Nhân Tình 2

Chương 57: Chương 57




Vương phu nhân không trả lời ngay mà nhâm nhi ly rượu trên tay.

Sau cùng thì hít một hơi thật sâu nói:
Cô cũng biết rồi đấy chồng tôi bây giờ vẫn còn hôn mê trên giường bệnh không biết khi nào tỉnh dậy.

Đình Phong đã không làm việc trong công ty gần hai năm nay ai vì thế người sẽ thay chồng tôi nên làm chủ tịch là Đình Viễn
Đáp lại câu nói đầy khí thế của bà ta là sự khinh thường từ cô.

Nhã Ân khẽ nở một nụ cười đầy châm chọc:
Đúng là hiện tại ba không thể làm việc, vị trí chủ tịch đang trống.

Nhưng dựa vào đâu Đình Viễn có thể lên thay? Cậu ta là giám đốc của công ty.
Vậy cô nghĩ cô được quyền?
Ý con không phải như vậy? Con muốn...
Nhã Ân còn chưa nói dứt câu bà ta đã giơ tay ra hiệu dừng lại.

Vương phu nhân nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ, ngữ điệu dần mất bình tĩnh:
Cô không cần phải nói thêm gì nữa.

Chuyện Đình Viễn lên làm chủ tịch trong thời gian chồng tôi nằm viện đã được các cổ đông thông qua.
Vậy là người đã đã tổ chức họp cổ đông mà không có mặt của con sao?
Phải!
Nhưng con vẫn là phó giám đốc, mọi người phải thông báo cho con chứ.
Bà ta đập mạnh tay xuống bàn, gằn giọng:

Cô chỉ là một đứa con dâu, kẻ không cùng huyết thống với Vương gia.

Việc đưa cô lên vị trí phó giám đốc của chồng tôi ban đầu đã không được các cổ đông đồng ý.

Đừng nói nhiều về vấn đề này nữa cô chính thức bị sa thải.

Từ ngày mai không cần phải đến công ty làm việc.
Nhưng thưa mẹ...!
Cút cho khuất mắt tôi!
Bà ta lớn tiếng quát.

Sự phẫn nộ được thể hiện rõ trên gương mặt bà ta.

Nhã Ân hiểu lúc này dù cô có nói gì cũng không thể thay đổi tình hình nên đành chọn cách im lặng.

Bấy lâu nay cô cứ nghĩ bản thân làm việc hết sức mình thay cho phần của Vương Đình Phong, làm mọi việc để công ty có thể phát triển thì mọi người sẽ công nhận công sức của cô.

Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, họ luôn cho rằng cô là người ngoài bước vào công ty với mục đích chiếm đoạt mọi thứ.

Mặc dù không có sự đồng ý của ông Vương nhưng quyết định của các cổ đông rất có trọng lượng.

Cô không thể làm gì khác.
Nhã Ân nắm chặt tay lại, cô cúi đầu chào bà ta rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Rời khỏi công ty, cô ngoảnh mặt mặt nhìn lại nơi mình đã gắn bó gần một năm một lần nữa rồi mới lái xe trở về.


Suốt quãng đường dài, đầu óc cô liên tục xuất hiện những suy nghĩ ᴍôпɡ lung.

Cô tự hỏi tại sao những chuyện tồi tệ lại xảy đến với cô cùng một lúc.

Ba chồng gặp tai nạn, chồng thì không nhớ mình là ai ngay cả công việc cũng mất.

Tất cả mọi thứ đều đổ dồn lên đôi vai bé nhỏ của cô.

Áp lực, đau đớn và mệt mỏi.
...
Trở về ngôi biệt thự, Nhã Ân thẫn thờ ngắm nhìn nó thật lâu.

Giờ đây, khi cô bước chân vào nhà không còn với thân phận là con dâu trưởng Vương gia mà là một người giúp việc, là cháu gái của bác Lâm.

Dẫu biết rằng những ngày tháng sau này sẽ cực khổ nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng chờ ngày anh nhận ra cô.
Hít một hơi thật sâu lấy tinh thần, Nhã Ân bước vào nhà.

Bầu không khí ảm đạm vắng lặng bao trùm lấy cô.

Nhã Ân theo thói quen vô thức bước lên cầu thang.

Chợt, giọng nói của một người đàn ông vang lên:
Cô chủ về rồi!
Nhã Ân giật mình quay đầu lại thì thấy bác Lâm đã đứng sau lưng cô từ bao giờ.

Vẫn là bóng dáng ấy, vẫn là nụ cười hiền hậu ấy nhìn cô.

Không hiểu sao gặp được bác lòng cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Có lẽ là trong căn nhà này vẫn còn có bác là người có thể tâm sự cùng cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.