Nhân Tổ

Chương 481: Phá phong ấn



Lạc Bá tiếp tục bay lượn qua lại kiểm tra khu vực xung quanh. Một lúc sau, hắn trở lại bên cạnh Ma Sư Hoàng, nói:

“Lão tổ tông, không còn phát hiện gì khác, mọi thứ đều bình thường, xem ra đây chính là lối vào Nguyên Sơn mà chúng ta tìm kiếm.”

Ma Sư Hoàng gật đầu, hắn nãy giờ vẫn luôn đứng tại chỗ nhưng mọi thứ nơi đây đều không thoát khỏi tầm mắt của hắn.

“Tiếp theo chúng ta làm sao? phá phong ấn đi vào Nguyên Sơn chăng?” Lạc Bá lại hỏi.

“Không vội. Tạm thời nghỉ ngơi trước đã.” Ma Sư Hoàng bình thản ra lệnh.

Lạc Bá gãi gãi đầu tỏ vẻ khó hiểu, Ma Sư Hoàng mất nhiều năm tìm kiếm như vậy, lại tốn bao nhiêu công sức mới đến được đây. Nhưng khi đã nhìn thấy đích đến phía trước, Ma Sư Hoàng lại không tỏ ra phấn khích vội vã. Thật khó hiểu!

Ma Sư Hoàng có thể bình thản nằm nghỉ, còn hắn thì không thể. Lạc Bá chạy tới chạy lui quan sát bốn bộ xương và phong ấn, đôi lúc lại tới gần Bạch Hổ cốt thử cảm nhận tu hành, dù sao hổ và sư tử cũng có chút họ hàng xa, đáng tiếc hắn không thu được gì.

Hắn lại thử bên cạnh Chu Tước cốt thử cảm nhận đạo hỏa, dù sao trong huyết mạch của hắn cũng có hỏa thuộc tính huyết mạch, đáng tiếc kết quả vẫn là số không. Đạo hỏa này thâm ảo kỳ diệu, đạo căn của hắn chưa thể hiểu được. Nếu như có Hỏa Hỏa trợ giúp, hẳn là tìm hiểu dễ hơn nhiều, nhưng con hàng này thường xuyên ngủ say, muốn đánh thức nó rất khó, muốn đánh thức nó để nhờ vả thì càng khó.

Ba ngày sau, Ma Sư Hoàng động thân, Lạc Bá thấy vậy thì bước lại gần, hồ hởi hỏi:

“Lão tổ, tiếp theo muốn xông phong ấn sao?” Mấy ngày nay chơi không, hắn nôn nóng không chịu được, chỉ mong sớm xâm nhập Nguyên Sơn.

Ma Sư Hoàng ngẩng đầu nhìn phong ấn, nói:

“Mấy ngày nay quan sát, ta đã nắm tương đối rõ quy luật vận chuyển của bốn luân hoàn, chỉ cần chọn đúng thời điểm tấn công có thể phá vỡ phong ấn.”

“Nhưng bốn luân hoàn này do Tứ Phương Thần Thú tạo ra, có thể sẽ vô cùng cường hoành, thậm chí tự chủ làm ra phản kích. Lão tổ, ngài có hay không nắm chắc?” Lạc Bá lo lắng hỏi.

Ma Sư Hoàng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lạc Bá, đây là nghi ngờ thực lực của hắn sao? Lạc Bá rụt cổ vội giải thích:

“Không phải ta nghi ngờ thực lực của lão tổ, nhưng nếu luân hoàn làm ra phản kích, ngài có thể không sao, nhưng ta thực lực kém chỉ sợ không sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ngươi yên tâm! chỉ cần dùng một kích toàn lực, ta tin chắc có thể phá vỡ một luân hoàn. Trước khi ba luân hoàn kia kịp làm ra phản kích, ta sẽ mang ngươi trốn vào trong khe nứt.”

“Nếu như tấn công phong ấn khiến Tứ Phương Thần Thú hiện nay chú ý vậy chúng ta phải làm sao?”

“Làm sao? dùng hết sức mà chạy chứ làm sao?”

