Hắn phải khuyên can mãi Trần Nhan mới miễn cưỡng đồng ý cho hắn chép lại một phần của bức thư kia.
Hắn đang suy đoán về bức thư trong túi. Hắn đã xem lướt qua nội dung một lần, tâm trạng nặng trĩu khó chịu cực kì.
Bất quá thứ hắn để ý nhất vẫn là việc nguyền rủa và phương pháp nguyền rủa mà Diêu Phương Thanh nhắc đến trong thư.
Đi đến cổng chung cư, Thành Chu thoáng dừng chân, rẽ ngoặt đến sạp trái cây mua hoa quả.
Táo là phải mua rồi đó, mà phải mua loại vừa thơm vừa giòn vừa nhiều nước cơ.
Nho thì mua nho Mỹ đi, vì nó ngọt hơn hàng nội nhiều.
Dưa hấu… Mua hay không đây? Giờ là trái mùa nên đắt lắm, nhưng mấy bữa trước oắt con lại đòi ăn…
Thành Chu đếm tiền trong ví da mà Hà Sinh đã đưa cho hắn lần trước. Hồng Diệp cho Hà Sinh năm nghìn Nhân Dân Tệ dành làm tiền chi tiêu, sau khi Hà Sinh khấu trừ tiền mua đồ ăn thì cho hắn ba nghìn.
Trừ tiền mua vé xe lửa hôm trước và tiền tiêu mấy hôm nay thì còn thừa lại hơn hai nghìn. Ngày mười sẽ có lương. Lúc này đúng là thời kì đầu tháng dễ đói kém nhất, nhưng chỉ cần đợi một tuần lễ nữa thôi là hắn sẽ không cần phải nhìn vẻ mặt kia của con hắn nữa —— Hắn không muốn số vàng kia, đó là vàng mà Tư Đồ dâng cho Hồng Diệp chứ không thật sự dâng cho hắn.
Đến lúc cầm được tiền lương, hắn cũng sẽ trả lại cho Hà Sinh ba nghìn tệ. Hắn muốn làm một người cha uy nghiêm trước mặt Hồng Diệp, sau này tuyệt đối không vòi tiền con mình nữa!
“Cậu là… Thành Chu?” Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam hơi do dự.
Thành Chu quay đầu lại, tay trái cầm dưa hấu, tay phải cầm táo và nho.
“Cậu là?”
“Thành Chu! Là cậu thật sao? Tớ là Vương Phi đây, cậu quên tớ rồi sao? Tụi mình ngồi chung bàn hồi cấp hai đó.” Người đàn ông nhắc nhở, trên người anh là một bộ Âu phục thẳng thớm kèm chiếc áo khoác vàng nhạt không rõ chất liệu, trên chân là giày da hàng hiệu, còn cả người thì toát ra khí chất tinh anh của xã hội.
“A! Vương Phi! Cậu thay đổi nhiều quá!” Thành Chu nhớ ra. Vương Phi thay đổi rất khác, nhưng nếu nhìn kỹ nét mặt thì vẫn nhận ra được thằng khỉ ốm ngồi cùng bàn năm xưa.
“Lâu quá không gặp, bây giờ cậu sao rồi?” Vương Phi cười hỏi, âm thầm đưa mắt đánh giá Thành Chu từ trên xuống dưới.
“Cũng ráng lay lất qua ngày.” Thành Chu gượng cười hai tiếng. Hắn cũng một thân Âu phục, nhưng so với bộ quần áo trên người Vương Phi thì khác nhau rõ mồn một như hàng vỉa hè và hàng trong cửa hiệu cao cấp, khỏi nói đến giày da trên chân và áo khoác trên người.
“Cậu đang làm việc ở đâu?” Vương Phi chợt hào hứng hỏi.
“Tại AHS.”
“Ô? Công ty lớn top năm trăm thế giới đây mà. Thành Chu, cậu cừ lắm nhé.”
Thành Chu cũng nở mày chút chút, vẻ tươi cười cũng hiện ra trên mặt, “Đâu nào, tớ chỉ là một nhân viên kinh doanh nho nhỏ ở đó thôi. Lúc này cậu đang làm gì?”
