Nhân Tình 2

Chương 16: Chương 16




Dứt lời, Nhã Ân rút chân ra khỏi chậu nước đặt vào tấm thảm bên cạnh cho khô rồi đứng dậy bước vào phòng tắm.

Cô vừa đi được vài bước, anh đột ngột lên tiếng:
Vợ ơi! Cho anh tắm ch ung với.
Nhã Ân giật mình quay đầu lại nhìn anh với vẻ ngơ ngác.

Cô hỏi lại:
Anh vừa nói cái gì?
Anh muốn tắm ch ung với vợ!
Tình huống này khiến cô không thể lường trước, bất ngờ đến nỗi không nói lên lời.

Nhã Ân gượng cười cố giữ sự bình tĩnh:
Anh sao vậy? Hôm nay bỗng nhiên lại đòi tắm ch ung.

Mọi người anh vẫn tự tắm cơ mà.
Nhưng hôm nay anh muốn tắm ch ung với vợ.
Chuyện này không được đâu.
Tại sao lại không? Vợ không thích sao?
Nhã Ân ậm ừ không đáp.

Cô nên giải thích thế nào cho anh hiểu đây.

Đột nhiên anh nói muốn tắm ch ung khiến cô không kịp phản ứng, chẳng biết sao hôm nay anh lạ vậy.
Thấy cô im lặng, anh nhanh nhảu nói:

Vợ không nói là đồng ý rồi nha.
Nhưng mà...khoan, từ từ đã...
Anh cứ thế kéo tay cô đi về phía nhà tắm, vừa đi vừa hí hửng nói:
Khi nãy anh dùng gần hết nước nóng rồi.

Bây giờ vợ tắm một mình, tí nữa không có nước cho anh tắm đâu.

Chúng ta nên học cách tiết kiệm bởi tiết kiệm là quốc sách mà.
Tắm ch ung? Chuyện này có nghĩa cô cung không dám nghĩ tới vậy mà hôm nay nó lại xẩy.

Nhã Ân không biết nên làm thế nào thì đã bị lôi vào trong nhà tắm.

Vợ cởϊ áσ cho anh!
Vương Đình Phong đứng trước mặt cô nghiêng đầu, ngây ngô nói.

Nhã Ân có chút hoảng gượng gạo đáp:
Anh...anh tự cới áo đi, em đi chuẩn bị nước tắm.
Nói rồi, cô vội vàng tiến đến phía bồn tắm xả nước coi như chưa từng nghe thấy lời anh vừa nói.

Những lúc thế này, cô tự hỏi không biết anh có ngốc thật hay không nữa.
Vương Đình Phong bĩu môi hậm hực tự làm mọi chuyện, chẳng hiểu sao vợ lại không giúp anh.

Anh thấy trên tivi, vợ hay thay áo cho chồng thế mà cô lại không làm chuyện này với anh.

Nghĩ lại, có chút tủi thân.

Thực ra, anh ngốc thật, phải nói là rất ngốc nhưng anh học rất giỏi đấy nhé.

Bố anh đã từng nói với anh như vậy mà.

Những gì được dạy, được chỉ những cách làm vợ vui anh đều học theo.

Ngay cả chuyện tắm ch ung cũng là bác quản gia mách bảo.

Bác bảo vợ chồng không những tắm ch ung mà còn ngủ chung rồi sau này còn có con chung nữa.

Bởi thế, anh mới muốn cùng cô tắm.
Chuẩn bị xong nước, đưa tay vào ướm thử cảm nhận độ ấm vừa phải.

Nhã Ân đứng dậy, xoay người lại định nói với anh thì đập vào mắt cô là thân hình cường tráng của một người đàn ông trong tình trạng loã thể.

Cô vội vàng che mắt mình rồi quay ra sau, ngượng ngùng hỏi:
Sao...sao anh lại không mặc đồ!
Vợ hỏi kỳ ghê! Tắm thì phải cởϊ đồ ra chứ, ai đi tắm lại mặc quần áo bao giờ.
Nhưng mà...cũng không nên như vậy chứ!
Anh không hiểu chuyện cô muốn nói đến là gì chỉ đứng ngây người một lúc rồi bước vào bồn tắm.

Khi nãy nước trong bồn nhiều, sau khi anh bước vào thì vơi đi một chút.

Nước ấm trong bồn chảy xuống nền đá hoa mang theo hơi nước bốc lên, chiếc gương cũng bị làn hơi che phủ.

Căn phòng bốc chỗ đầy sương khỏi khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo hơn.
Thấy cô vẫn đứng che mắt kín mít, anh lên tiếng:
Vợ vào tắm đi không thôi tí nữa nước hết nóng đấy.
Lỡ bước vào đây rồi không lẽ cô phải bước ra.

Nhã Ân tự trấn an bản thân mình, hít một hơi thật sâu lấy tinh thần rồi hạ tay xuống, mở mắt ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.