Lúc đi một triệu lúc về chỉ còn mười ngàn, tình trạng vô cùng thê thảm. Ngay cả Bạch Dã cũng mất một cánh tay.
Một vị tướng quân đến bên cạnh Bạch Dã nói:
“Điện hạ, đã rời xa Yêu giới phạm vi tấn công, hay là chúng ta tạm nghỉ lại chữa trị vết thương, dù sao thời gian vẫn còn dư dả. Cánh tay của điện hạ cũng cần nhanh chóng cứu chữa.”
Bạch Dã lắc đầu, nói:
“Không được! chúng ta cần nhanh chóng trở về. Nếu chúng ta trở về đầu tiên như vậy mới gây được ấn tượng với phụ vương, lại nói nhìn chúng ta thê thảm như vậy, phụ vương sẽ ban thưởng càng nhiều.”
“Nhưng cánh tay của điện hạ cần cầm máu trước đã.” Tên tướng quân này lại nói.
“Không cần! là ta cố ý để như vậy.” Bạch Dã nói.
Tên tướng quân không còn gì để nói, chỉ có thể kiên trì theo sau.
Chẳng bao lâu sau bọn hắn trở lại thủy cung, Bạch Dã không về Phương Nghi cung mà ngay lập tức đi đến Kiến Hòa cung.
Được Vũ Đông truyền vào, Bạch Dã ôm cánh tay đã mất nhìn rất thê thảm đi vào.
Bước vào trong điện, ánh mắt hắn sững sờ.
Cao Minh đứng hầu bên cạnh Vũ Đông, nhìn Bạch Dã cười nói:
“Chúc mừng bát đệ hoàn thành nhiệm vụ. Nếu bát đệ về sớm hơn một ngày, chúng ta có thể đã cùng đồng hành gặp phụ vương.”
Bạch Dã liếc hắn một cái thầm mắng: cái đồ khoe khoang! chậm chân một bước!
Bạch Dã cũng không ngờ hắn đã tăng hết tốc lực trở về nhưng vẫn chậm hơn Cao Minh một ngày, xem ra Cao Minh thủ đoạt không ít.
Bạch Dã hành lễ với Vũ Đông.
Vũ Đông phất tay cho hắn miễn lễ, hỏi:
“Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ!”
“Hài nhi đã không phụ lòng phụ vương!” Bạch Dã đáp.
“Rất tốt!” Vũ Đông gật đầu hài lòng, hắn nhìn thấy tấm thân tàn tạ của Bạch Dã thì có chút động lòng, mặc dù biết đây là khổ nhục kế của Bạch Dã, nhưng hắn dù sao cũng là một người cha, yêu thương vẫn là có, hắn nói: “Ngươi trước tiên về nghỉ ngơi, ta sẽ cho thuộc hạ mang thảo dược tốt nhất đến.”
Bạch Dã vui mừng, nói:
“Đa tạ phụ vương.”
Bạch Dã sau đó vui vẻ ra về.
Cao Minh dõi theo bóng lưng Bạch Dã ánh mắt tỏ ra ganh tỵ, cảm thấy phụ vương bất công, hắn là kẻ đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ vậy mà chẳng được thưởng gì, còn Bạch Dã chỉ là kẻ về sau vậy mà lại được trọng thưởng.
Vũ Đông tất nhiên thấy được thái độ của Cao Minh, nhưng hắn mặc kệ, hắn chính là muốn huynh đệ tương tàn.
Bạch Dã trở về cung Phương Nghi.
Ninh Hoàng nương nương và Nhân Nhân nhìn thấy tình trạng thê thảm của hắn thì vô cùng lo lắng, Bạch Dã phải nói mãi thì họ mới có chút yên tâm.
Ngay sau đó, đồ của Vũ Đông mang đến, có không ít thứ tốt, có cả một khối lớn Long Diên Hương.
Bạch Dã nhìn đống đồ mỉm cười, không uổng công hắn chịu đau dùng khổ nhục kế.
Bạch Dã trước khi bế quan chữa thương, hắn xuất ra một lượng lớn yêu hạch thưởng cho những binh lính, tướng quân đồng hành cùng hắn.