“Tớ à? Tớ mở một công ty nhỏ, cũng ráng lay lất qua ngày.”
“Tuyệt thế?! Tự mình làm sếp luôn cơ đấy! Thế các cậu kinh doanh gì?”
“Liên quan đến phương diện tài chính ấy mà, chủ yếu là giúp một số khách hàng lớn tiến hành đầu tư phân tích. Danh thiếp của tớ đây.” Vương Phi lấy danh thiếp ra khỏi túi da.
Thành Chu cuống quít đặt trái cây xuống đất, nhận lấy danh thiếp của Vương Phi.
Tấm danh thiếp cứng cáp được phủ bụi vàng bốn góc trông rất đẳng cấp, mặt trước chỉ viết tên người, mặt sau chỉ có một số điện thoại di động.
“Đây là danh thiếp tư nhân của tớ, chỉ dùng để đưa cho bạn bè thôi đấy.” Vương Phi tiến lên nhặt hoa quả trên đất giúp hắn rất tự nhiên, “Lâu lắm rồi tụi mình mới gặp lại nhau, đi ăn tối không? Tớ mời.”
“Ấy ấy… không được rồi. Con của tớ đang ở nhà chờ. Lần sau đi nhé, lần sau tới mời cậu.” Thành Chu ngại ngùng, vội đưa tay giật túi trái cây.
“Cậu có con rồi sao?” Vương Phi có vẻ kinh ngạc, “Cậu kết hôn khi nào thế? Tớ chẳng nghe ai nói hết trơn à.”
“Ấy, tớ không kết hôn, thằng nhỏ là con thừa tự đấy.” Thành Chu ấp úng trả lời rồi mau mắn chuyển chủ đề: “Cậu còn liên lạc với bạn cũ không?”
“Cũng còn, có một lần tớ dự tiệc hoan nghênh công ty ngoại quốc của chính quyền thành phố thì gặp Lưu Tân Bình, cậu ta hiện đang làm thư ký của Phó thị trưởng đấy. Nhờ cậu ta mà tớ liên lạc lại được với mấy đứa cấp hai tụi mình. Tớ còn hỏi chúng nó xem có ai biết tin tức gì về cậu không, nhưng chẳng đứa nào biết cả.”
“Lưu Tân Bình bây giờ là thư ký của Phó thị trưởng rồi hả? Giỏi quá ha, không hổ là lớp trưởng của chúng ta.”
Thành Chu không lấy được túi trái cây nên đành phải đi theo cạnh Vương Phi, vừa đi vừa nói chuyện: “Tớ có biết tiệc hoan nghênh công ty ngoại quốc mà cậu nói. Năm nào Tổng giám đốc công ty của bọn tớ cũng được mời, nhưng ổng không muốn đi, mỗi lần đều để cho nhân viên đi không à.”
“Ha ha, đó là do AHS các cậu nhiều tiền nhiều của nên mới không để tâm đến tiệc hoan nghênh, công ty của chúng tớ không được như thế, hơn nữa đó cũng là cơ hội tốt để mở rộng quan hệ.”
Vương Phi đi phía trước Thành Chu, rất tự nhiên mà hỏi rằng nhà hắn có phải trong khu chung cư này hay không, Thành Chu trả lời là phải.
“Chẳng phải các cậu được mời dự tiệc như thế là cũng đã rất giỏi rồi mà nhỉ? Cơ mà đó là tiệc mời những công ty trực thuộc nước ngoài mà? Chẳng lẽ các cậu trực thuộc công ty hải ngoại?” Thêm vào đó, quy mô và vốn đầu tư của công ty hải ngoại phải rất lớn, nếu không sẽ không có cách vào được tham dự tiệc hoan nghênh kia.
“À, chúng tớ không trực thuộc công ty nước ngoài nào cả. Lúc lên cấp ba tớ đã xuất ngoại rồi, hiện tại tớ đang mang quốc tịch Mỹ, công ty cũng được thành lập ở bên kia đấy. Do nhận thấy triển vọng của thị trường trong nước ta nên tớ trở lại mở thêm một chi nhánh nữa.” Vương Phi thờ ơ nói.
