Nhân Tổ

Chương 565: Bát Thánh Thiên Tôn.



Tôn Kỳ ngay lập tức chộp lấy bộ xương, nét mặt không giấu nổi sự vui mừng. Bộ xương này đúng là xương của Kiêu. Đã mất nay lại trở về.

Xương Kiêu đối với Tôn Kỳ không có nhiều giá trị thực tế, chỉ là một loại biểu tượng tinh thần. Hắn tôn trọng Kiêu như một anh hùng. Với hắn xương Kiêu có cũng được mà không có cũng được.

Nhưng hắn phải làm ra vẻ xương Kiêu rất quan trọng, giống như là mạng sống của hắn. Hắn muốn tất cả ánh mắt tập trung vào bộ xương, để bọn chúng lầm tưởng sức mạnh của hắn đến từ bộ xương.

Tất cả những biểu cảm của Tôn Kỳ đều bị đám Chúa tể Vực Sâu thu vào trong mắt, bọn chúng mỉm cười. Ngươi còn chối được nữa không!? ngươi chắc chắn là Cốt Sơn Vương.

Thật ra bọn chúng không quá quan tâm thân phận Cốt Sơn Vương, thứ bọn chúng quan tâm hơn là Cốt Sơn Vương vì sao có thể sống lại sau khi đã bị giết. Đám Tứ Phương Thần Thú không phải kẻ ngu, phải chắc chắn Tôn Kỳ đã chết, bọn hắn mới bỏ đi.

“Vật hồi nguyên chủ, là một chuyện đáng mừng. Chúc mừng Cốt Sơn Vương.” Lục Nhĩ Hầu Vương chắp tay nói.

Tôn Kỳ khôi phục bình tĩnh, há miệng hút bộ xương vào trong bụng, thản nhiên như không giống như thứ này vốn là của hắn. Đám Chúa Tể Vực Sâu thấy vậy càng thêm chắc chắn Tôn Kỳ là Cốt Sơn Vương.

Lục Nhĩ Hầu Vương thì khóe mắt nhảy lên, bộ xương của ta!

Ta vất vả lắm mới trộm được từ chỗ Thanh Long, chưa kịp tỉ mỉ nghiên cứu đã bị ngươi nuốt mất. Ta… ta nhịn a! vì đại cục, ta nhịn ngươi lần này.

“Cốt Sơn Vương? Cốt Sơn Vương nào cơ?” Tôn Kỳ giả ngu nói.

“Cốt Sơn huynh đừng đùa, mọi thứ không phải rõ ràng rồi sao? trước đây không phải huynh cũng đã nhận mình là Cốt Sơn Vương?” Ma Bằng Vương cười truy vấn.

“Vậy sao? ta có nói sao? Chắc là Ma Bằng huynh nghe nhầm. Ta có bao giờ tự nhận Cốt Sơn Vương.” Tôn Kỳ nhún vai, nhất định không nhận.

Tên này… thật quá vô sỉ! nói lời nuốt lời, lật mặt nhanh hơn lật tay.

“Chư vị, ta đã thấy được quyết tâm, trí tuệ, thực lực của các vị. Hoan nghênh bảy vị gia nhập Thánh tộc!” Tôn Kỳ nhanh chóng đổi chủ đề.

“Khoan đã!” Tê Hoành Vương giơ tay ngăn lại.

“Có chuyện?” Tôn Kỳ hỏi.

“Cũng không có gì to tát, chỉ là bọn ta đều đã thể hiện bản lĩnh. Ta tin bản lĩnh của Huyết Ngục huynh cũng không kém nhưng vẫn muốn xem thử một lần. Không biết Huyết Ngục huynh có thể đáp ứng.” Tê Hoành Vương cười cười lời nói nhẹ nhàng. Nhưng ý trong đó rất rõ ràng, bọn ta liều mạng lấy bảo vật, ngươi cũng nên vậy!

Tôn Kỳ gật đầu, không nổi giận:

“Tê Hoành huynh nói phải! Ta thật ra cũng có một thứ tặng cho các vị.”

“Ồ! là gì?!” bọn chúng tỏ ra trông chờ.

Tôn Kỳ khoanh tay sau lưng, đi lòng vòng, chậm rãi nói:

“Trước kia ta chỉ có một mình, một cái lãnh vực là đủ nhưng nay có thêm bảy vị, chúng ta cũng nên mở rộng, ta định dùng Tham Thiềm Vực và Bạch Thủ Vực làm quà tặng cho các vị.”

