Nhân Tình 2

Chương 27: Chương 27




Nhã Ân khẽ gật đầu ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Hai người là bạn thân từ hồi còn mẫu giáo, đến tận bây giờ tình cảm vẫn không hề thay đổi.

Chỉ là sau khi kết hôn, cô không có nhiều thời gian cho bạn mình.

Vẫn giống như mọi khi, hai người đều hẹn nhau ở chỗ quen.

Người nào đến trước thì gọi nước cho người kia.

Nhìn cốc nước cam trước mặt, Nhã Ân khẽ mỉm cười rồi hỏi:
Gọi tớ ra đây có chuyện gì không?
Khả Vy thái độ không vui, cọc cằn đáp:
Bạn bè lâu ngày không gặp, hẹn nhau ra ngoài nói chuyện cũng không được.
Tất nhiên là được.
Thế còn hỏi làm gì.
Khả Vy vẫn thế, luôn khó chịu với cô nhưng thực ra trong lòng luôn muốn điều tốt đến với cô.

Nhã Ân uống một ngụm nước cam, mỉm cười:
Vẫn còn giận chuyện tớ kết hôn à?
Bị Nhã Ân nắm thóp, Khả Vy chột dạ vội quay mặt sang hướng khác trốn tránh ánh mắt của cô.
Thái độ này, vậy là cô đoán không sai mà.

Khả Vy vẫn giận chuyện cô kết hôn với Vương Đình Phong.


Thực ra, đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽ có những thứ cần phải thay đổi.

Tình bạn của hai người đẹp thật nhưng suy cho cùng họ đều là hai người khác nhau, có những quyết định khác nhau trong cuộc sống.
Ngày cô bước lên lễ đường cùng Vương Đình Phong, Khả Vy đã khóc rất nhiều.

Khóc không phải vì hận cô bỏ Khả Vy lại một mình mà khóc vì sự ngu ngốc của cô.
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm lấy hai người khiến cho cảm xúc chẳng mấy chốc mà trùng xuống.

Nhã Ân không còn thấy sự vui vẻ, hoạt bát mỗi khi Khả Vygặp mình nữa rồi.

Trong lòng cô có chút buồn nhưng vẫn vui cười:
Hẹn ra đây rồi ngồi nhìn nhau thế này hả?
Câu nói bông đùa chẳng thể làm cho sự căng thẳng vơi bớt đi.

Khả Vy nhìn cô, ánh mắt nhuốm màu buồn bã nhưng giọng điệu lại vô cùng cương quyết:
Ly hôn đi.

Đừng sống với một tên ngốc nữa.

Tớ không muốn mày khổ sở.

Vậy...cậu thấy tớ khổ sở khi nào?
Câu hỏi chí mạng của Nhã Ân làm Khả Vy câm nín.

Sau một khoảng thời gian không gặp, Nhã Ân không thay đổi nhiều, không béo lên cũng chẳng gầy đi.


Mọi thứ vẫn thế và trông cô như đang có một cuộc sống bình yên.
Khả Vy lại một mực phủ nhận điều đó.

Cô đập tay xuống bàn, nói:
Sống với một tên ngốc không khổ thể xác cũng khổ tinh thần.

Chẳng hiểu sao lúc đó cậu lại chấp nhận cưới một tên ngốc làm chồng.

Cậu xinh đẹp, giỏi giang thiếu gì người theo đuổi mà phải lấy cái tên...!đại ngốc đó.

Nghe lời tớ, ly hôn đi.

Mình còn trẻ mà, còn nhiều cơ hội.
Nhã Ân bật cười, đây mới chính là dáng vẻ thường ngày của Khả Vy, một bà cụ non thực thụ.

Cô cười nhạt lắc đầu mấy cái:
Sao tớ lại phải từ bỏ một người chồng tốt để lấy một người khác chứ.
Chồng tốt? Tốt ở chỗ nào? Tớ thấy hắn ta ngốc thì đúng hơn.
Thì Đình Phong là một người ngốc nhưng mà tớ yêu anh ấy và anh ấy cũng yêu tớ.
Khả Vu chẹp miệng một cái phủ nhận những gì Nhã Ân vừa nói.
Yêu gì chứ? Ban đầu cậu đến với Vương Đình Phong đâu phải vì yêu.
Đúng, ban đầu tớ lấy Vương Đình Phong vì lợi ích cá nhân nhưng không có nghĩa sau này sẽ không có tình cảm.

Chẳng phải trước kia ông bà chúng ta vẫn vậy sao? Cưới nhau đâu có tình yêu rồi cuối cùng vẫn ở cùng nhau tới già đấy thôi.
Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau.

Thời xưa làm sao giống thời nay được.
Nhã Ân mỉm cười, nụ cười ấy càng đẹp hơn dưới nắng sớm.

Cô nhẹ nhàng đáp lại:
Anh ấy ngốc nhưng rất thương tớ, đối với tớ vậy mà đủ.

Tớ không cần một người hoàn hảo làm chồng! Những gì xảy ra trong quá khứ đã khiến tớ mất đi rất nhiều thứ vì thế tớ chỉ cần một người, mà ở bên cạnh người đó, tớ cảm thấy bình yên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.