Gương mặt Thành Chu tràn đầy kính nể và hâm mộ, “Cậu thật cừ khôi!”
“Nhà cậu ở đó à?”
Thành Chu vội đáp: “Là toà nhà số 13 phía trước đấy.”
“Cậu mua nhà trả góp ở đây sao? Khá đấy.” Vương Phi nhìn quang cảnh chung cư.
Thành Chu không muốn mất mặt trước bạn bè nên bật thốt lên: “Không trả góp, trả tiền một lần đấy.” Nhưng bỏ ra bao nhiêu thì hắn chưa nói.
Vương Phi cảm thán, “Cuộc sống của cậu cũng khá giả quá đấy chứ. Mức phí sinh hoạt ở Tử Kim cao như vậy, chung cư này lại nằm ngay trung tâm chợ, đã thế còn là nhà mới mà mua được như vậy là rất rất rất giỏi rồi. Lưu Tân Bình và mấy đứa bạn cấp hai đến giờ dù sống rất khá nhưng vẫn phải trả góp khi mua nhà đây này.”
Thành Chu gượng cười, “Đâu có đâu có, tại tớ mua rẻ thôi… ha ha…”
Thoắt cái đã đến dưới lầu, Thành Chu cũng không thể để người ta đi về như vậy được, nên bèn khách khí mời: “Muốn vào nhà tớ chơi chút không?”
Vương Phi cười nhìn hắn, “Nếu cậu thật sự muốn mời tớ vào nhà thì đã không hỏi tớ muốn hay không mà đã mở cửa lôi tớ lên rồi.”
Thành Chu cực kỳ lúng túng, thằng này sao vẫn cứ thích làm khó người ta như hồi trước thế này?
“Cậu vẫn như trước kia nhỉ? Bị người ta bắt chẹt xong cũng không chối cãi luôn.” Vương Phi đặt trái cây xuống đất, sau đó đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ vai Thành Chu, “Để dành thời gian trống cuối tuần đi rồi mình tâm sự đã đời luôn. Tới đó tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Nói xong, anh không cho Thành Chu cự tuyệt, khoát khoát tay rời đi.
Thành Chu bó tay với kiểu bá đạo này, đành phải thở dài, mở cổng, nhặt hoa quả rồi lên lầu.
Ra khỏi thang máy, hắn liền thấy cửa nhà hàng xóm đang khép hờ hững, tro bụi và rác rưởi trên mặt đất đã được dọn sạch sẽ.
Đặt làm một cánh cửa chắc cỡ một tuần lễ nhỉ? Dù có nhanh hơn cũng sợ phải mất tầm ba ngày. Không biết có khi nào người hàng xóm đến từ xứ sở hoa anh đào kia tức giận đến mức bỏ về nước luôn không nhỉ?
Thành Chu còn chưa tìm được chìa khóa thì cửa nhà đã mở ra, hương đồ ăn bay đến quanh quẩn nơi đầu mũi.
Tư Đồ đón lấy túi trái cây nặng trĩu từ tay hắn, nhìn cửa nhà đối diện cười lạnh rồi lại cười dịu dàng với Thành Chu, “Về trễ thế? Trên đường gặp chuyện gì sao?”
“Tôi đến bệnh viện thăm đồng nghiệp ấy mà. Hà Sinh đón Hồng Diệp về rồi hả?” Thành Chu nổi da gà với hai biểu cảm tréo ngoe của đối phương, “Tư Đồ… nhà đối diện…”
“Hà Sinh đang nấu cơm còn Hồng Diệp đang ở thư phòng.” Tư Đồ không trả lời chuyện nhà đối diện mà chỉ xách hai túi trái cây vào phòng bếp, “Rửa tay rồi ăn cơm đi. Hà Sinh nói đêm nay có món cá hoa vàng kho tàu mà cậu thích nhất đấy.”
Thành Chu reo vang, hớn hở đổi giày vào nhà, về phần cánh cửa nhà đối diện thì… thây kệ luôn!