Đám Chúa Tể Vực Sâu ngạc nhiên, không ngờ thứ mà Tôn Kỳ mang ra lại là hai lãnh vực Yêu Hoàng, thứ này giá trị không nhỏ, nhất là trong tình huống bảy bọn chúng đều không có lãnh vực riêng. Hai lãnh vực, không đủ chia, nhưng ít nhất vẫn rộng hơn là lãnh thổ của bọn hắn.

Nhưng có một vấn đề rất lớn, Thanh Long để Tham Thiềm Hoàng và Bạch Thủ Hoàng đi thủ biên giới, nếu Tôn Kỳ tấn công hai lãnh thổ này, chẳng khác nào tát mặt Thanh Long, sau này còn ai dám nghe Thanh Long rời đi thủ hộ biên giới. Thanh Long là kẻ có tham vọng thống nhất Yêu giới, hắn há có thể để chuyện này xảy ra, danh dự hắn còn để ở đây?!

“Nhưng bọn chúng không phải được Thanh Long bảo kê sao?” Ma Bằng Vương lo ngại hỏi.

Tôn Kỳ xua tay:

“Thanh Long bảo kê bọn chúng, ta không giết bọn chúng, đã là nể mặt Thanh Long. Bọn chúng và ta có mâu thuẫn, ta diệt lãnh thổ của bọn chúng, Thanh Long có thể nói gì? Quan trọng nhất là...”

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn bọn Ma Bằng Vương, cười nói:

“Tập hợp tám yêu chúng ta còn sợ đám Thanh Long sao?! chúng ta tập hợp không phải cũng vì lãnh thổ, vì tự tôn, không muốn nhìn mặt kẻ khác mà sống sao? Chư vị có gì mà sợ hãi.”

Đám Chúa Tể Vực Sâu nhẹ gật đầu, lời này cũng đúng.

“Vậy chúng ta bắt đầu nghi lễ. Các vị gia nhập Thánh tộc, là một ngày trọng đại, không thể qua loa, phải làm lễ thật long trọng.” Tôn Kỳ nhanh chóng quyết định, không để cho đám Ma Bằng Vương có thời gian suy nghĩ.

“Khoan đã!” lần này là Lục Nhĩ Hầu Vương ngăn lại.

“Còn chuyện?” Tôn Kỳ nhíu mày hỏi.

Lục Nhĩ Hầu Vương cười khặc khặc nói:

“Hai cái Yêu Hoàng lãnh vực cố nhiên giá trị, nhưng là lãnh thổ không Yêu Hoàng, Huyết Ngục huynh chiếm lấy không thể hiện ra hết trí dũng bản thân. Không phải Huyết Ngục huynh từng nói muốn gia nhập Thánh tộc cần trí tuệ lẫn thực lực sao? Huyết Ngục huynh không thể hiện ra làm sao có thể ngồi vững vị trí tộc trưởng mà không bị dị nghị?”

Đám Ma Bằng Vương nghe vậy cũng gật gù, bọn chúng đều có kiêu ngạo của bản thân, Tôn Kỳ muốn ngồi lên đầu bọn hắn vậy thì bỏ ra bản lĩnh thật. Hoặc là đánh gục tất cả, hoặc là giao ra phương pháp trùng sinh.

Tôn Kỳ nghe vậy thì ngửa mặt cười lớn:

“Các vị hình như có hiểu lầm!”

“Hiểu lầm!?” Lục Nhĩ Hầu Vương nhíu mày hỏi.

“Ta trước giờ chưa từng có ý nghĩ thành tộc trưởng gì đó. Chư vị thực lực đều ngang ta thậm chí mạnh hơn ta, ta làm sao có thể ngồi trên các vị. Trước kia ta đã từng nói: chư vị gia nhập Thánh tộc, chúng ta cùng kết bái huynh đệ, cùng trở thành Thánh tộc chấp trưởng giả.”

“Kết bái huynh đệ?! vậy thì cũng phải phân ra trước sau.”

“Đúng vậy! bởi vậy ta mới để các vị mang đến bảo vật, dùng bảo vật định vị trí. Tránh cho dùng nắm đấm, tất cả đều sẽ không vui.”

“Ý của Huyết Ngục huynh là...”

“Ta cảm thấy nhánh cây Diên Uyên là vật giá trị nhất, khó lấy nhất. Ta đề nghị Ô Nhung Vương làm đại ca.” Tôn Kỳ ngay lập tức đưa ra đề nghị, hắn không để cho đám Chúa Tể Vực Sâu có nhiều thời gian suy nghĩ, hắn muốn dẫn dắt cuộc chơi.

