Đáng tiếc không tìm được hồn cư của Phồ Tang Hoàng, đành để hắn chết đi một cách vô ích.
Mỗi sinh vật có hồn cư tại vị trí khác nhau, cùng chủng tộc sẽ tương đồng. Nhưng thụ yêu lại rất khác, vị trí hồn cư của bọn chúng không có quy luật, tìm rất khó.
Tôn Kỳ từng thử nhiều lần vẫn không tìm ra được quy luật, bởi vậy Tôn Kỳ mới nhiều lời với Phồ Tang Hoàng một chút, mong hắn thành thật khai báo. Đáng tiếc, hắn quá lằng nhằng, mà Tôn Kỳ ghét nhất những kẻ như vậy.
Giết đi cho rồi!
Không có Phồ Tang Hoàng chỉ cũng không sao.
Tôn Kỳ bay đến chỗ đại thụ.
Đại thụ lúc này gãy đôi, yêu khí tản mát, dịch nhựa chảy ra.
Tôn Kỳ mở ra thần thức quét một vòng.
Rất nhanh! hắn mỉm cười, đưa tay phất một cái lấy ra Mộc Chi Tâm.
Đối với Yêu Hoàng khác có lẽ khó tìm được nhưng hắn có thần thức, chuyện này dễ dàng.
Cầm Mộc Chi Tâm trong tay, Tôn Kỳ mỉm cười hài lòng, chuyến đi này coi như không uổng.
Vừa kiểm nghiệm được Huyết Ngục Lĩnh Vực, vừa có được Mộc Chi Tâm, lại có thêm hai cái xác Yêu Hoàng.
Phải! trong mắt hắn, Bạch Thủ Hoàng và Tham Thiềm Hoàng đã là của hắn.
Hắn từng nói: thứ gì của hắn thì sẽ là của hắn, thứ gì của bọn kia thì cũng là của hắn.
Hắn không nói chơi. Bây giờ hắn liền thực hiện.
Tôn Kỳ đưa mắt nhìn về phía Tham Thiềm Vực, mỉm cười! Trước giết con cóc.
…
Trở về, Tôn Kỳ liền ra lệnh tấn công Phồ Tang Vực.
Đại quân Yêu tộc tràn vào Phồ Tang Vực, đám Yêu Vương bản địa biết tin hoàng của mình đã chết liền không còn dám phản kháng, một đám đầu hàng, một đám chạy.
Phồ Tang Vực chính thức xác nhập vào Huyết Ngục Vực.
Mục tiêu tiếp theo: Tham Thiềm Vực.
…
Một tháng sau, Yêu tộc hai bên đang dây dưa tại vùng đầm lầy.
Yêu quân của Tôn Kỳ đóng binh trên bãi đất. Yêu quân của Tham Thiềm Hoàng ẩn trong đầm lầy.
Quân Tôn Kỳ chẳng thể tiến vào đầm lầy, mỗi lần tiến vào đều bị phục kích lấy thảm bại mà rút lui.
Quân Tham Thiềm Hoàng cũng chẳng dám lên bờ phản kích từ bỏ lợi thế đầm lầy, vì hoàng của bọn hắn đang bế quan chữa thương, tình hình có vẻ không tốt lắm. Điều này khiến cho lòng quân rã rời, chỉ muốn thủ không muốn công.
Tôn Kỳ đứng trên đỉnh núi, tay chắp sau lưng, đưa ánh mắt về phương xa.
Xung quanh hắn, quỳ phía dưới là mấy chục Yêu Vương.
Lần trước tổn hại còn có hai vị Yêu Vương. Sau đó hắn dùng Ảo Tâm Phiến chế tạo ra được mấy tên Yêu Vương. Đánh Phồ Tang Vực, lại có mấy chục Yêu Vương quy hàng. Tất cả kết thành lực lượng bây giờ của hắn.
“Đại Thánh, lũ cóc rúc đầu trong đầm lầy, nơi này dễ thủ khó công, chúng ta mấy lần tấn công đều thất bại...” Một tên Yêu Vương bẩm báo.
Tôn Kỳ lạnh nhạt, không để tâm.
Hắn đạp không lăng thiên, giọng lạnh nhạt:
“Tham Thiềm, ngươi định trốn đến khi nào? không định trả nợ sao?”
Giọng hắn bình thản nhưng ẩn chứa khí tức khủng bố, rơi vào tai đám tiểu Yêu giống như sét đánh ngang tai.
Ông, ông… màng tai rách toạc, thất khiếu chảy máu, không ngừng có tiếng kêu rên, dù trốn sâu tận đáy bùn cũng không thoát được.
Tham Thiềm Hoàng tại trong hang chữa thương, nghe tiếng Tôn Kỳ, thở dài.
Oan gia tới rồi!
