Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 1047



“Tạm thời ngưng lại vài ngày hằng điều tra lại. Giúp tôi đặt vé máy bay vào ngày mai, sau hai mươi bốn giờ kể từ khi tôi rời đi, dẫn theo người đột kích kiểm tra, tra được bất kỳ điểm gì lạ thì lập tức nói cho tôi biết!”

Nếu thật sự xảy ra tình huống có người quấy phá mà không điều tra ra được nguyên nhân thì chỉ có hai lý do. Thứ nhất, là đám tay chân của ông ta vô tích sự, thứ hai, đó chính là hiện ông ta đang ở ngay tại đây, thế nên những người đó không dám có thêm động tác nào.

Nếu thế thì ông ta sẽ rời khỏi đây, để cho đám người động tay động chân đó có thêm không gian, như vậy, một khi bắt được thì chính là một lưới tóm chuẩn xác.

“Vâng theo lệnh ngài, tôi lập tức đi chuẩn bị.”

Lau đi mồ hôi trên trán, sắc mặt quản gia tối tăm lùi ra ngoài.

Bên phía NhanKiến Định, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay. vừa mới đáp xuống mặt đất, người Giang Anh Tuấn phải tới đã đứng sẵn ở ngay cổng đón khách.

Suốt cả chặng đường chẳng hề chợp mắt, mãi đến tận khi lên xe rồi, mới có thể miễn cưỡng thiêm thiếp đi trong chốc lát, toán vệ sĩ bị suy yếu kia qua mười mấy tiếng nghỉ ngơi cũng đã khỏe hơn nhiều, nhưng NhanKiến Định lo lắng, vẫn quyết định đưa họ đến thẳng bệnh viện.

Mà chiếc xe đi đón anh ấy này, thì chạy thẳng một đường đến bên dưới tập đoàn Giang Thị, quả thật là chẳng cho anh ấy chút phút nghỉ lấy hơi nào.

Lại mấy thêm mười mấy phút, NhanKiến Định rốt cuộc cũng gặp mặt Giang Anh Tuấn. Anh ấy ngồi trên chiếc ghế số pha mềm mại, dựa lưng mình vào ghế, nhéo lấy mi tâm mình, chỉ cảm thấy đầu đau rồi lại đau khi nhéo, nhưng vẫn còn ổn, tạm thời vẫn có thể chịu đựng được, cũng không cần nói ra.

“Tin tức lúc trước cậu nói với tôi là sao? Tôi đi lâu vậy rồi, cũng vẫn chưa tra ra được chứng cứ cụ thể à?”

Khi NhanKiến Định lên tiếng, cả quá trình anh ấy đều nhắm mắt, quần áo trên người thoạt nhìn có vài nếp nhăn nheo, nhìn qua có vẻ rất phong trần, kiệt lực.

“Khoảng thời gian trước đây, tôi kêu Dương Thừa Húc tìm kiếm tin tức về Yaren, đổi lấy là mạng của Dương Minh Hạo, thứ này là anh ta lấy ra từ trong két sắt của Yaren, anh cả xem qua chút đi.”

Cầm lấy văn kiện trên bàn trà đưa qua trước mặt NhanKiến Định, Giang Anh Tuấn nhíu mày nói.

Đôi mắt qua quýt liếc qua văn kiện vừa nhận được, NhanKiến Định càng xem tâm trạng càng tốt hẳn, đến cuối cùng cả thân mình đều đứng phắt dậy, động tác cầm lật của tay cũng càng thêm chậm lại, và rồi sau cùng là chỉ vào vài thứ ở cuối nằm trên mặt giấy, nhìn lại Giang Anh Tuấn, cười khẽ một tiếng: “Mấy thứ này, thế mà cũng tìm ra được, tôi cũng không biết khen cậu gặp may, hay là Abel xui xẻo đây nữa.”

Có số tài liệu này, Abel chắc chắn không cách chi trở mình được, chẳng qua có một số thứ phải sắp xếp cho thật gãy gọn một chút, bằng không, sợ là sẽ không đạt được hiệu quả như mong muốn. Hơn nữa, lần này, anh ấy sẽ không phải cứ nhốt mình trong quá khứ nữa!

“Đây chỉ là một phần trong số đó, còn có hơn một nửa số tài liệu dùng ký tự kỳ quặc tự tổ hợp mà nên, vì vậy hiện thời tôi vẫn chưa dịch ra được rốt cuộc chúng có ý nghĩa gì. Anh cả, anh đi nghỉ trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe rồi nhìn cũng không muộn”

Giang Anh Tuấn bây giờ cũng có hơi áy náy. Ngồi máy bay thời gian dài như vậy, anh thế mà lại chẳng chịu cho anh cả quay về chỉnh trang bản thân cho thật tốt mà đã vội vàng lôi ảnh đến đây ngay, anh thật đúng là quá quắt. Ngầm bấm lấy ngón tay mình, anh có hơi hổ thẹn.

“Chuyện này không cần gấp gáp, phần tư liệu này để tôi mang về cho ông ngoại xem trước đã. Có tra ra thêm được thứ gì khác không?”

Mặc dù chỉ thứ này thôi cũng đã đủ định tội cho hai kẻ đó, nhưng có vật chứng phạm tội thì sẽ càng tốt hơn.

“Đã gần như sửa soạn ra xong hết. Có điều theo như lời Dương Thừa Húc nói thì, chuyện Yaren ngầm làm ở nơi đó cũng chẳng phải ít, nhưng mà không biết liệu sau lần đánh rắn động cỏ kì này, ông ta có chăng sẽ tiêu hủy toàn bộ chứng cứ phạm tội”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.