Vả lại đề nghị Ô Nhung Vương cũng không phải ngẫu nhiên, Tôn Kỳ cảm thấy trong đám Chúa Tể Vực Sâu, Ô Nhung Vương thâm sâu nhất, khó đoán nhất. Nhân đề cử Ô Nhung Vương hắn muốn thăm dò kẻ này.

“Huyết Ngục huynh đề cao ta quá rồi! nhưng ta cảm thấy có vị xứng đáng hơn ta ngồi vào vị trí thứ nhất.” Ô Nhung Vương lạnh nhạt từ chối.

“Là ai được Ô Nhung Vương coi trọng như vậy?” Tôn Kỳ cười hỏi.

“Lục Nhĩ Hầu Vương!” Ô Nhung Vương chỉ nói một cái tên, lại không giải thích thêm.

Lục Nhĩ Hầu Vương tai nghe bốn phương tám hướng, thông hiểu mọi chuyện trong thiên hạ, linh hoạt biến ảo, ngồi vào vị trí thứ nhất cũng không phải là không thể.

“Ô Nhung Vương nói vậy chết ta!” Lục Nhĩ Hầu Vương cười trách móc.

“Ta lại thấy đây là đề nghị không sai.” Tôn Kỳ cười nói.

Lục Nhĩ Hầu Vương xua tay:

“Một chút bản lĩnh vặt của ta sao có thể ngồi vào vị trí thứ nhất. Ta thấy Ma Bằng Vương thực lực cao, xuất nhập hung phần Đại Hải như dạo chơi mới xứng đáng vị trí thứ nhất.”

“Các ngươi lại khiêm tốn rồi! ta lén lút bay theo Cao Bằng tộc mà thôi, có gì đáng tự hào. Ta thấy Tê Hoành Vương mới thật xứng đáng, dám đường đường chính chính xông vào thủy cung, tới lui như vườn sau nhà. Lại nói Tê Hoành Vương cũng là kẻ về đầu tiên, xứng đáng ngồi vào vị trí thứ nhất.” Ma Bằng Vương cười nói, sau đó đưa ánh mắt nhìn quanh đầy thâm ý, nói tiếp: “Các vị không cần đùn đẩy, ta thấy Tê Hoành Vương là lựa chọn xứng đáng.”

“Ta cũng cảm thấy hợp lý.” Mộng Vương nói một câu, sau đó lại tập trung nhai thảo được, đôi mắt lim dim nửa ngủ nửa tỉnh.

“Ta đồng ý.” Ô Nhung Vương, Lục Nhĩ Hầu Vương cùng lên tiếng.

Đã có 4 tên đồng ý Tê Hoành Vương lên làm đại ca, đám còn lại phản đối cũng không có ý nghĩa, vậy là cũng gật đầu đồng ý.

Tê Hoành Vương cười không khép được miệng, hắn vốn ham hư vinh, vị trí này vừa đúng ý hắn.

“Chư vị đã tín nhiệm ta như vậy thì ta sao có thể từ chối.”

Tê Hoành Vương vỗ bụng cười hả hả, nổi hứng làm hai câu:

“Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn.

Khuôn xanh biết có vuông tròn hay không.” (trích truyện Kiều.)

Đám Tôn Kỳ khóe mắt nhảy lên, cái tên đần độn này, muốn làm chết đi được còn bày đặt khiêm nhường, ngươi tưởng không ai nhận ra sao? cái chữ tham hiện lên ngay giữa mặt ngươi.

Giải quyết xong vị trí thứ nhất, các vị trí còn lại dễ quyết hơn.

Nói là dựa vào giá trị bảo vật phân định, nhưng những bảo vật này làm sao có thể cân đếm chính xác giá trị, bởi vậy vẫn là dựa vào tâm ý của bọn hắn.

Sau một hồi miệng lưỡi đẩy đẩy đưa đưa, tám vị trí cuối cùng cũng được định ra.

Thứ nhất, Tê Hoành Vương.

Thứ hai, Ác Giao Vương.

Thứ ba, Ô Nhung Vương.

Thứ tư, Ma Bằng Vương.

Thứ năm, Hoàng Cô Vương.

Thứ sáu, Lục Nhĩ Hầu Vương.

Thứ bảy, Tôn Kỳ.

Thứ tám, Mộng Vương.

Vị trí thứ nhất đến thứ bảy, giá trị bảo vật đều khó mà phân định. Nhưng vị trí tám không có gì phải bàn cãi, một cái mai rùa không dùng được, không xếp cuối thì là gì. Mộng Vương cũng vui vẻ chấp nhận, không có gì phàn nàn, với hắn ăn và ngủ mới là quan trọng nhất.

Tám tên bọn họ liền xưng là: Bát Thánh Thiên Tôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.