Đúng lúc trở lại thì nhìn thấy những vệ sĩ bên ngoài đang đối đầu với Abel, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Có nhiều người khác nhau nhưng trong bóng tối nên căn bản không thể nhìn rõ và đôi khi trước lúc đánh được đối phương thì đã vô tình làm bị thương người của mình rồi, tuy nhiên những người đã trải qua quá trình huấn luyện đặc biệt của Abel thì đều không xảy ra loại chuyện như vậy, trong tình trạng đã thiệt hại một nửa nhân sự nhưng đã giết thành công toàn bộ người nhà họ Giang và nhà họ Nhan, chỉ còn năm người Vũ Nguyên Hải dẫn theo để truy đuổi đang ở trong rừng vẫn chưa ra.
“Ngài Vũ, chúng ta nên làm sao đây? Chủ tịch nhất định đã xảy ra chuyện rồi, nếu không người của Abel cũng sế không ra tay như bây giời”
Một người trong số họ nhìn những tên đứng canh cửa đang thở dốc và đương nhiên cũng biết rằng nếu cứ xông vào thì cũng vô ích mà thôi, nói không chừng chính là mang đầu đi tặng cho người ta, tới lúc đó hy vọng cứu được người ra ngoài sẽ càng mong manh hơn.
“Đợi thêm một chút nữa tôi không tin là Giang Anh Tuấn và Tô.
Kiến Định có thể dễ dàng bàn giao ở đây được, nếu sau mười phút nữa.
mà vẫn không có động tĩnh gì thì chúng ta hãy tìm cơ hội mà lẻn vào, chia nhau ra hành động và sau khi điều tra được tin tức thì tập trung tại đây!”
Bọn họ tổng cộng có sáu người nên không thể liều được nên đây chính là cách thông minh duy nhất và Vũ Nguyên Hải cũng biết rất rõ nếu không dùng kế sách thì bọn họ nhất định không phải đối thủ của Abel, tới lúc đó rất có thể sẽ mất bà chủ và mọi chuyện hỏng bét.
“Ngài Vũ hãy ở bên ngoài tiếp ứng, nếu như chúng tôi không ra được thì rất cần anh tìm thêm trợ từ bên ngoài”
Đi cứu người thì không có vấn đề gì nhưng nếu tất cả mọi người đều xong vào thì quá ngu ngốc nên cần người ở lại để tìm thêm viện trợ từ bên ngoài vào thì toàn lực lượng mới yên tâm được.
“Cũng được có điều tôi thấy tìm người viện trợ ở bên ngoài thì cũng phải tìm người của mình mới được nhưng bọn họ chưa chắc đã tin tôi vậy nên anh hãy ở lại để tôi vào, nếu ba mươi phút sau chúng tôi vẫn chưa ra thì anh lập tức rời đi, đừng quay đầu lại mà hãy đi tìm người đến giúp”
Sau khi đã quyết định như vậy Vũ Nguyên Hải liền vung tay lên ngăn cản lời nói của những người còn lại sau đó anh ta bình tĩnh nhìn về phía cổng lớn.
Thời gian trôi qua từng chút một, mười phút mà giống như đã trôi qua vài kiếp người vậy, đến giờ Vũ Nguyên Hải liền giơ tay lên ra hiệu chuẩn bị cho mọi người xông vào thì có một tiếng động đột ngột ở cửa, sau đó là giọng nói thấp thoáng của Nhan“Là chủ tịch Giang và chủ tịch Nhanđã xuất hiện, cho dù có phải chết tại đây cũng nhất định phải đưa hai người họ ra ngoài!”
Dù sao Giang.
Anh Tuấn và NhanKiến Định đã đi được đến chín mươi chín bước rồi cho nên bằng mọi giá Vũ Nguyên Hải phải đi nốt bước còn lại cho họ.
Năm người vệ sĩ phía sau mặt đỏ lên đây phấn khích và chỉ chờ Vũ Nguyên Hải ra lệnh thì bọn họ sẽ lao ra như những con báo và xé xác đám người kia ra trong phút chốc, trên người không biết đã có bao.
nhiêu vết thương nhưng vẫn sẽ làm càn mà mở cái cổng sắt ra.
“Vũ Nguyên Hải?”
NhanKiến Định bế NhanMinh Tú, mặc dù cả hai đều đã luyện tập nhưng hai đánh bốn nên trên người có không ít vết thương, cứ tưởng có thế thuận lợi mà thoát ra khỏi cửa nhưng nhìn những người nằm trên sàn khiến mắt anh đỏ bừng lên ngay lập tức.
Bây giờ nhìn thấy chỉ còn năm người Vũ Nguyên Hải tiếp ứng nên có phần hơi kinh ngạc nhưng hành động cơ thể nhanh hơn nhiều so với ý thức nên lập tức xoay người và đi theo sau anh.
Tinh Hòa Khi vừa đánh vừa rút lui thì nhóm người vô tình đã rút lui vào khu rừng phía sau, dáng vẻ ai nấy cũng đều tối đen như mực.
Lúc Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh mang theo hơn hai chục người vội vã đến thì khung cảnh đã rất lộn xộn, một nhóm mấy chục người đang vây quanh một khu rừng, từ xa có thể thấy rõ ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt và khói đen.