Hồ Bang vẫn còn tại chỗ, hắn từ từ tiến tới vương tọa, vuốt nhẹ lên thành ghế, những ký ức về phụ thân hắn tràn về.
Hình ảnh về một vị vương uy nghi chính trực, thương dân như con, vẫn còn vương vấn đâu đây.
Hồ Bang ngồi lên vương tọa, khí chất thần tử trước đó hoàn toàn bị quét sạch, thay vào đó là sự uy nghi bá đạo của một vị quốc vương. Hắn lúc này mới thực sự giống một vị quốc vương, khác xa so với sự lười biếng chán chường của Bạch Dã.
Đám quần thần đồng loạt hành lễ, nhưng mà không có phát ra âm thanh.
Bọn hắn bắt đầu tiến hành nghị triều, báo cáo công việc. Đây mới thực sự là nghị triều.
Hoa Giao bơi ra khỏi hàng:
“Đại vương, chuyện xây Cung A Phòng thật sự không phù hợp với tình hình hải quốc lúc này. Cần bắt hắn dừng lại.”
Hồ Bang gật đầu:
“Đúng là không phù hợp. Nhưng hắn có vẻ rất quyết tâm, bổn vương đã từng khuyên qua nhưng hắn không nghe.”
Hoa Giao lo lắng:
“Vậy phải làm sao? phía bắc chúng ta còn đang chống giặc, phía tây đang có thiên tai. Không thể xây cung điện lúc này.”
“Yên tâm, bổn vương đã có cách khiến hắn dừng lại.” Hồ Bang nói với giọng chắc chắn.
Hoa Giao và đám quần thần đều đồng loạt cúi đầu, nói:
“Đại vương thánh minh!”
…
Đã một tháng kể từ khi bắt đầu khởi xây Cung A Phòng, tiến độ vẫn đang diễn ra một cách chậm chạp, đây là do Hồ Bang cố ý làm chậm.
Khi nào Bạch Dã đi quan sát thì bọn chúng mới làm ra vẻ khẩn trương, còn bình thường: việc gì có thể đi thì không chạy, có thể đứng thì không đi, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi, có thể nghỉ thì không làm.
Bạch Dã có hỏi qua thì Hồ Bang lấy đầy lý do ra để trì hoãn.
Bạch Dã vô cùng tức giận ra lệnh nhất định phải xây xong Cung A Phòng trong vòng năm năm, nếu chậm trễ sẽ chém đầu cả nhà hắn.
Hồ Bang lúc này mới miễn cưỡng gật đầu.
Tiến độ công trình có nhanh lên, nhưng vẫn không toàn lực, Hồ Bang có ý khống chế tìm cách buộc Bạch Dã phải ngừng lại công trình.
…
Bạch Dã đang trái ôm phải ấp mấy vị mỹ nữ ăn uống chơi bời say sưa thì đột nhiên có tên lính vào báo:
“Đại vương, bên ngoài có quan Đại Phụ, Ngự Giám dẫn theo mười bảy vị quan khác đến cầu kiến.”
Bạch Dã phất phất tay xua đuổi:
“Có gì mà cầu kiến chứ? Không phải bổn vương đã nói có chuyện gì thì tìm Hồ Bang giải quyết sao?”
“Đại vương, bọn họ nói có chuyện vô cùng quan trọng, phải trực tiếp nói với đại vương.” Tên lính lại nói.
“Bọn chúng thì có chuyện gì quan trọng chứ! Đuổi đi… đuổi đi…” Bạch Dã tiếp tục xua đuổi.
Vị mỹ nữ bên cạnh nép vào lòng hắn, tay xoa xoa ngực hắn, giọng nói nũng nịu:
“Đại vương à, ngài thử gặp bọn họ chút đi, lỡ như là chuyện quan trọng thật thì sao.”
“Không gặp… không gặp… bọn chúng chỉ là lũ già lắm miệng, gặp bọn chúng chi bằng ôm mỹ nhân còn sướng hơn.” Bạch Dã vừa nói vừa ôm siết mỹ nhân vào lòng.
Vị mỹ nhân này gọi là Tiểu Diễm, nàng ta bị ôm siết thì vẻ mặt có chút đau đớn nhưng vẫn cố gượng cười, nàng bất lực trong việc thuyết phục Bạch Dã liền đưa ánh mắt cầu cứu.