Lạc Bá nghe xong gãi gãi đầu cười trừ, nếu bị Tứ Phương Thần Thú phát hiện đúng là chỉ có nước co giò lên mà chạy, Tứ Phương Thần Thú thực lực quá đáng sợ, tại Yêu giới đã là vô địch, Ma Sư Hoàng thời kỳ toàn thịnh cũng chẳng thể đấu lại, huống chi lúc này khí huyết đã khô bại

“Lão tổ, ngài định làm thế nào phá phong ấn? phong ấn là do Tứ Phương Thần Thú ngưng tụ đại đạo bản thân tạo ra, chỉ sợ không dễ phá vỡ trong một chiêu, nhưng nếu dây dưa sẽ đưa đến Tứ Phương Thần Thú hiện nay chú ý.”

“Lời ngươi nói rất đúng, ta đã cân nhắc qua điều này.” Ma Sư Hoàng gật đầu đồng ý với lời Lạc Bá, nói: “Trong Tứ Phương Thần Thú, Huyền Vũ bị thương nặng nhất, hẳn là đạo luân sẽ yếu hơn ba cái còn lại. Phá hắc luân là tốt nhất.”

Lạc Bá gật đầu, không còn gì thắc mắc nữa. Xem ra trong những ngày này, ngoài mặt là nghỉ ngơi, thật ra là Ma Sư Hoàng cân nhắc cách phá phong ấn.

Hắn nãy giờ giả ngốc hỏi chuyện là muốn thăm dò ý kiến của Ma Sư Hoàng, quả nhiên ý của Ma Sư Hoàng cũng trùng khớp với ý của hắn.

Ma Sư Hoàng đẩy ra nắp quan tài, thò tay vào bên trong lục lọi, một lúc sau lấy ra một bình sứ nhỏ. Lạc Bá liếc nhìn một cái, nhận ra bình sứ này là lọ đựng đan thường dùng trong Ma tộc. Quả nhiên, Ma Sư Hoàng mở nắp bình, dốc ngược, một viên đan đen nhánh rơi vào trong tay hắn.

Hương đan ngào ngạt thấm vào ruột gan, Lạc Bá không nhận ra đan này, nhưng chắc chắn phẩm cấp không thấp, chất lượng cũng rất cao. Ma Sư Hoàng cầm viên đan trong tay có chút nâng niu, hắn không chần chừ nữa ném viên đan vào miệng.

Mười tức hơi thở sau, có tiếng tĩnh điện lách tách vang lên, lông trên người Ma Sư Hoàng dựng đứng, một cỗ huyết khí dồi dào chạy trong huyết quản của hắn, ma khí bùng nổ, yêu khí quấn quanh thân. Ma Sư Hoàng lúc này giống như trẻ lại mấy ngàn tuổi, trở lại thời kỳ đỉnh cao thực lực.

Ma Sư Hoàng chân giẫm mặt đất, miệng há rộng phát ra tiếng gầm gừ, một hắc cầu hình thành trước miệng. Hắc cầu hấp thụ ma khí và yêu khí lớn dần, từng sợi hắc lôi như những con rắn chạy dọc ngang quanh quả cầu. Phong bạo nổi lên, đất dưới chân Ma Sư Hoàng sụp xuống nứt toạc như mạng nhện.

Lạc Bá bị khí lãng quét tới đông đông lui lại, hắn gồng lên yêu khí chống đỡ. Xem ra đây là một trong những sát chiêu mạnh nhất của Ma Sư Hoàng.

Một lúc sau, hắc cầu đã tụ đủ năng lượng, Ma Sư Hoàng hơi nghiêng người ra sau, đầu nhắm thẳng đến hắc luân, chuẩn bị bắn ra hắc cầu.

Đúng lúc này, chợt có tiếng nói vang lên:

“Dừng tay!”

Theo sau tiếng nói là một cỗ khí tràng khủng bố đè ép không gian, Lạc Bá bị ép nằm bẹp xuống đất, Ma Sư Hoàng bốn chân run run miễn cưỡng chống đỡ, hắn đoán ra kẻ đến là ai. Có khí tức mạnh đến đáng sợ, lại ở tại nơi khỉ ho cò gáy này, còn có thể là ai ngoài Tứ Phương Thần Thú.

Hắn lúc này đang suy nghĩ có nên hay không ra tay phá vỡ phong ấn rồi nhanh chân trốn vào vết nứt. Một giây suy nghĩ, cuối cùng hắn từ bỏ, hắn không đủ tự tin vừa phá vỡ phong ấn vừa chạy vào vết nứt. Tứ Phương Thần Thú thực lực quá khủng bố, sẽ không cho hắn nhiều thời gian như vậy.

