Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 250: Chương 250




“Con cho rằng thân phận của con còn có thể che giấu được ư? Sợ là NhanKiến Định và Giang Anh Tuấn đã biết từ lâu rồi, chẳng qua là bọn hộ đang chờ con lòi đuôi mà thôi.

Tối mai là được rồi, lần này bố thê sẽ khiến cho NhanKiến Định có đến mà không có về, mất hết danh dự!”
Trần Tuấn Tú chắp tay sau lưng rồi hít sâu một hơi, giọng nói ông ta có chút run rẩy vì hưng phấn.

Ông ta đã tìm Vũ Tuyết Phương nhiều ngày như thế mà chưa thấy, ông ta đã không chờ được nữa rồi.
“Có chuyện gì cần con đi làm không bố?”
Trần Hiền cúi đầu rồi đứng sau lưng Trần Tuấn Tú.

Từ sau khi Trân Nhật Linh đi ra nước ngoài thì anh ta đã có thể ra vào một cách quang minh chính đại biệt thự nhà họ Trần và tập đoàn Phước Sơn, còn kém chuyện công khai thân phận mà thôi.

Trân Hiền nghĩ tới đây thì cũng không xoắn xuýt nữa mà im lặng chờ đợi ngày mai.
Mùa hè đang dần dần trôi qua, trời tối càng ngày càng sớm.

Những ngày này thậm chí đã có người mặc thêm áo khoác, gió đêm thổi vào người cũng mang theo khí lạnh.


Lúc NhanKiến Định về thì trời đã hoàn toàn tối.
Anh ấy nghĩ tới việc ngày mai phải đi tới nhà họ Trần thì tâm trạng có chút không tốt.

Đại khái là do vốn cũng không thích nên sau khi dặn dò Chu Thanh quan tâm chuyện nhà họ Trần thì anh ấy cũng không có để ý quá nhiều nữa.
“Cậu ơi, hôm nay cậu lại về muộn như thế rồi.”
NhanHướng Minh đứng dậy đi tới mấy bước để chào đón NhanKiến Định.
Nhan Nhã Quỳnh thì nằm trên ghế dựa ở dưới mái hiên, trên mặt còn cười tủm tỉm, xem ra tâm trạng rất không tệ.
“Tối mai không cần chờ cậu, cậu phải đi tới nhà họ Trần dự tiệc.”
NhanKiến Định cầm lấy tay Hướng Minh rồi đi vào trong, không hề để ý tới Nhan Nhã Quỳnh mà vừa đi vừa nói với Hướng Minh.
“Tiệc của nhà họ Trần có thể đi ư?”
Nhan Nhã Quỳnh trèo từ trên ghế xuống rồi đi tới bên cạnh NhanKiến Định, cô nhíu mày lại.
“Dưới ánh mắt của tất cả mọi người thì Trần Tuấn Tú còn có thể nuốt chứng anh được chắc?”
NhanKiến Định đưa tay búng trán cô một cái rồi quay người ôm Hướng Minh đi vào biệt thự.
Anh ấy hoàn toàn không muốn để ý tới Nhan Nhã Quỳnh đang đứng đằng sau phàn nàn.
Mặc dù trong lòng anh ấy có chút dự cảm không tốt nhưng lần này anh ấy nhất định phải đi.

Có một số việc NhanKiến Định đã che giấu trong lòng rất lâu rồi, anh ấy mà không làm rõ thì không chỉ có lỗi với mình mà còn có lỗi với bố mẹ.

Có một số mối thù, nên trả thì vẫn phải trả, nên đối phó thì vẫn phải đối phó.
“Có thể đưa em đi với được không? Nếu như gặp nguy hiểm thì em còn có thể phụ một tay.

Nhan Nhã Quỳnh chạy theo, đôi mắt to tròn của cô ngậm nước rồi nháy mắt với NhanKiến Định.
“Lần này có nói cái gì anh cũng sẽ không dẫn em đi đâu.

Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai để em và tài xế tới đón anh”
Bàn tay NhanKiến Định đẩy đầu cô ra rồi lại chọc vào trán cô một cái.

Anh ấy chỉ có mỗi cô em gái này, bị mình chiều thành thế này thì nên làm gì mới tốt đây.
Đầu NhanKiến Định đau muốn nổ tung, anh ấy trực tiếp đi lên lâu.

Ngày mai còn có chuyện sẽ xảy ra, anh phải chuẩn bị một chút.
Nhan Nhã Quỳnh không cam lòng nhưng cô biết tính cách của anh trai mình, nên chỉ đành ôm Hướng Minh đi về phòng.

Đoạn thời gian này cô rảnh rỗi tới mức phát mốc rồi.

Chờ sau khi bữa tiệc này kết thúc thì cô chắc chắn phải đi làm, không thể ở trong nhà nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.