Vị mỹ nhân bên cạnh hiểu ý, nàng ôm lấy cổ Bạch Dã, giọng nói như rót mật vào tai:
“Đại vương, nếu ngài không chịu gặp bọn chúng chỉ sợ bọn chúng mỗi ngày đều đến làm phiền ngài. Chi bằng gặp bọn chúng một lần nghe bọn chúng nói gì, để sau này đỡ bị làm phiền.”
Bạch Dã mắt đảo một vòng, cười ha hả nói:
“Quỳnh Nhi nói có lý. Được! cho bọn chúng vào đây.”
Vừa nói hắn vừa hôn mạnh lên má Quỳnh Nhi một cái.
Một lát sau, đám Đại Phụ, Ngự Giám tiến vào thấy Bạch Dã trái ôm phải ấp, hành vi phóng túng, thái độ dâm đãng khiến bọn chúng có chút khó chịu, nhưng cảm xúc vẫn không lộ ra trên mặt.
Bọn chúng vừa tới vội quỳ sụp xuống:
“Đại vương, xin ngài xem xét lại, vì quốc gia, vì con dân mà dừng xây Cung A Phòng lại.”
Bạch Dã hừ lạnh:
“Đám già các ngươi thật đúng là rảnh rỗi không còn việc gì làm. Bổn vương đã quyết định xây thì phải xây, không ai được bàn ra nữa.”
“Đại vương, xây cung điện sẽ chỉ hại nước hại dân. Hiện nay phía bắc có chiến loạn, phía tây có thiên tai đang cần rất nhiều vật tư hỗ trợ. Không thể dùng quốc khố lãng phí vào việc xây dựng vương cung.” Quan Đại Phụ khuyên ngăn.
Bạch Dã đập bàn cái bốp, tức giận đứng dậy:
“Lãng phí là lãng phí thế nào? Cung A Phòng sau này sẽ trở thành biểu tượng quốc gia, mọi con dân đều hướng về Cung A Phòng. Cung A Phòng sẽ là niềm tự hào của toàn dân.”
“Đại vương, nhất định là không được! Nếu đại vương kiên quyết muốn xây, vậy thì chúng hạ thần xin từ quan. Chúng hạ thần không muốn bị muôn dân sau này chửi rủa.” Quan Ngự Giám lấy thân mình ra khuyên can.
“Chúng hạ thần xin từ quan!” Đám quan phía sau đồng loạt lên tiếng.
Bạch Dã tức giận mà cười:
“Được… được… các ngươi giỏi lắm! các ngươi muốn từ quan vậy thì từ hết đi! Bổn vương chuẩn tấu.”
“Đại vương xin nghĩ lại! xin hãy vì dân vì nước mà dừng tay lại.” đám quần thần dập đầu năn nỉ.
Bạch Dã phát tay ra lệnh:
“Lính đâu! Đuổi bọn hắn đi, từ nay không cho bước vào vương cung. Vi phạm, chém!”
“Đại vương xin nghĩ lại…” bị lính kéo ra ngoài, đám quần thần vẫn lên tiếng khuyên ngăn.
Bạch Dã bực mình bỏ đi, hai mỹ nhân kè kè theo bên cạnh.
“Muốn cùng với hai mỹ nhân thưởng thức cảnh đẹp cũng không được. Đám già này thật biết làm cụt hứng của ta.”
“Đại vương, ngài đuổi hết bọn hắn đi như vậy không tốt đâu. Bọn họ dù sao cũng là quan nhiều năm tận tụy với công việc, nếu như không có bọn họ thì…” Tiểu Diễm mở miệng khuyên nhưng đã gặp ánh mắt sắc bén nhìn nàng, giọng nói chất chứa uy nghiêm: “Nàng cho rằng không có bọn hắn làm quan thì bổn vương không thể cai trị quốc gia này sao? Nàng cho rằng bổn vương đuổi bọn hắn là sai sao?”
Tiểu Diễm nghe dọa thì rụt đầu lại.
Quỳnh Nhi ở bên cạnh vội chữa cháy:
“Ai dô! Đại vương sao lại nóng tính như vậy. Tiểu Diễm còn nhỏ không hiểu chuyện, mong đại vương thứ tội. Chúng ta không nên vì đám già ấy mà sinh ra tranh cãi, thật không đáng chút nào, ảnh hưởng đến nhã hứng của chúng ta. Đại vương nói xem có đúng không?”
Bạch Dã nghe bùi tai, ngửa mặt cười, hai tay ôm hai vị mỹ nhân vào lòng:
“Đúng… đúng… Quỳnh Nhi nói đúng, không thể để bọn già đấy quấy rầy nhã hứng của chúng ta.”