Quả nhiên ngay sau tiếng nói, một thân hình khổng lồ đang chậm rãi bước tới, nhìn như rất chậm nhưng tốc độ thực sự nhanh đến đáng sợ. Tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng, lưu lại từng bóng ảnh trên đường đi.

Một thân hình khổng lồ che rợp bầu trời, đầu rùa đuôi rắn, bốn chân như cột chống trời, thủy thuộc tính nồng đậm, còn có thể là ai ngoài Huyền Vũ, một trong Tứ Phương Thần Thú.

Huyền Vũ đứng từ trên cao, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn xuống, hỏi:

“Là kẻ nào to gan dám phá hoại phong ấn?”

Ma Sư Hoàng nhíu mày, từ lúc hắn thành danh đến nay chưa có kẻ nào dám đứng trên đầu hắn tra hỏi, cảm giác này khiến hắn bực tức trong lòng, nhưng có giận thế nào cũng phải nuốt vào trong, vì Huyền Vũ có tư cách này.

“Ma Sư Hoàng, chủ Ma Sư Vực.” Ma Sư Hoàng lạnh nhạt đáp, trong giọng nói cố làm ra vẻ cứng cỏi nhưng cũng không dám quá kiêu ngạo.

“Ma Sư Hoàng?!” Huyền Vũ lẩm nhẩm cái tên trong miệng, cảm thấy vừa quen vừa lạ, một lúc sau, hắn cúi đầu hỏi lại: “Bạch Vân Sơn?”

“Đúng là tại Bạch Vân Sơn từng gặp qua.” Ma Sư Hoàng gật đầu đáp.

Huyền Vũ lúc này thu lại khí thế, Lạc Bá chật vật đứng lên yên lặng đứng sang bên, nó hỏi:

“Ngươi đến đây làm gì? có biết nơi đây là cấm địa.”

“Nơi đây có phải là cửa vào Nguyên Sơn?” Ma Sư Hoàng hỏi lại.

Huyền Vũ lắc đầu:

“Cửa vào Nguyên Sơn có bốn cái do bốn bọn ta canh giữ, nơi đây chỉ là lỗ chó do tên Nhân tộc đào ra.”

Ma Sư Hoàng nghe câu trả lời mừng vui trong lòng, vì Huyền Vũ đã gián tiếp thừa nhận Nguyên Sơn ngay sau khe nứt kia.

“Ta muốn vào Nguyên Sơn.” Ma Sư Hoàng nói ra mục đích của mình.

“Ngươi vào Nguyên Sơn làm gì?” Huyền Vũ tỏ ra hứng thú, hắn canh giữ nơi này đã không biết bao lâu đi đi lại lại cũng mấy khuôn mặt quen thuộc, nhìn riết cũng thấy chán, hắn thực lực mặc dù ngập trời nhưng chẳng có mấy cơ hội đi ra ngoài thể hiện. Hôm nay có hai còn mèo nhỏ chạy vào đây, nói chuyện một chút coi như đổi gió.

“Ta nghe nói trên Nguyên Sơn có Hồ Trường Sinh.” Ma Sư Hoàng nói ra mục đích thật sự của chuyến đi lần này, trước mặt Huyền Vũ, hắn không cần phải giấu giếm: “Ngươi thấy ta cũng đã rõ, ta sắp phải chết nhưng ta lại không muốn, ta còn quá nhiều điều muốn làm. Ta muốn sống! Nghe nói uống nước trong Hồ Trường Sinh có thể giúp mọi sinh linh đạt tới trường sinh.”

“Trường sinh?! ha, ha, ha...” nghe hai chữ “trường sinh”, Huyền Vũ ngửa mặt cười lớn, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ: “Nếu như có Hồ Trường Sinh vậy thì bọn ta đã trường sinh từ lâu, còn chờ đến phiên ngươi.” hắn chỉ vào bốn bộ xương nói: “Ngươi thấy bọn hắn không? bọn hắn đều chết thành xương trắng rồi. Trên đời này làm gì có trường sinh.”

Lời của Huyền Vũ hoàn toàn có lý, Ma Sư Hoàng cũng chẳng thể phản đối được, nhưng hắn vẫn ương ngạnh không chấp nhận, hắn đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức để đến được đây, chẳng lẽ chỉ để đổi lại sự thất vọng. Hắn nói:

“Có thể không trường sinh nhưng ít nhất cũng phải kéo dài được mạng sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.