Hắn tự trách bản thân quá tham lam, lúc được Phồ Tang Hoàng mời hợp tác, hắn liền có suy nghĩ liên hợp với Bạch Thủ Hoàng hốt trọn cả mẻ.
Kế hoạch không sai, đáng tiếc tính toán sai thực lực Huyết Ngục.
Cũng không thể trách hắn, dù sao tại Yêu giới không có thống nhất hệ thống tu luyện nên cũng không phân chia cảnh giới rõ ràng.
Tên gọi Yêu Tướng, Yêu Vương, Yêu Hoàng đều là do trong quân gọi.
Để chống lại Hải yêu phía đông, Yêu giới sẽ thường xuyên chiêu quân bắt buộc với tất cả tộc yêu.
Để phân chia cấp bậc chỉ huy, Yêu quân tổ chức tranh tài sau đó phân cấp từ Đội Trưởng đến Yêu Hoàng.
Lâu dần, tất cả Yêu tộc đều đồng ý với cách phân chia này.
Nhưng lại không có dấu hiệu phân chia các cấp bậc cảnh giới.
Vậy là lại sinh ra cách xác định bằng đánh nhau. Ngươi đánh thắng hay ngang tay với Yêu Vương thì là Yêu Vương, đánh thắng hay ngang tay với Yêu Hoàng thì là Yêu Hoàng.
Tất nhiên cũng có chuyện vài kẻ tự nhận vương, nhận hoàng. Không sao!
Nếu như có Yêu Vương thực sự nào đó đi ngang qua biết được ngươi loạn xưng hô, vậy thì một ngón tay bóp chết ngươi.
Tham Thiềm Hoàng từ khi trở thành Yêu Hoàng hắn ít khi giao chiến với Yêu Hoàng khác, hắn không có nhiều khái niệm về cấp bậc Yêu Hoàng, trong mắt hắn Yêu Hoàng đã là cực đỉnh, tất cả đều như nhau.
Vậy nên hắn mới tự tin cùng Bạch Thủ Hoàng làm thịt Phồ Tang Hoàng và có thể cả Tôn Kỳ nếu có cơ hội.
Nhưng không ngờ Tôn Kỳ mạnh ngoài sức tưởng tượng, bây giờ hắn chỉ có thể tự trách mình tham lam, nếu thật tâm hợp sức với Phồ Tang Hoàng, ba vị Yêu Hoàng có thể đã giải quyết Tôn Kỳ.
Lúc này trốn tránh cũng vô dụng, Tham Thiềm Hoàng bay ra khỏi động.
Đầm lầy, một bãi cỏ xanh chợt vỡ ra, một con cóc khổng lồ phóng lên trời.
“Huyết Ngục huynh, cần gì phải như vậy? trước đó là lỗi của ta, ta nguyện bồi thường cho Huyết Ngục huynh.” Tham Thiềm Hoàng cười tươi, hạ giọng năn nỉ. Hắn lúc này vẫn còn thương, không thể mạnh miệng.
“Bích Huyết Thảo, Trùng Minh Thuyết, Tha Hoàng Đằng...” Tham Thiềm Hoàng lần lượt kể ra hơn mười cái tên.
Đám Yêu Vương nghe tên không khỏi trợn mặt, nuốt nước miếng. Toàn là thứ tốt!
Đặc biệt là Bích Huyết Thảo có công dụng nâng cao huyết mạch, Yêu Hoàng dùng được, Yêu Vương dùng càng tốt.
“Không ngờ ngươi tích xúc được nhiều như vậy.” Tôn Kỳ gật đầu hài lòng.
“Hắc, hắc… Huyết Ngục huynh quá khen!” Tham Thiềm Hoàng cười càng tươi, hắn cho rằng Tôn Kỳ đã động lòng. Những thứ bảo vật này không sai, nhưng còn chưa phải là nhất phẩm trong kho của hắn. Đồ tốt nhất, hắn tất nhiên sẽ giữ lại.
“Tốt! tất cả đều là của ta.” Tôn Kỳ cười nhạt.
“Nếu Huyết Ngục huynh đã không còn ý kiến vậy thì xin lui quân, ta sẽ cho thuộc hạ mang đến tận nơi.” Tham Thiềm Hoàng khéo léo đưa ra điều kiện.
“Cần gì phải rắc rối như vậy! Ta cùng ngươi đi lấy có phải nhanh hơn không?!” Tôn Kỳ vừa nói vừa đạp không tiến tới.
Chỉ vài bước đã áp sát tới Tham Thiềm Hoàng.
Tham Thiềm Hoàng cảnh giác, nhẹ nhàng lui lại.
“Chuyện nặng nhọc mang đồ hay là giao cho đám thuộc hạ của ta làm đi!”
“Ngươi sợ sao?” Tôn Kỳ vẫn tiến tới.