Thành Chu rửa nho thật sạch rồi bưng vào thư phòng.
Hồng Diệp đang ngồi trước bàn máy tính to đùng, một tay đặt trên bàn phím, một tay đặt trên con chuột, không biết nghịch nghịch cái gì mà vẻ mặt nghiêm túc dễ sợ.
Thành Chu đến bên cạnh nó, nhìn thoáng qua, là một trang chủ đang được thiết kế, “Làm bài tập xong chưa?”
Hồng Diệp không để ý đến hắn.
“Ở trường học sao rồi? Có bị ai bắt nạt không?” Thành Chu tự nhủ phải kiên nhẫn với bạn nhỏ, phải cố gắng bắt chuyện với nó.
Hồng Diệp nghiêng đầu nhìn hắn như nhìn một tên ngốc.
Ờ thì… hắn hỏi sai rồi. Với tính cách của con hắn, nó chưa làm trùm ở trường là may rồi, còn ai dám bắt nạt nó nữa?
“E hèm, nhóc mày đang làm cái gì thế?”
Nhóc con vẫn bơ anh nhà như cũ.
“Ba chưa từng xem nhóc mày là gánh nặng.” Thành Chu thở dài.
Bàn tay Hồng Diệp điều khiển chuột hơi sựng lại.
“Dù nhóc không phải là con ruột của ba thì cũng chẳng sao cả. Ba nuôi nhóc hơn nửa năm rồi, nuôi chó con mèo con còn nảy sinh tình cảm, huống chi nhóc mày đâu phải chó con mèo con.”
Hồng Diệp… Giận! Nó vĩ đại vời vợi như này mà dám so nó với bọn chó con mèo con sao? Tiếp tục bơ hắn! Quyết không, quyết không để ý tới hắn! Sống chết gì cũng phải lơ hắn!
“Ba cũng biết nhóc mày không phải ác quỷ, sẽ không hại ba, nếu không…” Thành Chu đưa tay sờ đầu Hồng Diệp.
Hồng Diệp né qua một bên.
Thành Chu vẫn cố sờ lên! Còn xoa xoa thật nhẹ nhàng.
“Hỏi chút nè, nhóc mày có hút tinh khí giống như tụi Hà Sinh không?” Thành Chu không cho mình cơ hội để hối hận, cố lấy can đảm mà hỏi.
Hồng Diệp ra sức hất đầu thoát khỏi tay hắn, không thèm trả lời gì hết.
Tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên không dứt.
“Rốt cuộc thì nhóc mày là gì? Người? Quỷ? Hay yêu tinh gì đó?”
Đừng có lấy mấy con tiểu yêu tiểu quỷ đó ra so sánh với tôi chứ! Đồ đần!
“Được rồi, ba sẽ không hỏi nhóc là gì, cũng sẽ không hỏi vì sao nhóc lại đi theo một tên vô dụng như ba nữa. Nhưng lúc này ba rất mong nhóc sẽ trả lời cho ba một chuyện. Một chuyện vô cùng quan trọng!”
Thành Chu xoay ghế Hồng Diệp qua, hai tay đặt trên thành ghế, khom người nhìn thẳng vào mắt nó vô cùng chăm chú, vô cùng nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng mà hỏi: “Ngoại trừ ba ra, liệu nhóc có định tìm một người cha khác không?”
Mặt mũi Hồng Diệp tối sầm lại. Giờ phút này đây nó thật vô cùng hối hận, vì sao lúc trước mình không ăn ngay tên này ngay lần đầu gặp hắn chứ?!
“Anh bị ngốc hả?”
“Hả?” Sau mười bảy giờ chiến tranh lạnh, rốt cục con cũng chịu nói chuyện với hắn, tuy vừa mở miệng ra là mắng hắn ngốc, nhưng ba Thành vẫn xúc động như cũ. Ông mày ngốc cũng không sao, chỉ cần con ông thông minh là được rồi!
“Có đứa ngốc nào lại rảnh đến nỗi đi kiếm thêm một tên cha nữa hả? Chỉ có mỗi mình anh là đã khiến tôi phiền vô cùng phiền rồi! Thêm một tên nữa là tôi ăn hết hắn ngay và luôn đấy!”
