Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 194: Chương 194




Nói dứt lời xong thì thở hổn hển, sắc mặt Vũ Tuyết Phương càng thêm tái nhợt, chiêu này của Giang Anh Tuấn làm cho gần như một nửa tài sản của nhà họ Trần đều đổ sông đổ biển…
“Bà chủ, đã tìm được cô chủ, bây giờ cô chủ đang ở trong phòng khách.


“Lấy gia pháp, tôi lập tức xuống”
Trị liệu mới được một nửa, cho nên cả người bà ta bây giờ đều không có sức lực, gân như phải dựa vào người Hải Phúc mới có thể miễn cưỡng di chuyển về phía trước mấy bước, nghiến răng, trang điểm một chút, che đi gương mặt trắng bệch rồi mới xuống lầu.

Vừa xuống lầu liền thấy sắc mặt Trần Nhật Linh đỏ bừng, trên người không biết dùng áo khoác của ai bao lấy, ghé vào ghế sô pha ngủ say.

“Tìm được người ở đâu?”
Đi qua ghế sô pha đối diện, bà ta liên nhận lấy roi trúc trong tay quản gia, vẻ mặt không cảm xúc.

“Cô chủ, được, được tìm thấy trong quán bar, lúc người của chúng ta vừa tới thì trong phòng bao chỉ có mình cô chủ, quần áo trên người không chỉnh tê nằm trên ghế sô pha…”

Quản gia khẽ lùi về sau mấy bước, ý đồ để mình tránh xa khỏi nơi này.

“Hắt nước cho nó tỉnh.


Vũ Tuyết Phương không vì đó là con gái mình mà mềm lòng, giọng nói của bà ta lạnh lùng vang lên, nhìn chằm chằm vào Trần Nhật Linh đang ngủ say không có một chút ý thức nào trên ghế, hừ lạnh một tiếng.

“Soạt”, một chậu nước được xối toàn bộ lên gương mặt của Trần Nhật Linh.

“AI”
Nước lạnh đổ lên mặt, quần áo trên người đều dính vào cơ thể, Trần Nhật Linh hét chói tai một tiếng rồi tỉnh lại, hai tay lung tung lau khô nước trên mặt, đang định nhìn xem là kẻ nào không sợ chết dám ra tay với cô, vừa quay đầu liền thấy cách đó không xa, một đôi mắt đen nhánh, vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Tuyết Phương, trong lòng thấy thấp thỏm, chợt như nhớ ra điều gì, nghiêng người ngồi nguyên tại chỗ.

“Thư ký của Giang Anh Tuấn liên tục gửi cho mẹ ba email thúc giục, sợ nhà họ Trần chúng ta quyt nợ.


Mẹ bảo con ở bên cạnh Giang Anh Tuấn chờ cơ hội chứ không bảo con mang tai họa về cho nhà họ Trần! Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, không phải để cho con giày vò nhà họ Trần”
Chỉ nghe râm một tiếng, Vũ Tuyết Phương vung tay một cái, roi trúc rơi xuống, vạch ra một dấu vết rõ ràng trên ghế sô pha.

“Hả, con cho là mẹ không quan tâm tới nhà họ Trần chứ! Dù sao ngay cả người bố rẻ mạt của con cũng đều biết người trong lòng mẹ là ai.


Trần Nhật Linh ngôi trên ghế sô pha không hoảng sợ chút nào, tóc xõa trên vai, nước nhỏ từng giọt xuống, môi đỏ hơi tái đi, nhưng khí thế mạnh mẽ lại càng tăng thêm, lấy khăn mặt trong tay người hầu, cười như không cười mà lau tóc.

Lúc này Trần Tuấn Tú đi tới, ngồi bên cạnh Vũ Tuyết Phương, ôm lấy bà ta, để bà ta dựa vào người mình, rồi giận dữ mắng con gái: “Nhật Linh, con điên rồi sao? Đây là mẹ của con, con có thái độ gì đó, chuyện tự mình làm thì tự mình giải quyết đi”
“Bố chỉ biết che chở cho bà ta, nhưng bà ta không hề yêu bố, bố à, con là con gái của bố, là con gái ruột của bố đấy.

Nếu lúc trước bố chịu che chở con dù chỉ một chút thì con đã không thành như bây giờ, đều là do các người sai, con không được thoải mái thì đừng hòng ai sống tốt!”
Trần Nhật Linh đứng lên, chỉ vào vẻ mặt đỏ lên của Vũ Tuyết Phương, tai trái nắm chặt vạt áo, nghẹn ngào hô lên.

“Tôi không có đứa con gái như cô, lúc trước tôi nên bóp ch3t cô mới phải, bớt cho tôi phải nghe cô chửi rủa như bây giờ, cô cút đi, cút khỏi nhà họ Trần đi, nếu cô không làm cho Giang Anh Tuấn thu hồi lại ý định thì từ nay nhà họ Trần không có người như cô nữa, Trần Nhật Linh, tốt nhất cô nên nghĩ thông suốt đi”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.