân vật như vậy lại tự mình đến đây để bàn chuyện làm ăn nhỉ? Không phải đây là kiểu người mà bọn ta dập đầu ba lạy chín vái còn chưa gặp được sao? Ôm nghi hoặc trong đầu, Thành Chu mỉm cười tiến đến gần khách hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.