Lần này Bạch Dã bị thương nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, đơn giản là khó chữa. Muốn mọc lại cánh tay, hắn cần rất nhiều thảo dược và thời gian.
Một năm sau, Bạch Dã hồi phục hoàn toàn cánh tay trái, nhưng hắn cũng không xuất quan mà tiếp tục tu luyện nâng cao thực lực.
Thời gian này lần lượt mấy vị hoàng tử, hoàng nữ hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Khi thời hạn ba năm sắp kết thúc, tất cả bọn hắn đều hoàn thành nhiệm vụ trở về.
Vũ Đông có lệnh triệu tập thập điện hạ vào trong cung.
Vũ Đông ngồi trên vương tọa. Đám Cao Minh ngồi hai bên, bọn chúng nhìn nhau ánh mắt không thân thiện, lần này tất cả bọn chúng đều hoàn thành nhiệm vụ.
Để hoàn thành nhiệm vụ bọn chúng đều phải dùng thêm quân đội riêng, ngay cả Cao Minh cũng phải dùng thêm một triệu quân, mấy tên khác cũng thêm từ hai đến ba triệu quân. Riêng chỉ có Bạch Dã là dùng đúng một triệu quân, đương nhiên kết cục của hắn cũng thê thảm nhất trong bọn.
Nhìn thành tích thì Bạch Dã nổi bật nhất, Vũ Đông cũng trọng thưởng cho Bạch Dã đã nói nên điều đó, còn bọn hắn Vũ Đông chưa thưởng cho bất kỳ cái gì.
Bọn hắn nhìn Bạch Dã với vẻ thù hằn. Bạch Dã biết điều này, hắn dùng ánh mắt khinh thường đáp lễ.
Vũ Đông trên vương tọa mở miệng:
“Các ngươi hẳn là thắc mắc vì sao phải thực hiện nhiệm vụ Hấp Huyết Thạch?”
Cao Minh đại diện đứng lên nói:
“Trước đó hài nhi đã muốn hỏi nhưng phụ vương nói hoàn thành nhiệm vụ thì mới được biết.”
Vũ Đông gật đầu:
“Chuyện này phải giải thích từ Ngư Tinh.”
“Ngư Tinh?” đám Bạch Dã kinh ngạc nói.
“Phải! chắc hẳn các ngươi đều biết chuyện của Ngư Tinh.
Sau cái chết của Ngư Tinh, Hải Vương Bỉ Dinh truy sát tên Nhân tộc vào tận Hải Táng.
Cuối cùng, tên Nhân tộc chật vật chạy trốn, Hải Vương Bỉ Dinh trở thành thủ vệ của Thế Giới Thụ.
Đây hẳn là câu chuyện mà các ngươi thường nghe.”
Đám Bạch Dã đồng loạt gật đầu.
Vũ Đông nói tiếp:
“Sự thật lại hoàn toàn khác: Hải Vương Bỉ Dinh mới chính là kẻ bị truy sát, cùng đường mạt lộ, Bỉ Dinh đã chạy vào Hải Táng. Cuối cùng cả hai đều bặt vô âm tín, đám thuộc hạ Bỉ Dinh lúc đó đều ở bên ngoài canh giữ không biết được tình hình gì bên trong, lâu ngày không thấy cả hai trở ra nên cho rằng cả hai đều đã chết.
Nhưng một thời gian sau lại có tin tên Nhân tộc khuấy động Yêu giới, điều đó chứng tỏ hắn chưa chết. Nhưng Bỉ Dinh vẫn không thấy đâu.
Để tránh một phen mất mặt, Hải tộc mới loan tin Bỉ Dinh trở thành thủ vệ của Thế Giới Thụ, tên Nhân tộc bị đánh trọng thương chật vật chạy trốn. Chuyện này dù sao cũng không có đối chứng nên Hải tộc chúng ta thích nói gì thì nói.”
Bạch Dã trầm tư, quả nhiên hắn đoán không sai: Bỉ Dinh bị Kiêu truy sát.
Đám Cao Minh thì có chút bị sốc, trong suy nghĩ của bọn hắn Hải Vương tại trên biển là vô địch tồn tại, không ngờ vẫn có kẻ có thể ép một vị Hải Vương đến con đường chết. Mà kẻ này đáng giận lại là Nhân tộc máu bùn.
