Nhân Tình 2

Chương 19: Chương 19




Cô càng cương quyết cự tuyệt càng làm hắn thêm hứng thú.

Trước sự phòng ngự của cô, hắn không tiến tới chỉ đứng im một chỗ.

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên nhưng vẫn đủ khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Tôi sẽ không làm phiền chị, chỉ cần chị trả lời tôi một câu hỏi!"
"Nếu tôi nói không..."
"Thì chuyện này sẽ tiếp tục diễn ra."
Nhã Ân mất vài giây im lặng để suy nghĩ.

Dù sao cũng chỉ là một câu hỏi, chuyện này càng kéo dài chẳng hay ho.

Cô gật đầu đồng ý:
"Nói đi!"
Vương Đình Viễn như thể chỉ chờ câu nói lời phát ra từ cô.

Hắn đắc chí mỉm cười, từ tốn hỏi:
"Chị không yêu anh tôi đúng không?"
Cô sững người bởi câu hỏi có chút bất ngờ.

Trong đầu dần xuất hiện suy nghĩ về cuộc hôn nhân của hai người.

Vốn dĩ chỉ là câu hỏi đúng sai nhưng với cô lại là cả một vấn đề.

Để rồi mãi đến khi thực sự chắc chắn với câu trả lời mình có, cô mới mở lời:
"Đúng! Tôi không yêu anh ta.


Chẳng ai dại khờ mà đi yêu một tên ngốc!"
Vương Đình Viễn khẽ gật đầu, hài lòng với điều mình nghe thấy.

Có lẽ những gì hắn cần chỉ có câu nói này.

Rồi chưa được bao lâu, Nhã Ân lại tiếp tục nói:
"Nhưng đó chỉ là suy nghĩ ban đầu, sống chung với Vương Đình Phong tôi nhận ra dù anh ấy có ngốc cũng luôn đối xử tốt với tôi.

Không giống như cậu, một kẻ cặn bã luôn muốn hại anh tria mình."
"Chị biết tôi hại anh ta? Hay có bằng chứng chứng minh?"
Nhã Ân tuyệt nhiên không nói một lời.

Cô biết Vương Đình Viễn có ý định xấu với Vương Đình Phong bởi bản chất hắn cũng chẳng tốt lành gì nhưng nói đến bằng chứng thì không có.

Nhìn vẻ mặt tự đắc kia cô chỉ hận không thể đánh hắn.

Nhận được thứ mình muốn, Vương Đình Viễn quay lưng rời đi để Nhã Ân ở lại một mình.

Nhìn theo bóng hắn khuất dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đúng là một tên điên không có lòng tự trọng.

Trả lời cũng đã xong, Nhã Ân quay người cầm khay đựng thức ăn rồi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Vương Đình Viễn.

Đứng ở khoảng cách gần, hít chung một bầu không khí với hắn khiến cô khó chịu.
Bước vội lên lầu, đứng trước phòng, Nhã Ân hít một hơi lấy bình tĩnh rồi đẩy cửa vào trong.


Cô niềm nở vui vẻ nói:
"Đình Phong! Em mang đồ ăn lên rồi này."
"Đình Phong?"
Thấy anh nằm trên giường chùm chăn kín mít, gọi thì không thấy đáp lại.

Nhã Ân nheo mắt đầy nghi ngờ, đặt khay thức ăn xuống bàn rồi đi lại về phía anh.

Cô đưa tay lay nhẹ người anh, hỏi:
"Đình Phong! Anh mệt ở đau hả? Sao bỗng nhiên lại chui vào chăn nằm thế này? Anh mau dậy đi, hôm nay toàn món anh thích thôi đấy."
"Anh không muốn ăn!"
"Sao vậy? Anh có ổn không? Có cần em..."
"Anh đã nói không muốn ăn rồi.

Sao vợ nói nhiều thế?"
Nhã Ân sững sờ trước câu nói của Vương Đình Phong.

Lần đầu tiên cô thấy anh lớn tiếng với mình.

Trong lòng có chút khó chịu nhưng dịu dàng nói:
"Nếu anh không muốn ăn, em cũng không ép buộc.

Em để đồ ăn ở đây bao giờ đói thì ăn, nhé?"
Đáp lại cô là khoảng không tĩnh lặng, không một phản ứng hay lời nói.

Nhã Ân dần suy nghĩ về những hành động anh đang làm nhưng cũng không quá để tâm bởi cô nghĩ do anh mệt.
Ngồi kế bên anh thật lâu, cô mới đứng dậy rời đi.

Đôi chân vừa bước được vài bước nhỏ, giọng nói của anh vang lên khiến cô dừng lại:
"Đồ nói dối!"
Căn phòng tĩnh lặng, giọng anh không quá lớn nhưng đủ để cô nghe rõ từng chữ.

Nhã Ân theo phản xạ lập tức quay người lại tiến gần đến phía anh, hỏi:
"Đình Phong! Anh vừa nói gì vậy?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.