Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 910: C910: Chương 910



Hình như anh ta cũng phát hiện có gì đó không đúng, gật đầu, đi chậm lại.

Hai người dần dần lui xuống cuối đoàn, đợi toàn bị vệ sĩ lên tầng, hai người mời đồng thời dừng bước.

“Có nội ứng, bên trên chắc không phải là Hướng Minh. Tôi rất tò mò, sao Giang Húc Đông lại phát hiện ra định vị?”

Không cần phải đi lên trên xem nữa, sắc mặt Giang Anh Tuấn âm trầm nhìn lên tòa nhà, nghiến răng hừ lạnh một tiếng.

“Không chắc, trừ khi tìm được người của anh ta ở đâu.Nhóm người mà cậu mang đến đây phải kiểm tra kỹ, rốt cuộc là ai dám làm chuyện này. Chuyện của công ty đã ổn định rồi, từ sau khi Hướng Minh xảy ra chuyện, người diễu hành đã hoàn toàn rời đi.”

Kế hoạch tỉ mỉ, từng chút một hạ thấp phòng bị của bọn họ, sau đó đột phá.

Lúc trước bọn họ thật sự đã đánh giá thấp Giang Húc Đông này rồi, quả nhiên là người do gia tộc lớn bồi dưỡng, không dễ giải quyết mà.


Hôm nay NhanKiến Định bận cả một ngày, từ sáng sớm cho đến tối không ngừng như một con quay, lúc này vô cùng đau đầu, nhíu mày không lên trên nữa, sau khi hít sâu một hơi, mới ngẩng đầu lên, chỉnh sửa lại quần áo.

“Quỳnh thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?”

Dù sao mang thai cũng là một chuyện tốt, buổi trưa cô ngất đi một lần, NhanKiến Định có chút không yên tâm, dựa vào tường, cúi đầu hỏi.

“Bác sĩ nói cảm xúc quá kích động, thai nhi còn quá nhỏ. Cái thai này không được tốt lắm, cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận. Có điều sau ba tháng có thể sẽ tốt hơn một chút, sẽ không giống như bây giờ nữa.” . đam mỹ hài

Mới mang thai hơn một tháng, cô lại là một người có tính cách mơ hồ, tối qua bọn họ còn làm cả một đêm, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đã là tốt lắm rồi. Giang Anh Tuấn cảm thấy khá may mắn.

“Không sao thì tốt, tĩnh dưỡng cho tốt.”


NhanKiến Định vỗ vai Giang Anh Tuấn, hiếm khi nở nụ cười, giống như an ủi.

Quả nhiên, hai người còn chưa nói chuyện bao lâu, thì toàn bộ những vệ sĩ đi lên đã xuống, không có người nào cả, bên trên chỉ có một ngọn lửa nhỏ và một vòng chân, vòng chân đặt bên cạnh ngọn lửa, nếu lên muộn một chút, có thể sẽ bị thiêu rụi.

“Về trước đã.”

Sau khi nhận lấy chiếc vòng chân nhỏ đó, Giang Anh Tuấn rất đau đầu, trong lòng lại dâng lên cảm xúc bất an.

Phía bên này chạy khắp nơi tìm người, ngược lại hướng NhanKiến Định tìm người, Giang Húc Đông lôi NhanHướng Minh, để cậu bé tận mắt nhìn thấy Giang Anh Tuấn dẫn người đi vào, sau đó lại đưa người rời đi.

Cậu bé bị ấn xuống mặt đất, trên tay có in dấu đá cứng, xẹt qua ngón tay lốm đốm màu đỏ, bộ quần áo trên người không vừa người, hai tay hai chân đều bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín.

Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hy vọng bị tan vỡ từng chút một, nước mắt trào ra.

“Nhìn thấy chưa? Bố mày không tìm thấy mày đâu. NhanHướng Minh à, hình như tao nghe nói mẹ mày lại mang thai rồi, mày nói xem nếu như không tìm thấy mày, có phải bố mẹ mày sẽ không cần mày nữa không,? Dù sao cũng còn một đứa con nữa. Một đứa trẻ thường xảy ra tai nạn như mày, không được người khác thích chút nào cả, sao bọn họ có thể phí sức đi tìm mày chứ? Mày vẫn nên sớm chết tâm đi.”

Đợi sau khi mọi người bên dưới đi hết, Giang Húc Đông mới túm tóc kéo cậu bé qua, ánh trăng bên ngoài phản chiếu trên tuyết, xung quanh cũng coi như sáng sủa, cho dù hai người có ngồi ở xa, cũng có thể nhìn thấy rõ đối phương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.