Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 240: Chương 240




Nhưng… nếu như cô để cho hai anh em chúng tôi… chơi một lát thì chúng tôi có thể suy nghĩ lại đấy!”
Giọng nam thô kệch vang lên, ý của anh ta trong lời nói lại khiến cho Trần Nhật Linh như rơi vào hầm băng, lạnh toát cả người.
Một người khác cũng nói hùa theo: “Đúng đúng, tôi đã lớn tới chừng này rồi nhưng vẫn chưa được nếm thử mùi vị cô chiêu đâu đấy.

Nếu cô phục vụ anh em chúng tôi hài lòng thì để cô đi cũng không phải là không có khả năng… Ha ha hal”
“Các anh!”
Trân Nhật Linh không kiêm chế được mà bật khóc, cả người cô ta đều bị trói rất chặt, chỉ có thể tức giận mà uốn éo.

Bộ dạng uốn éo của cô ta lại càng làm cho hai người đàn ông trước mặt cười càng to hơn.
“Cô Nhật Linh suy nghĩ một chút đi, dù sao thì tối nay có lẽ sẽ bắt đầu vòng trừng phạt thứ hai rồi.

Buổi tối hôm nay anh em chúng tôi sẽ không dễ nói chuyện như thế nữa đâu”
Người đàn ông kia nói xong thì hừ lạnh một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tầng ngầm trở nên yên lặng, Trân Nhật Linh siết chặt nắm đấm, cô ta dựa vào ghế.


Những vết thương bị roi đánh trên người cô ta vẫn còn rất rõ, tối nay sẽ lại càng thêm sâu.
Nước mắt của Trần Nhật Linh cứ thế mà rơi xuống từng giọt, cô ta càng khóc thì lại càng hận đám người Giang Anh Tuấn.

Khát vọng muốn thoát khỏi đây của cô ta dần dân vượt lên mọi cái khác.

Cô ta hận không thể ra ngoài ngay bây giờ rồi để cho những người kia chôn chung với mình.
Hai người kia đi ra khỏi tâng ngầm rồi đi vê phía phòng đọc sách trên lầu.
“Ông chủ, mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi.

Những lời cần nói đều đã nói cho cô chủ nghe”
Hai người cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân, không dám đối mặt với Trân Tuấn Tú đang ngồi sau bàn đọc sách kia.
Một người có thể ra tay với con gái mình nuôi dạy hơn hai mươi mấy năm trời một cách tàn nhẫn như thế thì đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hai người họ.
“Được rồi, hai giờ đêm nay tôi đi cứu người, phải đảm bảo rằng nó đã ngất đi”
Trần Tuấn Tú gật gật đầu rồi nhìn hai người đàn ông trước mặt.

Nhà họ Nhan, nhà họ Giang, sớm muộn gì thì ông ta cũng sẽ để cho bọn họ trả giá đắt.
Giang Anh Tuấn trở về nhà cũ nhà họ Giang với sắc mặt u ám, anh ngồi trong sảnh lớn còn Lâm Tiến Quân đứng bên cạnh không dám nói câu nào.
“Tìm thấy Trân Nhật Linh chưa?”
Giang Anh Tuấn càng nghĩ càng tức giận, anh nhíu mày rồi nói với vẻ hung tơn.
“Tạm thời còn chưa tra được gì, nhưng hẳn là không rời khỏi biệt thự nhà họ Trần.

Người của chúng ta đã điều tra rất lâu ở xung quanh biệt thự nhưng vẫn không hề có tin tức nào.
Ông cáo già Trần Tuấn Tú này đã giấu người đi rồi.”
Lâm Tiến Quân luôn giữ quy tắc nhưng bây giờ anh ta lại thốt ra hai chữ cáo già thì cũng thấy được đã tức tới mức không thể kiềm chế.
Chưa từng rời khỏi biệt thự nhà họ Trần…
Giang Anh Tuấn nhíu mày rồi đột nhiên anh nghĩ ra được cái gì: “Tra xem biệt thự nhà họ Trần có từng sửa chữa trong mấy năm gần đây không.

Có sửa chữa trang trí hay gì khác không.

Có tin tức thì báo ngay cho tôi”
“Vâng thưa Chủ tịch.

Anh còn mệnh lệnh gì khác không?”
Không biết là Chủ tịch đang nghĩ tới chuyện gì, Lâm Tiến Quân rất thắc mắc nhưng cũng không cất tiếng hỏi mà dứt khoát đứng sang một bên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.