“Con ơi…!” Thành Chu cảm động đến nỗi đầu óc rối tinh rối mù. Quả nhiên hắn vẫn là duy nhất trong lòng Hồng Diệp mà!
“Ba biết là con đối xử tốt nhất với ba mà!” Thành Chu liền biến thành người cha ngu ngốc kiểu chuẩn, ôm con dốc sức cọ tới cọ lui.
“Dù lúc nào con cũng ầm ĩ đòi ăn ba, nhưng con chưa từng ăn ba chính thức đúng không? Nếu không con đã không phải vào bệnh viện vì suy dinh dưỡng, đúng không? Còn thiếu dinh dưỡng là vì không hút đủ tinh khí, đúng không?” (chi tiết ở quyển 2)
Hồng Diệp không phủ nhận, lấy ngón tay đẩy mặt hắn ra.
Trí tưởng tượng của Thành Chu bắt đầu cất cánh, “Con không hút đủ tinh khí, nhưng vì để cứu ba, để ba không bị ma quỷ khác ăn thịt nên mới hao phí một phần lớn sức mạnh của mình để phong ấn bảo vệ ba. Hà Sinh đã nói cho ba biết những điều này rồi!”
Hồng Diệp… Anh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi, đồ lương thực dự trữ ngốc nghếch.
“Tuy con đã lợi dụng ba để bắt tiểu hoà thượng, nhưng ba nghĩ con không nói trước với ba vì sợ ba lo lắng đúng không? Là sợ ba không tin vào năng lực của con sao? Yên tâm, ba hiểu rồi! Dù lúc biết chuyện này ba có hơi giận một chút…”
Thành Chu bấm ngón tay thể hiện rằng “giận một chút” của hắn rất là bé tí tì ti, “… nhưng giờ ba đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cho nên ba sẽ không bao giờ giận con nữa đâu.”
Vậy tôi phải cám ơn anh sao? Hồng Diệp câm nín mà nhìn đôi mắt trong veo lấp lánh ánh nước của sinh vật trước mắt, lòng càng thêm nghi ngờ quyết định của mình. Làm sao nó có thể nghĩ đến việc sống chung với một kẻ như thế này chứ? Đã vậy còn gọi hắn là ba nữa?
Ừa, chắc chắn là do nó ngủ quá lâu, còn chưa tỉnh hẳn nên mới đần độn đưa ra quyết định vớ vẩn như vầy!
“Con ngoan, nếu con cần tinh khí thì ba có thể cung cấp cho con, con đừng khách sáo nhé.”
Yên tâm, tôi chưa từng khách sáo với anh lần nào đâu! Trùm tôi đây bị thiếu dinh dưỡng chỉ là vì thức ăn ưa thích của tôi quá ít, nếu như ăn luôn anh thì hết sạch cả thức ăn, đã thế anh còn có thể giúp tôi thu hút thêm một mớ thức ăn nữa, vậy nên đương nhiên là phải giữ anh lại thôi.
“Mình đừng bao giờ chiến tranh lạnh với nhau nữa nhé. He he he… Ba đau lòng chết đi được ấy. Đến đây nào, con ngoan, ba mua cho con táo, nho với dưa hấu mà con thích nhất này. Mình ăn nho trước đi, rồi tối cơm nước xong xuôi sẽ ăn dưa hấu ha.”
Ba ngốc bế con từ ghế lên đùi mình, còn mình thì ngồi lên ghế trước máy tính, sau đó kéo dĩa trái cây trên bàn qua, bắt đầu lột nho cho con ăn.
Hồng Diệp quay đầu nhìn hắn rồi hé miệng như ban ân. Được rồi, dù hơi ngốc một tí, hoang tưởng nhiều tí, nhưng dầu gì cũng nuôi hơn nửa năm rồi, coi như nuôi heo thì cũng không nỡ làm thịt, thôi thì cứ nuôi tiếp cho mập đi.
Ba Thành hạnh phúc tột bật, cuối cùng thì hắn và con đã trở lại bình thường rồi! Hú deeee!