Vũ Đông tiếp tục kể:
“Nhưng mà mấy trăm năm trước từ Hải Táng trôi ra một vật.”
“Một vật?!” đám Bạch Dã tỏ ra sốt sắng lắng nghe.
“Là một cái đầu lâu!” Vũ Đông giọng thần bí nói.
“Là đầu của Bỉ Dinh?” Bạch Dã dựa vào câu chuyện trước đó đưa ra suy đoán.
Đám Cao Minh hơi sửng sốt nhìn Bạch Dã, suy nghĩ của Bạch Dã quá táo bạo, trong lòng bọn hắn Hải Vương là cỡ nào cường đại, việc Hải Vương bị chết mất đầu không bao giờ bọn hắn nghĩ tới.
Vũ Đông cũng đồng dạng sửng sốt, hắn gật đầu nói:
“Đúng là như vậy! Ban đầu chiếc đầu được một tên Hải tộc bình thường nhặt được, nhưng hắn không biết được giá trị cái đầu. Sau đó cái đầu qua nhiều tay, cuối cùng rơi vào tay một vị Hải Vương.
Vị Hải Vương này cảm nhận được dấu tích của Đằng Vân Ngự Hải trong hộp sọ. Hắn dùng hết biện pháp nhưng vẫn không thể truy tung nguồn gốc, cuối cùng trong một bữa tiệc, hắn mời đến các vị Hải Vương cùng xem xét chiếc sọ.
Ta ngay khi vừa gặp được chiếc sọ đã cảm nhận được huyết mạch tương liên, dù sao ta cũng là con cháu trực hệ của Hải Vương Bỉ Dinh.
Sau đó lại dùng vài phương pháp thử nghiệm, cuối cùng có thể khẳng định đó là đầu của Bỉ Dinh.
Bọn ta sau đó lại dùng vô thượng bí pháp mở ra hộp sọ.
Bọn ta phát hiện…”
Vũ Đông nói đến đây dừng một chút nhìn đám con cháu trố mắt chờ nghe tiếp, hắn nói:
“Hải Vương Bỉ Dinh đã dùng bí pháp đặc biệt khắc vào trong đầu những mật hiệu.
Bọn ta mất rất nhiều thời gian để giải những mật hiệu này, cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ ý Hải Vương Bỉ Dinh.
Thứ hắn lưu lại chính là địa đồ bên trong Hải Táng và bí mật về Thế Giới Thụ.
Từ đó bọn ta lên kế hoạch xâm nhập Hải Táng, bọn ta đã tích cực chuẩn bị cho đến hôm nay. Cuối cùng mọi thứ đã đủ.
Nguyệt Thủy trên đảo Bạch Long Vĩ và Hấp Huyết Thạch đều là một phần của chuẩn bị.”
Đám Bạch Dã nhìn nhau không giấu nổi vẻ kinh ngạc thì ra mọi chuyện là như vậy.
Vũ Đông tiếp tục:
“Chuyến đi lần này vô cùng quan trọng cũng vô cùng nguy hiểm, ta cùng mấy vị Hải Vương sẽ liên thủ dẫn đội.
Các ngươi chính là những đứa con xuất sắc nhất của ta.
Ta trước đó giao cho bọn ngươi các nhiệm vụ là để rèn giũa bọn ngươi.
Bây giờ bọn ngươi có hai lựa chọn: theo ta nhập Hải Táng hoặc là ở lại trấn thủ Vạn Hoa Hải.”
Đám Bạch Dã nghe xong, trong lòng nổi lên rất nhiều suy nghĩ, bọn hắn đang tính toán lợi ích.
Vũ Đông hiểu đám con của mình đang nghĩ cái gì, hắn nói tiếp:
“Chuyến đi lần này có thể ta sẽ không về được nên những lời này sau đây của ta cũng coi như di chiếu.
Nếu như các ngươi chọn ở lại, ta một đi không trở về, vậy thì chức Hải Vương sẽ là của các ngươi.
Còn nếu đi cùng ta, có thể sống trở về, vị trí Hải Vương sẽ là của các ngươi, những kẻ ở lại không có tư cách tranh.
Lời ta đến đây thôi! Ta sẽ cho các ngươi ba ngày suy nghĩ.