Không ngờ anh ta lại dám lộ liễu trèo tường đi vào như vậy, thật sự tưởng rằng trong nhà họ Trần không có người hay sao? NhanKiến Định suýt chút nữa bị sự ngu ngốc đến tận cùng của anh ta làm cho tức chết.
Anh ấy dẫn theo một đám người nhanh chóng theo sát Lê Quốc Nam †rèo tường đi vào.
Đẳng sau bức tường chính là vườn hoa.
Rõ ràng ban nãy còn nhìn thấy bóng người nhưng giờ đây đã không còn thấy Lê Quốc Nam đâu nữa.
Cấu trúc bên trong của tòa biệt thự đã bị Trần Tuấn Tú cải tạo cực kỳ phức tạp.
Với đầu óc của Lê Quốc Nam, chỉ sợ đi vào sẽ nhanh chóng bị lạc được.
NhanKiến Định sai hai người đứng ở bên ngoài canh chừng, hai người khác trông chừng ở đây.
Anh ấy còn cố ý giữ lại hai người trốn trong bóng tối theo dõi tất cả, chỉ cần có chuyện không ổn sẽ lập tức báo tin cho Giang Anh Tuấn.
Lúc này, anh ấy mới yên tâm dẫn theo mấy người còn lại đi vào bên trong tòa biệt thự.
Cho dù cấu trúc trong đây rất phức tạp, bầu trời lại tối đen không thể nhìn rõ ràng nhưng may thay NhanKiến Định đã từng tới đây một lần trước đó.
Anh ấy cẩn trọng dẫn người đi vào sâu bên trong, thậm chí còn đã đến trước cửa căn phòng lúc trước Trân Tuấn Tú từng đi vào.
Thế nhưng anh ấy vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Lê Quốc Nam đâu.
“Thưa chủ tịch, chúng tôi vẫn không tìm thấy cậu chủ Lê.
Đã kiểm tra hết một lượt toàn bộ tâng một rồi, chỉ còn lại phía sau nữa thôi!”
Bọn họ đã đi tới tận cùng của chỗ này, không hề có cửa sổ.
Nếu không phải cả đám người đông như vậy thỉnh thoảng sẽ tạo ra một vài tiếng động gì thì kể cả có người đang đứng trước mặt bọn họ cũng chưa chắc có thể phát hiện ra được.
“Đi tới chỗ khác tìm đi”
Đây đã là nơi sâu nhất rồi.
Với quãng đường đi phức tạp vừa nãy, chưa chắc Lê Quốc Nam đã có thể tìm tới được chỗ này.
Anh ấy nhất định phải mở rộng phạm vi tìm kiếm mới được.
Hai hàng lông mày của NhanKiến Định nhăn tít lại.
Anh ấy vẫn luôn cảm thấy dường như chuyện này không thích hợp cho lắm.
Kể cả Trần Tuấn Tú và Trần Hiền đều không có mặt ở đây nhưng một nhà họ Trần lớn như vậy không thể nào không có người giúp việc.
Bọn họ đã đi vào trong được một thời gian rồi, thế nhưng không có ai phát hiện ra bọn họ.
Biệt thự nhà họ Trần lớn đến mấy cũng chỉ như vậy mà thôi, rốt cuộc những người giúp việc kia đang ở chỗ nào?
“Mau chóng tăng tốc, chia ra hành động.
Nửa tiếng sau tập hợp ở phòng khách”
Sau một tiếng đồng hồ nữa, nếu như vẫn không thể tìm được Lê Quốc Nam thì bọn họ cũng chỉ có thể ra ngoài tìm người tới giúp mà thôi.
Lão già Trân Tuấn Tú này rất quái dị, tự biến nhà mình thành một nơi âm u đáng sợ như vậy.
“Vâng, thưa chủ tịch”
NhanKiến Định mang vào đây bốn người tất cả, nửa tiếng đủ đế bọn họ tìm khắp mọi ngóc ngách trong tòa biệt thự này.
Tâng một chính là nơi đáng nghỉ nhất.
Nơi này phức tạp giống như trong mê cung.
NhanKiến Định sờ vào bức tường bên cạnh rồi bật điện thoại lên mượn ánh sáng từ màn hình để quan sát.
Anh ấy dựa vào trong trí nhớ hơn người của mình tìm kiếm từng ngã rã.
Cứ tìm kiếm từng chút một suốt nửa tiếng đồng hồ, anh ấy mới có thể kiểm tra hết một lượt từng ngóc ngách.
Thế nhưng vẫn không tìm thấy người đâu cả.