Bạch Dã ôm Tiểu Diễm và Quỳnh Nhi vào phòng.
…
Tại một nơi bí mật.
Hồ Bang và đám huynh đệ thượng tọa nghe đám quan Đại Phụ, Ngự Giám kể lại chuyện vừa rồi.
“Đại vương, tiếp theo nên làm thế nào? Chúng thần bây giờ đã bị đuổi khỏi vương cung, tiếp theo chúng thần phải làm sao?” quan Ngự Giám hỏi.
Hồ Bang trấn an:
“Các ngươi tạm thời lui về quê đi, đợi sau này ta sẽ gọi lại.”
Nói rồi hắn quay sang một vị đệ đệ nói:
“Đệ lấy yêu hạch đem cho các vị quan thần làm lộ phí đi đường.”
“Vâng! Đại ca.” Một tên đệ đệ của Hồ Bang nhận lệnh ra ngoài.
Đám quan thần đồng loạt cúi đầu hành lễ:
“Đa tạ đại vương!”
Hồ Bang gật đầu, phất tay cho bọn hắn lui.
Nhị muội Thanh Nghi hỏi:
“Đại ca, xem ra dùng đám quan đại thần gây sức ép không thể ngăn được hắn.”
Hồ Bang trầm tư chưa vội kết luận. Tam đệ Hoa Giao phản đối:
“Đệ không cho là như vậy.”
“Vậy đệ nghĩ sao?” Hồ Bang hỏi.
“Đệ cho rằng do đám Đại Phụ, Ngự Giám gây sức ép chưa đủ.” Hoa Giao nói.
“Vậy ý đệ là…” Hồ Bang hình như đoán ra được ý của Hoa Giao.
“Chúng ta hãy huy động thật nhiều quần thần đến ngăn hắn. Đệ không tin hắn có thể đuổi hết tất cả. Không có ai làm quan thì hắn làm vương kiểu gì?” Hoa Giao phân tích.
Hồ Bang gật đầu, nói:
“Tam đệ nói có lý, vậy chúng ta hãy huy động toàn bộ quần thần gây sức ép cho hắn.”
Kế hoạch được đưa ra, bọn chúng ngay lập tức bắt tay hành động.
…
Sáng hôm sau.
Bạch Dã đang ngủ chảy thân trên giường thì bị những tiếng gọi ồn ào đánh thức.
“Đại vương xin ngừng tay! Xin hãy vì muôn dân, vì quốc gia! Đại vương! Đại vương! Xin dừng tay”
Bạch Dã lăn đi lộn lại trên giường cố tránh đi những âm thanh phiền nhiễu nhưng không thể.
Hắn bực bội mở mắt, hôm qua hắn phải mổ xẻ hai cái xác đến tối muộn, đến bây giờ vẫn còn chút mệt mỏi. Tưởng được ngủ một bữa ngon giấc, không ngờ lại bị lũ này làm phiền, hắn không tức giận sao được.
Bạch Dã bực bội đẩy ra cánh cửa. Một tên lính vội vàng bẩm báo:
“Đại vương, thuộc hạ đã nói với bọn hắn đại vương đang ngủ, không được làm phiền nhưng bọn chúng cứ khăng khăng đứng bên ngoài la hét. Thuộc hạ đuổi mãi bọn chúng cũng không rời đi, thuộc hạ thực sự không làm gì được bọn chúng.”
Bạch Dã phất tay, lười nghe giải thích:
“Ngươi gọi bọn chúng vào đây.”
Một lúc sau, đám quần thần đứng đầy xung quanh tẩm cung của hắn, bọn chúng mồm ba miệng mười, Bạch Dã nghe mà lùng bùng hết cả lỗ tai.
Hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn giơ tay ngừng lại bọn chúng, nói:
“Các ngươi im miệng hết cho bổn vương! Các ngươi có phải muốn hoặc là bổn vương dừng lại hoặc là các ngươi từ quan đúng không?”
“Đại vương nếu không dừng lại, chúng thần chỉ có thể dùng thân mình khuyên can.” Đám quần thần đồng loạt lên tiếng.
“Được rồi… được rồi…” Bạch Dã vội xua tay ngừng lại bọn hắn: “Các ngươi nếu muốn từ quan vậy thì từ quan hết đi. Lính đâu! Đuổi bọn hắn đi, từ nay không cho bơi vào vương cung. Nếu vi phạm, chém không cần hỏi.”
Nói xong Bạch Dã quay đầu bước đi để lại đám quần thần ngơ ngác, không ngờ Bạch Dã dám làm như vậy.