Cuối cùng vẫn không tìm thấy ai, chỉ thấy một vài vật thể hình người mờ ảo phía trước, không biết có phải là người hay không.
Khi Trần Bắc đứng dậy, NhanKiến Định đã nhận ra sự khác thường của anh ta. Anh cau mày đặt đồ trong tay xuống, quay đầu nhìn anh ta.
“Thưa ngài, có người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Hẳn là người của Abel. Tôi không tìm thấy họ ở nơi nào, cho nên chỉ có thể kéo rèm lại trước.”
Trần Bắc vừa nói vừa nhớ lại. Lần trước đi tới tòa nhà bên kia, khi anh ta đang điều tra đã đụng phải hang ổ của vệ sĩ ở đối diện, nhưng lúc đó anh ta cũng chỉ liếc nhìn đại khái, hiện tại anh ta có thể nói ra hết thảy là ai.
“Tôi sợ sẽ có hành động. Hãy truyền tin tức cho những người đang canh gác nhà máy dược phẩm. Lập tức phân tán khỏi thành phố này. Đầu tiên đến một thành phố gần đó nằm trong bóng tối vài ngày. Khi tình hình ở đây rõ ràng hơn rồi quay trở lại cũng không muộn.”
Sở dĩ NhanKiến Định dám gọi người ngay bây giờ cũng chỉ có thể là dựa vào công tước Otto. Có ông ngoại hỗ trợ, tuy rằng không thể đối phó Abel, nhưng Abel cũng không có biện pháp đối phó anh, ít nhất bên ngoài là không có cách nào.
“Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay, ngài về nghỉ sớm một chút. Đám người đó chỉ nhìn chằm chằm chứ không có ý định động thủ.”
Trần Bắc gật gật đầu, sau đó bò ra ngoài cửa sổ sau phòng tắm. Dưới màn đêm đen kịt bao phủ, bên trong không thấy một ai, NhanKiến Định đang ngồi ở bên giường nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy nhức đầu.
Sự việc ở nơi này không được giải quyết càng sớm càng tốt thì không ai có thể yên tâm sống được. Nhưng đây không phải là chuyện anh muốn giải quyết liền có thể giải quyết ngay lập tức. Vấn đề rất phức tạp, bất cứ ai đến đây diệt trừ anh, phía sau chắc chắn có sự điều khiển của Abel. Những người đó rất có thể ngay cả mạng cũng mất. Chỉ có anh, và cũng chỉ một mình anh có thể ở lại, Abel hiện tại sẽ không tổn hại đến tính mạng của anh.
Nghĩ đến cô gái nhỏ vẫn đang đợi mình, lông mày NhanKiến Định lại nhíu chặt, hai tay gõ nhịp vào chân, nhất định phải nghĩ ra cách!
Bên kia, Dương Thừa Húc rất muốn lấy được tin tức mà Giang Anh Tuấn cần. Tần Văn Hưng từ trong tay anh ta đánh đổi, người đàn ông này chỉ khiến anh ta đau đớn. Cho dù ông ta sống đau đớn trong bệnh viện tâm thần cũng không đủ làm anh ta hả giận.
Hứa Minh Ngọc cũng đã bị anh ta giam cầm, bao gồm cả hai người đi cùng anh ta vào thời điểm đó.
Chỉ có Trần Nhật Linh có thể đi lại giữa hai biệt thự, có thể nhìn thấy Hứa Minh Ngọc trong một hoặc hai giờ mỗi ngày.
“Lúc đầu bà đã hứa với tôi cái gì! Đã nửa tháng trôi qua! Tôi vẫn đang chờ những tin tức này để đổi lấy vận mệnh của bố tôi!”
Lại là giọng nói quen thuộc và cảnh tượng quen thuộc. Kể từ khi Tần Văn Hưng bị mang đi, Hứa Minh Ngọc không thể nhớ chính xác mình đã bị Dương Thừa Húc mắng bao nhiêu lần, thời gian dài bao lâu.
“Mẹ đã cho con vào phòng làm việc của Yaren. Anh ta có một cái kết sắt cất giữ các loại đồ vật và một số thông tin bí mật. Nếu con có thể tìm được thứ đó, chắc chắn đổi về được tin tức của Dương Minh Hạo. Nếu còn còn muốn mang Tần Văn Hưng ra ngoài chắc chắn cũng sẽ được. Nhưng chỉ có Yaren mới biết nơi cất giữ chiếc két sắt, thậm chí ngay cả quản gia cũng không rõ ràng.”
Hứa Minh Ngọc ngồi trên sô pha, khuôn mặt lạnh lùng của bà ta nhìn mây mù ngoài cửa sổ. Căn phòng hư hỏng lần trước cũng đã sửa xong, ngay cả xích đu ngoài ban công cũng được sửa lại y hệt như ban đầu. Nhưng hỏng rồi chính là hỏng rồi. Dù có sửa lại giống nhau thì nó cũng không phải là đồ vật trước đây nữa. Con người cũng như vậy. Một khi trái tim tan vỡ, dù có được vun đắp sửa lại, cũng sẽ không trở lại giống như quá khứ được nữa.
“Sao bà có thể biết được những chuyện bí mật như vậy?”
Dương Thừa Húc cau mày, nghi ngờ nhìn bà ta hỏi: “Yaren cũng không phải Tần Văn Hưng, không lẽ lại coi trọng người phụ nữ già nua xấu xí như bà, anh ta muốn dạng đàn bà nào mà không được, bà là loại phụ nữ không biết xấu hổi”