“Huyết Ngục huynh nói đùa!” Tham Thiềm Hoàng tiếp tục lùi lại. “Ta gặp huynh cảm giác thân thiết như huynh đệ. Hận không thể gặp nhau sớm, cùng nhau ba ngày ba đêm trò chuyện. Làm sao có thể sợ được?!”
“Được! nói hay lắm!” Tôn Kỳ cười, đột nhiên yêu khí bùng nổ biến mất tại chỗ.
Tham Thiềm Hoàng lòng luôn cảnh giác, cũng bùng nổ yêu khí lui lại. Nhưng chợt cảm thấy huyết dịch sôi sục, vết thương trước đó đã khép miệng bị huyết dịch trùng kích xé rách, huyết dịch ào ào chảy ra.
Hắn sợ hãi vội vận yêu khí áp chế huyết dịch. Nhưng vì vậy lại khiến hắn chậm một nhịp.
Huyết trảo xuất hiện ngay trước mặt hắn, muốn bóp nát đầu hắn.
Quá gần! đã không kịp tránh!
Oanh! máu tươi bắn tung tóe.
Tôn Kỳ hiện thân, mở ra lòng bàn tay, bên trong là một khối ngọc hình con cóc bị bóp nát.
“Thú vị! lại còn có chiêu thế thân!”
Tại nơi xa trong một động bí mật, Tham Thiềm Hoàng sắc mặt trắng bệch, há miệng phun máu.
Khối ngọc con cóc kia chính là một chủng tính đặc biệt của tộc hắn, có tác dụng thế thân, chết thay cho hắn một lần. Để luyện được khối ngọc này, hắn mỗi ngày dùng tinh huyết tinh luyện, mất hơn trăm năm mới thành.
Trong khoảnh khắc bị huyết trảo bắt lấy, hắn đã hoán đổi vị trí của mình và khối ngọc, giúp hắn trốn thoát một kiếp.
Tôn Kỳ nhìn mảnh ngọc nát từ từ tan chảy, mỉm cười. Có chút thú vị!
Để phát động chủng tính này, khoảng cách không thể quá xa, Tôn Kỳ suy đoán Tham Thiềm Hoàng vẫn còn trong khu vực đầm lầy.
“Tham Thiềm, ngươi chạy được một lần, có thể chạy được lần hai?” Tôn Kỳ vừa đảo mắt nhìn quanh vừa nói. “Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi gì không?”
Tất cả im lặng.
Tham Thiềm Hoàng tất nhiên không dám lên tiếng. Để tự lộ vị trí của mình sao? hắn đâu ngốc như vậy!
Đám thuộc hạ càng không dám tiếp lời. Sợ sống không đủ lâu sao?
Tôn Kỳ tiếp lời.
“Ta nói những thứ của ta sẽ là của ta, những thứ của ngươi cũng là của ta.
Ta nói được làm được! Ta đến thu lại những gì của mình.”
Tất cả vẫn yên tĩnh! xem ra không dễ khích tướng Tham Thiềm Hoàng.
Không sao! hắn cũng không quá kỳ vọng vào chiêu này.
Tôn Kỳ tay kéo dây cung hướng lên trời.
Phốc! huyết tiễn bắn lên trời, vỡ ra thành vô số mảnh rơi xuống như mưa.
Phốc, phốc, phốc… huyết tiễn vũ tàn phá đại địa.
Tiếng kêu khóc thảm thiết không ngừng vang lên, đám cóc núp dưới bùn chết vô số, máu tươi thấm ngược đại địa.
Tham Thiềm Hoàng có chút đau xót nhưng hắn quyết không ra, có giết hết hắn cũng không ra.
Tôn Kỳ đảo mắt nhìn quanh, chợt phát hiện có một chỗ bình yên không có máu, huyết tiễn không thể tàn phá, xem ra là một chỗ rất bền chắc mà lại không có yêu nào trốn ở đây.
Hắn mỉm cười. Lần này xem ngươi trốn thế nào?! Tôn Kỳ tay giương cung.
Phốc! huyết tiễn xé gió, cắm vào đại địa.
Tham Thiềm Hoàng ngẩng đầu, thấy trần hang vỡ ra. Hắn tái mặt, không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy.
Oanh! Tham Thiềm Hoàng vung lưỡi, xoắn nát huyết tiễn.
Không thể trốn tránh! hắn phá vỡ mặt đất chui ra ngoài.
“Huyết Ngục, ngươi đừng ép yêu quá đáng!” Tham Thiềm Hoàng đằng không, sắc mặt khó coi, giận dữ nói.
“Ta quá đáng thì sao? ngươi có thể làm gì ta!” Tôn Kỳ cười lạnh, lấy tay làm đao chém xuống.
“Ta liều mạng với ngươi!” Tham Thiềm Hoàng hét lớn, vung lưỡi đón đỡ.